LÀ ANH HAY LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tâm tư của Trí Văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


LÀ ANH HAY LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM


Tâm tư của Trí Văn


Tự thuật của Trí Văn:
Con bé Jamie rủ cả hai anh em tôi làm một chuyến du lịch ở Nhật. Suốt chuyến đi làm nền cho chúng nó thật là chán nản, vô vị mà. Khung cảnh ở đây thật đẹp nhưng tôi một mình ngắm nhìn thì thật nhạt nhẽo. Lê bước trên con đường thơ mộng như vậy, tôi luôn nhớ về cậu ấy. Khương Vỹ bây giờ ở đâu? Mình đã trở về tìm cậu. Chúng ta đang ở rất gần nhau phải không?
– Đỗ Trí Văn, anh mau ra đây mau lên!
Con bé Jamie thật rất phiền phức. Nó cứ dính lấy Trí Nam của nó, tôi đi chậm chậm phía sau có can dự gì tới nó chứ? Chắc lại bảo tôi chụp hình cho chúng nó nữa đây mà. Còn dám gọi cả họ tên “cúng cơm” của tôi. Khi chỉ có ba người, chúng tôi lâu lâu vẫn gọi nhau bằng tên tiếng Việt, có lẽ vì tôi cảm thấy nó thật ấm áp, như cách ngày xưa Khương Vỹ vẫn gọi tôi. Tên Trí Nam xem chừng hớn hở lắm. Nghe Jamie nó gọi tôi thì cũng biết chạy lon ton đến để làm một cặp rắc rối thích hành hạ người khác.
Bỗng nhiên một cô gái vừa tiến đến bắt chuyện với hai người họ.
– Mình là Khương Vỹ, chúng ta học chung ở tiểu học Bắc Hải.
Tôi không tin vào mắt mình, cũng đứng không vững nữa. Người mà tôi tìm kiếm bao lâu nay cuối cùng đã xuất hiện bất ngờ như vậy. Chúng tôi gặp nhau ở đây sao? Cô ấy kiếm được tôi rồi nhưng mà dường như tên Trí Nam nhanh nhảu quá nên Khương Vỹ hiểu nhầm.
– Anh à, chuyện gì vậy?
– Edward, em còn nhớ cô ấy chứ?
– Nhớ chứ sao lại không! Là Khương Vỹ. Cả tuổi thanh xuân của em bị anh làm cho ám ảnh với cái tên Khương Vỹ đó rồi. Cả nhà mình ai mà chẳng nghe anh nhắc về cô ấy ít nhất một lần chứ! Mà anh còn chần chừ gì nữa, chạy tới đi. Cô ấy đang nhầm em là anh kìa.
– Edward, nhờ em một chuyện. Có thể để Khương Vỹ hiểu lầm thêm một chút nữa được không? Ngẫu nhiên gặp lại sau một thời gian dài như vậy, không biết cậu ấy thế nào? Tình cảm của cậu ấy có giống như anh đối với cậu ấy hay không? Chỉ sợ trong lòng người ta vốn anh chỉ là bạn thuở nhỏ, cũng không muốn làm áp lực với cậu ấy. Chỉ sợ nhất thời không kiềm chế được cảm xúc
– Cũng đúng! Giờ mà Khương Vỹ nói cô ấy có chồng có con rồi, đả kích này anh có thể chịu đựng nổi không đấy? Vẫn nên để em điều phối tình hình đã.
Thấy tôi thấp thỏm, lo lắng. Trí Nam liền ra chủ ý.
– Anh xem anh kìa. Mắt dán chặt vào người ta như bị thôi miên rồi ấy. Anh mà cứ như vậy Khương Vỹ sẽ nhận ra ngay tình cảm của anh mất. Kiềm chế lại đi anh ơi. Thôi để em nói em có bạn gái xem cô ấy phản ứng thế nào. Dù sao nếu cô ấy là người đã có gia đình, anh an tâm vứt bỏ rồi nhỉ? Coi như cũng không bại lộ 16 năm qua anh si tình kẻo người ta cười chê mất.
Khương Vỹ có gia đình? Đó là điều trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi vốn chỉ cần cậu ấy, tất cả đều không quan trọng. Nếu như đời này tôi và Khương Vỹ đã định sẽ không được bên nhau. Tôi tình nguyện trở thành một người bạn, đối xử tốt với cậu ấy, bảo bọc, che chở cho cậu ấy. Dù gì cũng không thể yêu một người khác, chi bằng ở bên cạnh cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy ngày ngày hồn nhiên vui vẻ, tôi sống nốt phần đời còn lại cũng đủ hạnh phúc rồi.
– Mà còn nữa Andy, Khương Vỹ thuần khiết anh quen đã lâu rồi, bây giờ cũng nên cẩn thận. Em không có ý nói Khương Vỹ là loại người đó, nhưng với địa vị anh bây giờ tìm một người đến với anh thật lòng không phải dễ. Cũng nên thử lòng cô ấy một chút.
Khi nghe cậu ấy nhắc chuyện anh Brian ngày xưa hay vẽ tranh dùm, tôi rất xúc động. Cậu ấy chưa từng quên tôi. Tôi bắt tay cậu ấy, bao nhiêu nhung nhớ suốt 16 năm đằng đẵng hóa thành thứ tình cảm quyến luyến mãnh liệt. Tôi thật sự rất muốn ôm lấy cậu ấy. Gặp lại Khương Vỹ, tôi như được hồi sinh một lần nữa, tâm trạng cũng rất tốt, rất xúc động. Tay cậu ấy rất mềm mại, khuôn mặt vẫn giống như ngày nhỏ, không khác biệt gì mấy, rất dễ thương và yêu kiều. Nụ cười tươi tắn rất xinh, đúng là người mà tôi đã cất công chờ đợi suốt 16 năm qua. Tôi chưa từng hối hận vì đã chờ đợi cậu ấy. Người con gái đứng trước mặt tôi bây giờ, cho dù đó không phải là vì cô bé của 16 năm trước, vừa gặp đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy rất thánh thiện và chân thành, khác hẳn với những người nữ mà tôi đã từng gặp trước đây.

– Xin chào, tôi là Andy, giám đốc của Chic & Pure. Sắp tới chúng tôi muốn sửa chữa lại nội thất bên trong văn phòng. Rất có nhã ý hợp tác với Cabella. Tiền bạc Cabella có thể chủ động ra giá, chúng tôi rất hoan nghênh. Nhưng điều kiện là tôi chỉ muốn hợp tác với cô Khương Vỹ.
– Thì ra là anh bày trò. Công ty đang yên đang lành, anh còn đề xuất sửa chữa. Anh là vì việc tư mà lợi dụng công ty sao? Muốn kiếm cớ gặp gỡ Khương Vỹ đúng chứ? Nhưng mà cô ấy nghĩ em là anh đó, còn cho rằng anh là Brian, chỉ sợ anh khó lòng mà tiếp cận.

Lần đầu đi ăn cùng cô ấy. Trước nay ông chủ nhà hàng này rất thân thiết với gia đình tôi khi còn ở Việt Nam. Về nước cũng chỉ ghé ăn ở đây, chờ đợi được một lần sẽ dẫn cậu ấy đến, cũng không cho phép người khác biết được nơi trú ẩn này của tôi. Cũng vài lần tôi tâm sự với ông ấy về Khương Vỹ. Buồn cười là ông ta từng nghĩ tôi ngốc nghếch và hão huyền. Vậy nhưng hôm nay nghe tôi giới thiệu Khương Vỹ, ông bạn ấy đã nhận ra ngay, còn ra sức cổ động cho tôi chinh phục cậu ấy cho bằng được. Khương Vỹ quả là cô gái đáng yêu mà ai cũng quý mến.
Thú vị là Khương Vỹ không ăn được cá. Tôi sẵn lòng ngồi gỡ xương cá cho cậu ấy cả đời này cũng được. Cậu ấy lúc ăn uống trông rất ngon miệng, không trịnh trọng hay tỏ vẻ khuôn mẫu như những người khác. Ở bên cậu ấy cảm giác rất ấm áp và tự nhiên.
Cậu ấy dám giả vờ bị mắc xương.
“ Cậu đúng là trước nay không có khiếu hài hước gì cả”
Đang hào hứng thì tôi phát hiện mình lỡ miệng, suýt đã lộ tẩy rồi. Ở trong thân phận anh trai Trí Văn cũng tốt. Khương Vỹ không nghi ngờ hay đề phòng tôi, tôi cũng dễ dàng khai thác thông tin từ cậu ấy hơn.
Nhưng mà Khương Vỹ dường như nhớ mọi chuyện của lúc nhỏ. Nhớ rằng tôi thường nói cậu ấy không có khiếu hài hước, thật bồi hồi khó tả, cũng khiến tôi rất xúc động.
Trở về công ty sau bữa ăn tối, cậu ấy lao đầu vào làm việc. Quả là một cô gái nhiệt huyết. Khương Vỹ cuối cùng đã thấm mệt mà lăn ra ngủ say, tôi chỉnh lại điều hòa, đắp chăn rồi tiện thể ngắm nhìn cậu ấy một lúc lâu. Giá mà tôi có thể ôm cậu ấy vào lòng. Ai cũng bảo tôi ăn phải bùa mê thuốc lú của cậu ấy, đầu óc mụ mị thật rồi. Mà chắc đám người đó nói không sai. Trong mắt tôi chỉ có Khương Vỹ. Từ lúc cậu ấy xuất hiện tôi biết trái tim tôi bị cậu ấy trói chặt rồi. Những cô gái xung quanh tôi, hay cả những minh tinh trên truyền hình, tôi rốt cuộc nhìn đi nhìn lại cũng không thể cảm nhận được gì ở họ cả. Họ tất cả đều là một phải không? Chỉ có cô gái trước mặt, cậu ấy thanh thuần và quá đỗi xinh đẹp khiến tôi say đắm không thể nào quên. Lúc này trông Khương Vỹ nhỏ bé và cô đơn quá. Giá mà tôi được bên cạnh cậu ấy. Nếu tôi nói mình là Trí Văn, Khương Vỹ có sẵn lòng làm bạn gái của tôi không? Nhưng điều tôi sợ là nếu Khương Vỹ thực sự còn nhớ tình cảm ngày xưa đó, liệu người cô ấy yêu là Trí Văn hay con người thật của tôi bây giờ? Đã 16 năm qua đi, liệu Khương Vỹ có chấp nhận con người mới này của tôi? Hay thứ cậu ấy cần chỉ là vì cái tên Đỗ Trí Văn? Có phải nếu Trí Nam hay bất kỳ gã đàn ông nào tên Đỗ Trí Văn, cậu ấy cũng sẽ bất chấp yêu đương? Tôi không muốn bức cậu ấy lựa chọn tôi chỉ vì tôi là Trí Văn. Tôi mong rằng dù cho thời gian trôi qua, người cậu ấy yêu duy nhất vẫn chính là con người tôi mà không phải bất kỳ ai khác. Cậu ấy đã từng yêu quý Trí Văn, vậy còn Andy thì sao? Tôi sẽ phải cố theo đuổi cậu ấy một lần nữa.

Tôi nói với cậu ấy Trí Nam cũng tăng ca vì sợ cậu ấy nghi ngờ hành động liều lĩnh của tôi đêm qua. Phải, tôi quyết định sẽ theo đuổi cậu ấy một cách công bằng bằng chính tính cách của mình. Tôi phải chiến thắng cái bóng của mình trong quá khứ.

Cậu ấy tặng quà sinh nhật cho tôi. May mắn là tên Trí Văn giả kia cũng không có cơ hội được nhận lấy. Đi một vòng lại về đúng với chủ nhân của nó.
“ Trí Văn Sinh nhật vui vẻ! Cậu sẽ mãi là người bạn tốt nhất của mình.
Khương Vỹ”
Tôi không muốn cậu là bạn tôi. Khương Vỹ, tôi muốn cậu là bạn gái của tôi.

Trong bữa ăn sinh nhật mình và Trí Nam, tôi cố tình thể hiện sự quan tâm chăm sóc đặc biệt cho cậu ấy, mong cậu ấy hiểu được sự chân thành này của tôi mà rung động. Quả là không dễ dàng, Trí Văn năm xưa có lợi thế hơn tôi rất nhiều. Trí Văn có kỉ niệm và ở bên Khương Vỹ suốt quãng thời gian đẹp đẽ thơ ngây. Tôi bây giờ rất khó khiến cậu ấy tin tưởng. Cậu ấy dường như chỉ hướng về phía Trí Nam thôi. Chắc cậu ấy phải buồn lắm. Cậu ấy rõ ràng chỉ thích Trí Văn, dù Trí Văn bây giờ có là ai đi chăng nữa, là bất kỳ một chàng trai nào, chỉ cần đó là Trí Văn, cậu ấy vẫn sẽ yêu đến tận cõi lòng không buông? Tôi cần phải giành cậu ấy về mình, tôi không tin không thể lay chuyển được cậu ấy. Tôi phát hiện cậu ấy nhìn trộm mình, trái tim tôi như đang nhảy múa.
Khương Vỹ uống rất nhiều rượu. Cậu ấy biết uống rượu từ bao giờ chứ? Có phải những năm qua đều buồn bã như vậy? Hay vì tưởng Trí Văn đã có bạn gái sao?
Giả vờ hỏi cậu ấy vài chuyện ngày nhỏ, cũng muốn biết cậu ấy nghĩ gì về tôi ngày xưa. Rốt cuộc lúc nhỏ là chúng tôi đã từng cảm nắng nhau hay đơn giản là tôi tự mình si tình? Cậu ấy nhớ tất cả mọi thứ từ lúc chúng tôi vừa gặp nhau lần đầu cho đến lúc ngồi học cạnh nhau, ngủ cùng giường tầng, viết chính tả, uống nước và dùng chung bình mực. Tôi dần bị cậu ấy dẫn dắt và dòng hồi ức đó, mọi cảm xúc năm xưa ùa về. Tôi kể về chính tôi, chính những cảm xúc thật tôi dành cho cậu ấy khi đó. Nó vẫn đong đầy như mới hôm qua ngay thôi. Mỗi rung động vẫn còn đó không phút nào vơi.
Khương Vỹ rơi lệ. Lần đầu tôi thấy cậu ấy khóc. Ngay cả khóc cũng xinh đẹp hết phần người khác. Tôi không còn kiềm chế nổi mà ôm cậu ấy thật chặt, cho cậu ấy nức nở trong lòng mình. Thú thật tôi đã muốn nói cho cậu ấy biết.
“Mình là Trí Văn đây. Khương Vỹ, mình vẫn vậy, 16 năm vẫn chỉ có một mình cậu.”

Tôi đã rất lo lắng Khương Vỹ không chọn chiếc vòng của mình. Đây là chiếc vòng tôi làm tặng cậu ấy, là tâm huyết suốt 16 năm rèn giũa chỉ mong có ngày này, tận tay làm một chiếc vòng tay cho người tôi yêu. Tôi không tài hoa như Brian, lại không sáng tạo như Trí Nam. Tôi đã nỗ lực hết mình để học vẽ và trở thành một nhà thiết kế. Ngày đó phải nhờ Brian vẽ tranh định tặng cho cậu ấy trước khi đi Mĩ, ngày sau trở về nhất định sẽ tự tay thiết kế một thứ gì đó thật xuất chúng tặng cậu ấy. Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này. Trong lòng rất phấn khích. Nhưng tôi có nghe nhầm không? Khương Vỹ lựa chọn chiếc vòng của tôi. Là chiếc vòng Return tôi đặc biệt làm vì cậu ấy. Ngoài những địa điểm ở Mĩ, tôi muốn cậu ấy nhìn ngắm những nơi tôi đã đi qua suốt 16 năm ấy cùng lời hứa Return – Trở về để gặp cậu ấy. Những nơi nổi tiếng đó sau này nếu có cơ hội sẽ dẫn cậu ấy đến chiêm ngưỡng.

Tôi quyết định sẽ nói thật với cậu ấy chuyện tôi là Trí Văn. Tôi muốn cậu ấy biết sự thật đó và quyết định còn muốn ở bên tôi không. Khi tôi đeo chiếc vòng Return vào tay cậu ấy, cũng vừa nhìn thấy chiếc vòng Atlantis. Tên Trí Nam này cũng cả gan chọc tức tôi. Nó rõ là đang ghen tị với tôi đây mà. Jamie về Mĩ, nó tranh thủ thời cơ phá đám trả thù chiếc vòng của tôi đã đánh bại nó lần nữa. Đúng là trẻ con mà!
– Edward, tên láu cá này!
– Anh, xin tha mà! Cũng tại anh mà em không được về Mĩ rồi đó, chỉ có người chiến thắng mới được ba giao tiếp quản công ty ở Mỹ.
– Vậy là mày dám đùa giỡn với Khương Vỹ?
– Em chỉ trả thù chút thôi mà. Nhưng anh nè, em xin lấy công chuộc tội
– Nói đi để xem có đủ để chú mày thoát tội không.
– Khương Vỹ hình như đã thích anh rồi đó.
Tôi nghe Trí Nam nói, hạnh phúc muốn phát điên lên nhưng vẫn tỏ ra nghi ngờ.
– Em thề đó! Em không lừa anh đâu. Khương Vỹ chính miệng thừa nhận rồi. Hôm nay em kể chuyện Trí Văn với cô ấy. Cô ấy căn bản không còn hứng thú nữa. Cô ấy với em chắc chắn đã không còn tình cảm, cô ấy thích anh thật rồi. Ghen tị thật đó! Dù 16 năm sau anh không nói mình là Trí Văn cũng vẫn ngang nhiên chinh phục được cô ấy một lần nữa. Khương Vỹ vì anh ngay cả Trí Văn cũng từ bỏ rồi. Khương Vỹ rất yêu anh đấy. Vậy nên anh đừng có chần chừ nữa, phải biết nắm lấy cơ hội thừa thắng xông lên.

Sự xuất hiện của Esther khiến Khương Vỹ e dè, cũng khiến tôi thật sự khó chịu. Trí Nam nói cậu ấy thích tôi, sao tôi trước sau không cảm nhận được? Cậu ấy không hề ghen trái lại còn né tránh tôi nữa. Khương Vỹ đáng ghét! Báo hại tôi một ngày muốn nhìn thấy cậu ấy thật không dễ dàng

Tôi chụp hình với Esther trên tạp chí, cậu ấy cũng không có vẻ gì là ghen tuông. Cậu ấy rốt cuộc là thiên thần hay là vì cậu ấy chưa đủ yêu thích tôi? Tôi kéo cậu ấy lại chụp hình, chỉnh váy cưới, khăn voan rồi lén lút ghép ảnh chúng tôi vào cùng nhau như cô dâu chú rể. Phải rồi tương lai cũng sẽ như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ là cô dâu của tôi. Tôi thích thú để làm màn hình nên điện thoại. Bây giờ mỗi ngày mở điện thoại lên đều nhìn thấy cậu ấy rồi. Rất giống một cặp đôi đang hẹn hò.

Cậu ấy cho rằng tôi là anh Trí Văn nên cứ ngây ngô mà hỏi tôi chuyện lúc nhỏ khiến tôi bối rối không biết phải trả lời sao mới tốt. Tôi cứ đành thành thật gật đầu bảo rằng tôi từng có một mối tình tương tư sâu đậm ở Việt Nam. Tôi không muốn khiến cậu ấy hiểu nhầm nhưng tôi không muốn lừa dối cậu ấy. Ngoài việc nói mình là Trí Nam, tất cả tôi đều thành thật với cậu ấy.

Trong buổi tiệc mừng công ty, tôi ra hạ sách không cho ai đến gần cậu ấy. Nghĩ lại thấy mình cũng thật tiểu nhân và hèn kém mà. Nhưng cậu ấy cũng biết cách hành hạ tôi lắm, còn từ chối tôi hết lần này tới lần khác nữa chứ. Có lẽ cậu ấy ngại ngùng. Vẻ duyên dáng đó của cậu ấy khiến tôi như mê đắm không tài nào thoát ra được, càng lúc càng lún sâu dần.
Tay cậu ấy luôn mềm mại và hơi lạnh giá. Tôi dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho cậu ấy. Quả nhiên Khương Vỹ của tôi là cô gái xinh xắn và dịu dàng nhất. Giá mà điệu nhảy này là vô tận, tôi nguyện cùng cậu ấy đi đến tận trời cuối đất. Đêm nay quả là hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của tôi.
Khi chở cậu ấy về, tôi thẳng thắn hỏi về chuyện ngày xưa khi chúng tôi tan vỡ. Ngày đó tôi giận cậu ấy đến mức trước khi đi bức tranh Brian vẽ cùng lời ước hẹn sẽ trở về, tôi cũng không tặng nữa. Những năm đầu thú thật tôi từng rất hận cậu ấy, cố quên đi cậu ấy nhưng rồi tôi đã nhận ra mình không thể quên. Tôi nhớ cậu ấy! Tôi hàng vạn hàng ngàn lần muốn trở về Việt Nam để hỏi cậu ấy cho ra lẽ. Tôi không tin đó là điều Khương Vỹ muốn. Tôi tin khi đó Khương Vỹ đã thật lòng với tôi. Rốt cuộc những nói tàn nhẫn đó là do đâu? Nhưng rồi tôi không ngờ nỗi nhớ nhung da diết khôn nguôi đó đeo bám tôi tận 16 năm. 16 năm trôi nhanh như mới hôm qua, tôi vẫn chờ đợi và yêu cậu ấy. Tình cảm mới chớm nở nhẹ nhàng như hạt sương mai không ngờ đã sớm cắm rễ vào trái tim tôi rồi, không tài nào gỡ bỏ. Một khi tôi vẫn còn hơi thở, tôi định sẵn đã không thể từ bỏ Khương Vỹ. 16 năm nỗi đau, nỗi hận đó bỗng chốc hóa thành tình yêu khát khao cháy bỏng, chỉ mong tìm được cậu ấy một lần nữa. Chỉ cần tìm được Khương Vỹ, tôi sẽ tha thứ, sẽ quên hết mọi thứ, sẽ chỉ trao cho cậu ấy tình yêu mà tôi đã sớm si mê không thể dứt ra.
Và khi nghe được chính miệng cậu ấy nói ra cậu ấy vì bất đắc dĩ mới làm vậy, tôi biết 16 năm để chờ đợi cậu ấy là hoàn toàn xứng đáng. Khương Vỹ khi đó đã có có rung động với tôi. Chỉ vì lúc đó chúng tôi còn quá nhỏ mà thôi.
Ngay thời khắc này tôi dũng cảm, quyết tâm nói cho cậu ấy biết tôi chính là Trí Văn, là người cậu ấy chờ mong thì bỗng nhiên cậu ấy lại thổ lộ.
“ Mình thích Trí Văn nhưng là trước kia. Mình nợ Trí Văn một ân tình. Bây giờ gặp rồi, mình lại nhẹ nhõm mà từ bỏ.”
Cậu ấy nói vậy vì cậu ấy không thích Trí Nam. Vậy người cậu ấy thực sự đã rung động là tôi? Nghĩ thế tôi liền tranh thủ thời cơ tỏ tình với cậu ấy. Tôi cần xác nhận tình cảm của cậu ấy đối với tôi. Vào lúc này có lẽ cũng không nên nói chuyện tôi là Trí Văn. Khương Vỹ vừa buông bỏ Trí Văn, bây giờ tôi bất ngờ thừa nhận mình là Trí Văn của ngày xưa, liệu có khiến cậu ấy sốc và khó xử? Khó khăn lắm cậu ấy mới đưa ra quyết định này, tôi không muốn khiến cậu ấy phải thêm đau đầu. Tiến thoái lưỡng nan, từ đầu tôi không nên chơi trò này. Càng đi càng xa, bây giờ muốn quay lại e rằng phải cho cậu ấy chút thời gian nữa.

Cậu ấy nói thích tôi nhưng lại từ chối tôi rồi. Cậu ấy hình như cho rằng tôi còn luyến tiếc người cũ. Khương Vỹ ngốc nghếch ơi là Khương Vỹ, sao cậu không hiểu người đó chính là cậu chứ? Còn tự mình đa sầu nhạy cảm. Tôi tự bỏ chuyện đi Mĩ. Cho dù Khương Vỹ có hiểu lầm tôi nhưng tôi vẫn không thể rời xa cậu ấy. Năm đó lạc mất cậu ấy là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời tôi, tôi bây giờ đây không để điều đó được phép lặp lại. Tôi phải bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy có nỗi bận tâm riêng. Cũng do tôi mà ra cả, tôi cần phải hiểu cho cậu ấy.

Nhờ có chiêu bài lợi hại bất ngờ của Trí Nam mà Khương Vỹ đủ dũng khí thừa nhận tình cảm của mình.
Lần đầu cậu ấy ôm chầm lấy tôi. Lần đầu cậu ấy thì thầm vào tai tôi: “ Andy, mình có thể nói hàng ngàn hàng vạn lần mình rất thích cậu. Cậu có đồng ý không? Đừng về Mĩ nữa!”.
Lần đầu tôi nắm tay cậu ấy thật lâu băng qua mọi nẻo đường. Không biết cậu ấy thế nào chứ trong lòng tôi hồi hộp và vui mừng khôn xiết. Giá mà con đường này đi mãi không tới. Yêu một người đem lại thứ hạnh phúc tuyệt vời này sao? Chỉ cần ở bên người đó dù có đang ở đâu, đang làm gì đất trời như trăm hoa đua nở, xung quanh vạn vật đều tươi mới và tràn đầy sức sống. Bên cạnh người mình yêu là thứ rung động mãnh liệt trước nay tôi chưa từng có.Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Tôi ghen tị với hai gã mà cậu ấy từng hẹn hò. Tôi chỉ muốn Khương Vỹ là của tôi mà thôi. Lúc nhìn thấy cậu ấy chăm chú quan sát bức ảnh cưới mà tôi ghép vào, tôi không kìm lòng ôm chặt lấy cậu ấy từ phía sau. Giá mà có thể kết hôn ngay lúc này, tôi nhớ cậu ấy đến phát điên lên được. Mỗi ngày đều rất nhớ, nhớ khủng khiếp. Gặp nhau như vậy vẫn không đủ. Tôi muốn mỗi ngày mở mắt ra đều được nhìn thấy cậu ấy. Trước khi tôi đi ngủ, người tôi cuối cùng nhìn thấy cũng chỉ có người đó. Cậu ấy thơ ngây lắm, giống như chú thỏ ngọc tinh khôi sống ở xứ sở thần tiên nào đó. Tôi không dám làm tổn thương cậu ấy dù hàng ngàn lần cái suy nghĩ muốn nhào đến mà yêu thương cậu ấy, biến cậu ấy thành người phụ nữ của mình cứ bao phủ lấy lý trí tôi. Tôi sợ mất cậu ấy, nhưng tôi sợ khiến cậu ấy tổn thương nhiều hơn. Vậy nên tôi đành phải đè nén thứ tình yêu mãnh liệt sâu đậm ấy để bảo vệ cậu ấy. Lần đầu cậu ấy ngủ ngon trong vòng tay tôi. Bao nhiêu năm qua tôi nhớ nhung cậu ấy bao nhiêu, cậu ấy cũng yêu tôi, mòn mỏi trong vô vọng nhiều như vậy. Cậu ấy còn vì tôi can đảm từ bỏ đi bóng hình cũ, tôi trân trọng và muốn dành hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này cho cậu ấy. Tôi không còn có khái niệm hạnh phúc nhất nữa rồi. Bây giờ
mỗi ngày ở bên Khương Vỹ đều là
những ngày tôi sống trong hạnh phúc đong đầy và trọn vẹn. Suốt 25 năm tồn tại của tôi, cũng vì cậu ấy mới có ý nghĩa hơn.

Hôm nay Khương Vỹ cư xử rất kỳ lạ. Cậu ấy như muốn ép tôi uống rượu. Cậu ấy muốn khai thác gì từ tôi sao? Năm lần bảy lượt, cơ hội thú nhận sự thật chuyện tôi là Trí Văn cứ dần mỏng manh hơn. Thời gian càng dài càng sợ khi lộ ra cậu ấy sẽ thất vọng. Nhưng cũng phải trách cậu ấy, vừa nghe tôi kể đã ngủ say khiến tôi tự cười khổ với bản thân, lại nhỡ mất thêm một cơ hội. Tôi tương kế tựu kế khiến cậu ấy tự say xỉn. Cậu ấy bạo gan quyến rũ tôi, nhưng tôi biết chỉ vì cậu ấy đang say và cũng vì cậu ấy đã yêu tôi thật rồi. Tôi mà vượt quá giới hạn không khéo ngày mai cả Sài Gòn sẽ chìm trong lụt lội mất.
Khi nghe cậu ấy nói: “ Andy, mình biết cô bạn cấp Một của cậu là ai rồi.” Tôi giật bắn mình, sao cậu ấy lại biết? Có phải vì vậy hôm nay cậu ấy mới uống nhiều rượu như vậy. Nhưng xem chừng phản ứng này của Khương Vỹ đối với sự thật “kinh thiên động địa” này đã quá nhẹ nhàng và nhân từ hơn tôi tưởng tượng rồi.
Nhưng hóa ra cậu ấy vô tình đọc được lá thư năm đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng lại lo lắng sau đó. Nếu một ngày Khương Vỹ phát hiện ra chuyện tôi giấu cậu ấy, Khương Vỹ sẽ thế nào đây? Dù gì tôi cũng nên nói ra sớm, tránh để cậu ấy tự tìm ra sẽ lớn
chuyện và phiền phức hơn. Bức thư này vốn dĩ là dành cho cậu ấy. 16 năm rồi, cuối cùng chủ nhận của nó cũng tìm thấy nó rồi.
Khương Vỹ đáng ghét! Kate là cậu chứ còn ai nữa. Ở đó mà ghen tuông vớ vẩn. Bài hát đó quên rồi à? Vì bài hát đó mình mới lấy tên Andy. “Andy ♥ Kate”. là tôi yêu cậu đó. Rõ ràng như thế mà cũng không hiểu. Cô gái mà tôi yêu vô bờ, giá mà cậu biết Kate cũng chính là cậu đấy.

“Andy, cuối cùng cậu là ai? Là Trí Nam hay có phải là Trí Văn?”
Tin nhắn của Khương Vỹ. Khương Vỹ đã biết sự thật rồi. Cậu ấy chắc hẳn sẽ rất giận dữ. Không xong rồi! Tôi phải tìm cậu ấy!

Yêu thích: 5 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN