LÀ ANH HAY LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Vẽ lại quá khứ một lần nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


LÀ ANH HAY LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM


Vẽ lại quá khứ một lần nữa


– Noel đã qua rồi. Xin lỗi đã lỡ hẹn với em, cho em một Giáng sinh đầu tiên lãng mạn, hạnh phúc. Em muốn anh làm gì để đền bù cho em đây?
Tôi gác đầu lên đùi Trí Văn, nép mình vào lòng anh để tránh những tin nắng xuân tràn vào mi mắt.
– Thật ra em có một ước nguyện.
– Là gì? Chỉ cần em muốn anh đều sẽ làm cho em.
Giờ khắc này, có lẽ nếu tôi có bảo Trí Văn hái sao trên trời anh ấy cũng vì vậy mà tìm cho tôi.
– Em muốn anh cùng em viết lại 16 năm xa cách của chúng ta. 16 năm ròng rã không có anh, em đã rất buồn chán, rất cô đơn. Trí Văn, anh có thể mang nó trở lại cho em không?

– Giữa năm lớp 3 khi anh đi rồi, đối diện cổng trường có một quán ăn vặt mới mở. Em đã rất muốn cùng anh đi ăn ở đó. Lúc đó chỉ nhìn chúng bạn ăn mà rõ là thèm nhưng em không đủ tiền mua. Vả lại cũng không có ai đi cùng em cả.
Thế là hôm ấy tôi và Trí Văn đến đó. Rất tiếc tiệm ăn vặt đó đã dời đi rồi.
– Chán thật!
Tôi thất vọng.
– Vậy anh mua kem cho em.
Phải rồi, khi đó tôi đã từng rất thích ăn kem que thế này. Bây giờ để tìm hình ảnh một cô đẩy xe kem hiền dịu cùng chiếc chuông kêu leng keng dưới ánh mặt trời nóng nực đã không còn phổ biến như thời chúng tôi nữa. Bọn trẻ cũng sẽ không quý trọng khi tận hưởng một cây kem tan chảy trong miệng giữa thời tiết oi bức tuyệt diệu như thế nào. Thời nay các bạn nhỏ thường được ba mẹ dẫn vào các tiệm kem nổi tiếng đắt tiền hơn, ngồi trong điều hoà dĩ nhiên cũng mát mẻ hơn rồi. Sẽ khó hiểu những gì tôi đang suy nghĩ. Đối với tôi, đó là những kí ức tuổi thơ êm đềm và tuyệt vời nhất. Thú thật, tôi không thường xuyên đi ăn kem lắm. Ngay cả ngày thường, thỉnh thoảng đồng nghiệp vẫn thường rủ nhau đi Bud’s, Baskin Robbins hay thậm chí là Häagen-Dazs đối với tôi cũng không khác biệt mấy, cũng ngọt ngọt, lạnh lạnh và cảm giác của tôi sau khi ăn là…khát nước! Khát điên cuồng! Cũng không hiểu sao ngày nhỏ lại thích ăn dạng kem que như vậy.
– Em ăn gì?
– Kem sô-cô-la ạ.
– Cho cháu một kem cam, một sô-cô-la.
Ở đây không có những cái tên kiêu kỳ hay thời thượng hơn như matcha, việt quất, cầu vồng, kẹo bông, caramel. Dù khi ăn vào tôi cũng không rõ nó là hỗn hợp của những hương vị gì cả, rất mơ hồ và trừu tượng. Những hương vị ở đây chỉ đơn thuần từ các loại trái cây thông thường mà thôi.
Nhưng càng ngạc nhiên hơn là tôi bây giờ lại thấy nó rất ngon. Cảm giác ngọt thanh và cứng cứng của đá hòa tan trong miệng khiến tôi như đang thưởng thức một cao lương mỹ vị nào đó, ngon hơn bất cứ một ly kem nào tôi đã từng ăn. Tôi ăn liền ba cây mà chưa thấy chán. Bỗng chốc tôi nhận ra mình và Trí Văn chỉ như những đứa trẻ của ngày hôm qua vậy.
– Năm học lớp 4, em bị bọn nhóc trong lớp tẩy chay vì bọn nó nghĩ em lạm dụng chức quyền, còn là “tay sai” đắc lực của cô chủ nhiệm.
– Vậy là em đã ghi tên và để chúng bị phạt hả?
– Em đâu còn cách khác. Anh hiểu mà, khi đó cô giáo rất đáng sợ đó. Em là lớp trưởng, đương nhiên phải rắp rắp nghe theo rồi. Giá mà khi đó có anh.
– Nếu khi đó có anh, anh đương nhiên sẽ đứng về phía em. Em sẽ không phải cô độc một mình. Lúc đó chắc em buồn lắm.

Trí Văn nắm tay tôi thăm lại trường Tiểu học. Nếu có anh bên cạnh thế này những năm đó, tôi đã mạnh mẽ và yêu nơi đây hơn rất nhiều. Anh sẽ vì tôi mà chống lại bọn nhóc đó, sẽ đòi lại công bằng cho tôi, sẽ chơi với tôi, sẽ kể tôi nghe những chuyện vui vẻ, không để tôi phải ăn cơm một mình, ra chơi cũng chỉ ngồi một mình và không để tôi phải trốn ba mẹ mỗi tối úp mặt vào gối thút thít vì cô đơn nữa.
– Lớp 5 em suốt ngày chỉ ngồi trong lớp học để luyện thi cuối cấp. Nếu có anh khi đó sẽ có người cùng em ôn bài rồi. Việc học cũng sẽ không còn áp lực và thú vị hơn rất nhiều.
Trí Văn dẫn tôi đến phòng học năm xưa. Anh và tôi ngồi vào hai chiếc bàn, lấy bản vẽ ra làm việc. Anh thiết kế cho bộ sưu tập mới của công ty, còn tôi bận bịu lên ý tưởng mới cho khách hàng. Chúng tôi ngồi bên nhau thật lâu, cùng hoàn thành công việc của bản thân. Nếu khi đó cũng có anh như bây giờ, mọi thứ đều sẽ dễ dàng hơn. Ở bên anh, tôi không cần quan tâm tới thời gian nữa, là có ngồi như thế này mãi vẫn thấy trong lòng ấm áp và yên bình lạ thường.
– Đây là trường lớp 6 của em. Đẹp chứ? Ước mong lớp 6 của em là đi vào trung tâm thương mại và chơi game center ở đó.
Hôm đó tôi và anh ngốn cả nửa tháng lương vào chỉ để mua xu và chơi hết tất cả trò chơi ở đó. Những trò chơi ngày đó cần phải có hai người chơi mà tôi đành ngậm ngùi bỏ qua thì giờ đây đã có cơ hội cùng anh bù đắp. Anh chơi rất giỏi, dù anh chối rằng mình chưa từng đến những nơi như vậy. Còn gắp cho tôi rất nhiều thú bông xinh đẹp. Tôi nhận lấy từ anh, cười tít mắt như đứa trẻ. Tôi đã quá tuổi chơi thú bông rồi, nhưng những con thú nhận được từ tay anh trở nên vô giá và đặc biệt.
– Lớp 7 em muốn về thăm cô bảo mẫu để hỏi về anh.
– Anh đã về vào năm đó. Nhưng cô bảo mẫu đã chuyển công tác, anh cũng không thể tìm được em. Chuyến về Việt Nam chỉ khoảng một tuần nên anh không thể làm gì khác được. Đó là lần duy nhất gia đình anh về lại quê nhà. Về sau việc học hành rồi công ty anh đã không thể thu xếp về.

Nói rồi anh nắm lấy hai bàn tay tôi.
– Khương Vỹ, anh đã cố gắng học thật giỏi, nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất tạo được cơ ngơi, tạo được sự tin tưởng của ba anh để khi đã hoàn thành xong đâu vào đấy, anh an tâm trở về và luôn ở đây để tìm kiếm em.
– Anh đã nghĩ nhiều như vậy sao?
Tôi rưng rưng ôm lấy anh.
– Trong khi đó em vẫn ăn ngon, mặc đẹp, có bạn bè và sống rất vui vẻ. Anh vẫn cố gắng làm mọi chuyện vì em? Anh chưa từng quên em dù chỉ một phút nào đó sao? Em cũng nhớ anh nhưng em đã không làm được như vậy. Em chỉ dám nghĩ sẽ chờ đợi phép màu xảy ra thôi. Em chỉ biết lên facebook kiếm tên anh, hỏi thăm những người quen ở Mĩ hay cùng lắm là gửi những lá thư không bao giờ được hồi đáp đến Đại sứ quán. Em không nghĩ tới việc sang Mĩ tìm anh. Em đã không làm được nhiều như thế.
– Không sao, như vậy cũng tốt. Đây vẫn nên là việc để đàn ông như anh chủ động. Lỡ biết đâu em theo anh sang Mĩ, anh lại về đây kiếm em, không phải là tréo nghoe nghiệt ngã lắm sao? Em cứ ở đây và sống vui vẻ như vậy, anh đương nhiên sẽ tìm được em thôi.
Chúng tôi hỏi thăm biết cô giáo đã chuyển sang làm bảo mẫu ở một trường tiểu học khác. Khi gặp lại, trên mái tóc cô đã lấm tấm và sợi bạc. Khuôn mặt phúc hậu năm nào đã có thêm vài nếp nhăn nhưng nụ cười hiền hòa, giọng nói ấm áp như bà tiên vẫn không bao giờ thay đổi.
Cô vẫn nhớ tôi và Trí Văn.
– Dù có bao nhiêu lớp thế hệ học trò đi qua thì lời hứa của Trí Văn năm nào vẫn khiến cô chờ đợi đến tận bây giờ. Cũng không biết sao cô lại can đảm chờ đợi như vậy. Con nít mà, rất dễ quên mọi thứ khi trưởng thành. Khương Vỹ năm đó cứng đầu như vậy, suýt nữa cả hai đứa đã đánh mất một mối lương duyên tốt đẹp rồi. Khi đó các con còn nhỏ, cô đương nhiên không thể bày tỏ quan điểm về chuyện yêu đương, cũng không ngờ lại được nhìn thấy cái kết có hậu như vậy. Hãy sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi nhé.
Nói rồi cô lại xúc động, mắt mũi đỏ hoe.
– Không ngờ cuối cùng chờ đợi được đến ngày trùng phùng này, tất cả chúng ta đã mất 16 năm.
– Lớp 8, lớp 9 em có bạn trai, cũng kể anh rồi đó. Vậy mình có nên nhảy qua giai đoạn này không hả anh?
– Nếu khi đó có anh, hai tên kia đã không có cơ hội rồi. Em đó, hai năm này là một vết đen phải bôi xóa cẩn thận, cũng không bao giờ được hoài niệm, nhớ chưa?
– Rõ, thư Sếp!
Tôi đặt tay lên trán, giả lả cho anh hài lòng. Cứ nhắc tới hai người đó là chọc phải tổ ong của Trí Văn mà.
– Năm lớp 10, em muốn anh vào trường của em và ăn ở trưa ở căng-tin. Căng-tin ở đây được mệnh danh là nhà hàng năm sao đó, không trường nào có được đâu. Hồi xưa em học, các cặp đôi đều tới đây thưởng thức cùng nhau, thật khiến em chạnh lòng đó. Ngày xưa em chỉ tới ăn cho lẹ rồi trốn đi cho nhanh thôi, chán lắm đó.
Vậy là chúng tôi đã có một bữa ăn như bao học sinh cấp 3 ở đó. Bây giờ thì đã có thể mỉm cười khi nhớ về những kỉ niệm ở nơi đây rồi. Tất cả các bạn học sinh ở đó đều đang nhìn tôi và Trí Văn bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Vài bạn trẻ suýt soa:
– Giá mà bọn mình cũng ở bên nhau đến lớn như hai anh chị ấy. Khi đó vẫn về đây để hưởng thụ cái không gian này nhe. Hứa với mình nha!
– Nhìn họ đẹp đôi quá. Là cựu học sinh à? Sao có thể ở bên nhau từ những năm thanh xuân đến khi cả hai trưởng thành và thành đạt nhỉ? Thật đáng ngưỡng mộ mà.
Họ nghĩ chúng tôi thật hạnh phúc và lãng mạn, nhưng họ đã không biết để có ngày này, chúng tôi đã xa nhau những 16 năm đằng đẵng và tuyệt vọng.
– Lớp 11 em thích đi hát karaoke. Tại khi đó em có chức vụ là lớp phó văn thể mỹ đó, chuyên đi hát hò và nhảy múa.
– Anh hát không được hay cho lắm.
– Vẽ khó như vậy anh còn chinh phục được, hát một bài thôi mà.
Trí Văn hơi ái ngại nhưng vẫn bị tôi lôi vào phòng karaoke. Chủ yếu là tôi hát thôi, còn anh ấy vỗ tay và phụ họa. Anh ấy trông có vẻ căng thẳng. Tôi tặng anh ấy bài City of Stars. Kể từ đêm đó bài hát này đã ăn sâu vào máu tôi rồi, nghe đến phát nghiện.
– Lớp 12 em thích cùng anh mỗi buổi sáng vào công viên đi bộ và tập đánh cầu lông. Thật là… năm đó em bị béo phì ấy!
– Vậy à? Em gầy như vậy cũng có lúc béo sao?
– Tại mẹ em đó. Nói năm đó ôn thi nên toàn cho em uống sữa, nước cốt gà, ăn khuya để bồi bổ. Báo hại em trông mũm mĩm lắm. Mà chẳng có ai tập thể dục với em. Cũng may sau này lên Đại học vất vả xa nhà, cũng sụt vài cân.
– Mẹ làm đúng đó chứ! Nếu là anh cũng sẽ ép em ăn cho có sức khỏe mà đi thi. Xem hình em cũng đâu có xấu, vẫn rất dễ thương mà.
Sáng đó mới 6 giờ anh đã có mặt trước cửa nhà tôi, còn bận một bộ đồ thể thao màu trắng trẻ trung như nam thần học đường trong trí tưởng tượng của các nữ sinh vậy. Tôi bây giờ đúng như chị Mai Anh nói, là bị lậm bạn trai quá mức rồi. Trí Văn làm gì tôi cũng thấy nó thật đẹp và hoàn hảo. Tôi như cô fangirl của anh vậy, hâm mộ anh từ đầu tới chân. Cho dù là bề ngoài hay tính cách, phong thái, Trí Văn của tôi cũng xuất chúng hơn người. Tôi có thể ngắm nhìn anh cả ngày mà không chán mất.
– Năm 18 tuổi, em muốn có nụ hôn đầu tiên với người em yêu vào ngày Valentine.
Trí Văn xem chừng háo hức lắm. Đây có lẽ là “nhiệm vụ” mà anh ấy không mất nhiều công sức để thực hiện. Lãng mạn và ngọt ngào, tuổi 18 của tôi đã không còn gì để tiếc nuối. Cũng giống nụ hôn khi trước ở cầu Ánh Sao, nhưng lần này nụ hôn đã quen thuộc hơn, hương vị cũng ngọt ngào và mãnh liệt hơn rất nhiều.
– Khi em học năm 2, em muốn được ăn ở một nhà hàng trên tàu cao cấp trên sông Sài Gòn. Vừa ngắm thành phố về đêm vừa hưởng trọn cơn gió mát đem đến, còn có cả người em yêu thương, vậy thì còn gì bằng.
– Nhưng lúc đó anh không đủ tiện đưa em đến một nơi sang trọng và tiện nghi như vậy.
– Ừ nhỉ!
Tuy nói vậy nhưng hôm đó chúng tôi có một bữa tối trên tàu Elisa, xa xỉ và hào nhoáng như các bá tước xưa. Quả là được mở rộng tầm mắt, như chứng kiến một thế giới khác vậy. Thử một lần trong đời đặt chân lên mới biết, tôi là người Sài Gòn 25 năm nay coi như cũng quá lạc hậu rồi.
– Năm 3 đại học em muốn chúng ta đến Đầm Sen, thả hồn vào những trò chơi thiếu nhi vui vẻ ở đó. Sau này lớn em không có cơ hội tới đó nữa
– Được thôi! Chỉ cần em thích, anh nơi nào cũng muốn ở cùng em. Lúc nhỏ anh cũng chỉ đến Đầm Sen một lần cũng không biết bây giờ thay đổi thế nào.
Hôm ấy, tôi và anh dành cả ngày để chơi hết tất cả các trò chơi ở đó. Từ tham quan các khu vườn phong lan, đi xe điện trên không, rồi tàu lượn siêu tốc hay những thứ rùng rợn hơn như lâu đài kinh dị, thế giới khủng long, thảm bay, cá chép nhào lộn. Những trò tưởng như chỉ dành cho trẻ con cũng khiến chúng tôi khóc thét vì sợ hãi. Nhưng mà bên cạnh tôi bây giờ có Trí Văn, tất cả đều hóa thành những trải nghiệm, những kỷ niệm không thể nào quên.

– Khi em tốt nghiệp đại học, em muốn có anh trong buổi lễ đó, để em không phải chỉ lên nhận bằng rồi côi cút đi về.
Trí Văn dẫn tôi đến một studio, thuê đồ tốt nghiệp cho tôi, đội mũ, áo thụng, cầm chiếc bằng tốt nghiệp đã ba năm trước chụp cùng anh một tấm ảnh kỷ niệm. Tôi sẽ gìn giữ nó thật cẩn thận. Hình tốt nghiệp lẻ loi một mình cùng nụ cười gượng gạo trên bức tường ở nhà của tôi đã tới lúc được thay mới rồi.
– Ra trường em may mắn được nhận vào Cabella. Lương tháng đầu tiên của em muốn dẫn anh đi ăn và tặng cho anh một món quà.
Tôi đã tặng anh một chiếc đồng hồ bằng lương tháng ít ỏi của mình khi đó. Anh nhìn nó, cảm động mà đeo ngay lập tức.
– Cảm ơn Khương Vỹ, anh sẽ đeo nó suốt quãng đời còn lại.
– Năm 24 tuổi em muốn đi coi phim cùng anh. Chúng ta cùng nhau thưởng thức tất cả những bộ phim hay trong rạp của ngày hôm đó đi.
Ý tưởng điên rồ của tôi chắc trên đời này cũng chỉ có anh đồng ý thực hiện. Ngày hôm đó, phim kinh dị, phim hài, tình cảm, hoạt hình, hành động đều có bóng dáng của cả hai người chúng tôi. Nhân viên ở đó cũng lấy làm lạ.
Vừa xem vừa bình luận, tôi thích cách Trí Văn nhìn về nhiều khía cạnh và thông điệp mà các bộ phim này mang lại. Đôi lúc phim buồn quá, tôi bật khóc nức nở, anh liền cho tôi mượn một bờ vai. Tôi đã không còn phải lén lút lau nước mắt vì sợ những người bên cạnh nhìn thấy nữa. Những cảnh phim rùng rợn máu me tôi không cần phải bịt tai bịt mắt ngồi co rúm một góc phòng, cũng bởi vì đã có một người trông còn khiếp đảm hơn tôi nữa. Tôi đành làm chỗ dựa vững chắc cho anh. Anh ấy mạnh mẽ tưởng như không sợ bất kỳ điều gì cuối cùng lại có điểm yếu là không coi nổi một bộ phim phim kinh dị. Anh ấy không đến nổi la hét thất thanh, mất hết thể diện. Chỉ có điều nhắm chặt mắt, bày ra bộ dạng căng thẳng và…núp vào người tôi! Anh ấy lúc này như một cậu bé vậy, đáng yêu lắm.
– Vậy ở tuổi 25 này em muốn làm gì?
– 25 tuổi, em đã may mắn tìm được anh. Vậy nên điều em cần bây giờ…chỉ là bức tranh khi đó anh đã từng muốn tặng em.
– Bức đó là của Brian vẽ. Anh sẽ vẽ một bức tranh khác đẹp hơn cho em.
– Nhưng nó là tình cảm của anh khi đó. “Andy ♥ Kate, chờ mình nhé!” Thì ra em chính là Kate, đó là món quà của em mà. Anh cũng đã tới lúc nên trả nó cho em, anh đã giữ quá lâu rồi.
Nói rồi Trí Văn lấy nó từ trong chiếc hộp nhỏ đưa cho tôi.
– 16 năm qua rốt cuộc em đã không còn gì luyến tiếc nữa. Cảm ơn anh Trí Văn, em mãn nguyện rồi. Anh đã ở bên em. Em ngỡ như chúng ta chưa từng rời xa nhau. Em cuối cùng cũng đợi được anh rồi. Em yêu anh, Trí Văn!

– Khương Vỹ
– Hả?
Tôi lười biếng, nằm dài trên chiếc sofa trong nhà anh. Trí Văn tiến lại, kê đầu tôi lên đùi anh ấy. Ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ mái tóc tôi dịu dàng. Ánh mắt thâm tình, sủng nịnh.
– Sao nhìn em kĩ thế?
Trí Văn nhìn tôi chằm chằm khiến tôi ngại ngùng. Tuy tôi và Trí Văn quen nhau được một thời gian rồi. Nhưng mỗi khi ở gần anh ấy, trái tim tôi vẫn thổn thức và xao xuyến như ngày đầu vậy. Giọng anh trầm ấm hỏi tôi.
– Em vẫn luôn gọi anh Trí Văn từ lúc nhận ra anh thay vì Andy, có lý do gì không? Có phải… lúc quen với anh, em thật sự vẫn còn rung động với người khác?
– Không có! Lúc tưởng anh chỉ là Andy, em cũng chỉ yêu anh thôi. . Nhưng em gọi anh là Trí Văn, nghe rất thích. Vì đó là cái tên em đã từng muốn gọi suốt 16 năm. Nó nhắc em nhớ rằng tình yêu của chúng ta suốt 16 năm đó không bao giờ ngừng lại, không khi nào vơi đi cả.
– Cũng chỉ có em là người duy nhất gọi anh là Trí Văn. Khi nghe cái tên đó, anh cũng chỉ nghĩ tới em thôi.
– Vậy anh muốn gọi em là Kate hay Khương Vỹ?
– Khương Vỹ, dĩ nhiên là Khương Vỹ! Khương Vỹ là duy nhất của anh. Tiết học Anh Văn đó có nhiều Kate lắm, nhưng Khương Vỹ của anh chỉ có một mà thôi.

Nói rồi anh cúi xuống, phủ lên môi tôi một nụ hôn dịu dàng, sâu đậm. Còn tôi đương nhiên không thể kháng cự sức quyến rũ này, nhanh chóng đón lấy hòa quyện cùng anh.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN