Nơi ấy có người tôi yêu - Chương 1 : Nơi ấy có người tôi yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Nơi ấy có người tôi yêu


Chương 1 : Nơi ấy có người tôi yêu


Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Xuân về mang đến sức sống tươi trẻ cho vạn vật muôn hoa, mang theo những tia nắng ấm đầu tiên sau một mùa đông lạnh giá, sưởi ấm vạn vật và đất trời. Những giọt sương ban mai qua ô cửa còn đọng trên lá hòa với những tia nắng xuân đầu tiên tạo nên những viên pha lê tuyệt đẹp mà tạo hóa đã ban tặng cho con người. Bầu trời xanh rộng phản chiếu ánh hào quang dài như sải chân của mặt trời đến từng ngóc ngách, con hẻm, khe cửa,…
Thảm cỏ xanh mơn mởn trải dài trước mắt tôi. Không chỉ có thảm cỏ mà còn một rừng cây hoa anh đào hiện lên trước mắt tôi. Gió thổi làm cây hoa anh đào lay động. Những cánh hoa màu hồng nhạt theo gió mà cuốn đi vút cao trên cái nền trời xanh biếc và dần rơi xuống thảm cỏ non xanh lục. Vận tốc rơi của hoa anh đào là 5cm/cm bởi vậy nó rất đẹp. Những cánh hoa anh đào rơi xuống, tôi đưa tay ra. Hoa anh đào thì vẫn rơi nhưng tôi nắm trượt nó. Tôi nhìn khung cảnh trước mắt, tim tôi cảm giác đau đớn thắt lại. Hình ảnh mùa xuân trước mắt rất mỹ lệ, lãng mạn như trong giấc mơ. Tôi thích mùa xuân nhưng thích không phải vì cảnh vật quá đẹp. Mùa xuân càng đẹp bao nhiêu, trong lòng tôi lại càng đau đớn, day dứt ân hận bấy nhiêu. Tôi thích mùa xuân là vì tại thời điểm này, trên bãi cỏ non đầy sức sống này, tôi đã gặp cô gái của tôi. Nàng ấy đã lấp đầy khoảng trống trong tim tôi bằng tình yêu thương vô giá của mình. Tôi yêu Nàng. Tôi đã hứa rằng sẽ chăm sóc, bảo vệ cho Nàng suốt quãng đời còn lại…vậy mà tôi không thể thực hiện lời hứa. Nàng đã đi xa rồi!…
Tôi nhắm nghiền hai mắt mặc những cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen mềm mại của tôi. Tôi đứng lặng yên ở đó cho đến khi thư kí gọi:
– Chủ tịch, đến giờ xuất phát rồi!
Nghe gọi, tôi có chút giật mình. Mở đôi mắt ra thì một giọt, hai giọt nước mắt đã chảy dài trên má tôi không biết từ lúc nào. Lấy tay nhanh chóng quệt đi vết nước mắt tôi đáp:”Ừ!”
Thư kí của tôi – Yoshida Natsume mở cửa xe, đứng sang một bên cúi người lễ phép mời tôi bước vào.
Tôi ngồi trên chiếc xe hơi đắt tiền, dựa cả người vào chiếc ghế được bọc nhung mềm mại phía sau lưng, nhàm chán nhìn ra cửa sổ. Gia đình vốn là thuộc tầng lớp thượng lưu. Năm 20 tuổi, tôi – Kashoukuri Tsukasa đã là chủ tịch điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh, nổi tiếng. Tôi có tất cả, từ vẻ ngoài phong độ đến gia thế hiển hách, từ tiền tài cho đến danh vọng,…nhưng tôi không thể có được người con gái tôi yêu. Bao nhiêu con người đang ngược xuôi trên những con đường trên khắp thế gian, thực hiện những cuộc hành trình trong thế giới vật chất và trong tâm tưởng, có bao nhiêu người thật sự dám sống, dám nếm trải cuộc sống của mình? Tôi thì nghĩ, miễn sao khi kết thúc một ngày, dù ngắn hay dài, thỏa thê hay mệt mỏi, những con người ấy vẫn thấy hiện lên trong óc một nơi để về, một người đang chờ đợi, thế cũng đủ lắm rồi.
Natsume đang chăm chú lái xe, trên xe vốn yên tĩnh, không tiếng động đến khi cậu ta hỏi tôi:
– Chủ tịch…không biết tôi có thể hỏi ngài…
Cậu ta ngập ngừng không dám nói, tôi thở dài mí mắt lười nâng lên. Tay gác lên mặt nói: “Cứ hỏi đi?”
– Vậy tôi xin mạn phép…Tôi muốn biết tại sao sáng trước khi đến công ty ngài cũng dừng xe ghé lại nơi đất trống đó vậy?
Tôi ngạc nhiên. Nghĩ lại cậu ta thắc mắc cũng đúng thôi, đã hai năm nay không sáng nào là không đặt chân đến nơi đó. Tôi cười nhẹ:
– Cậu không nghĩ nơi đó đẹp sao?
– Đẹp? À phải rồi nơi đó đẹp nhưng chỉ là khu đất trống thôi nếu ngài thích ngắm hoa anh đào thì…
– Natsume
Tôi cắt lời với giọng không vui.
– Vâng?
– Bởi vì nơi ấy có người tôi yêu!
– Chủ tịch, thế…cô ấy giờ ở đâu?
– Cô ấy…hiện giờ ở một nơi rất rất xa. Xa tới mức chúng ta không thể tới được.
– Vậy là…A…tôi xin lỗi chủ tịch,…
Natsume cũng dần nhận ra được ý của tôi, cậu ta hoảng hốt vội nhận lỗi. Tôi yên lặng, cậu ta cũng im lặng không nói gì nữa. Nhìn ra cửa sổ, mọi thứ đều tồn tại phát triển và vận động. Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ tôi tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp…Tôi cảm giác cuộc sống này thật nhàm chán…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN