Tôi tỉnh dậy trong căn phòng tối mịt. Đầu đau như búa bổ, theo thói quen vươn tay muốn tìm điện thoại xem giờ. Tay vừa vươn, đầu óc chợt trở nên trống rỗng.
Phải rồi, tôi không nên tỉnh dậy mới đúng.
Tìm một tư thế nằm thoải mái nhất, tôi ngơ ngác hồi tưởng lại những gì diễn ra hôm qua.
Trí nhớ trở về như một cơn mộng mịt mờ, như một câu chuyện xưa cũ khiến người ta không muốn nhớ, cũng chẳng để lại trong lòng bất cứ cảm xúc đặc biệt nào.
Trong dòng ký ức mơ hồ ấy, tôi thấy bản thân tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, chôn mình trong chăn không muốn nhấc mình. Cơ thể mỏi mệt, nặng nề. Tôi không muốn cử động, bụng reo lên nhưng tôi chẳng thấy đói, cứ nằm mãi, nằm mãi như thế đến hàng tiếng đồng hồ sau. Như một con rối vô hồn, tôi gượng dậy và nhìn chăm chăm xuống sàn nhà.
Trong đầu nổi lên một tiếng “phựt”, tôi đứng dậy, xỏ dép và bước ra ngoài.. lần đầu tiên sau hàng tuần giam mình trong nhà.
Tôi bước đi mà đầu óc mơ màng như kẻ tỉnh dậy sau một đêm tiệc tùng thác loạn. Tôi chẳng nghĩ cái gì, nhưng cảm thấy thực ra tâm trí mình lại vô cùng thanh tỉnh.
Hiệu thuốc gần nhà đang khá đông khách. Nhân viên vội vội vàng vàng gói cho tôi một lọ thuốc. Tôi cong mắt nhận lấy, mỉm cười cảm ơn và trả tiền.
Tôi cảm thấy mình vô cùng thanh tỉnh.
Về đến nhà, tôi rót cho mình một cốc nước đầy, mở lọ thuốc trong tay, đổ ra, cho vào miệng, nuốt xuống.
Dường như còn thấy chưa đủ, tôi lại tiếp tục đổ ra, nuốt xuống.
Uống hết cốc nước trên bàn, tôi cầm lọ thuốc vứt vào thùng rác, rửa và cất cốc thủy tinh lại vào tủ.
Trở về giường, kéo chăn, nhắm mắt lại.
…
Tôi nghĩ mình đã trải qua một giấc mộng dài, rất dài…
Thất bại rồi sao? – Tôi thầm nghĩ, xoay người sang một bên tiếp tục nhắm mắt lại.
“Chào mừng đến với thế giới của “Đêm lặng yên”!”
Một giọng nói máy móc chợt vang lên trong đầu khiến tôi giật mình.
“Ai đó?” – Tôi ngồi dậy, giọng điệu có chút uể oải.
“Nhân vật: Đặng Minh An.
Tuổi: 22.
Nhóm máu: A.
Ngoại hình: mức B+.
Học vấn: mức B.
Độ nhạy bén: mức A
… “
Giọng nói lạ lùng tiếp tục vang lên, mang theo một đống thông tin cùng số liệu khiến tôi choáng váng.
“Cái khỉ gì đây?” – Tôi lầm bầm.
“… là nhân vật qua đường B trong “Đêm lặng yên”. Bối cảnh gia đình: là con nhà khá giả, không muốn sống cùng gia đình nên chuyển lên thủ đô sống một mình. Quan hệ với người nhà không tốt lắm nhưng vẫn được nhận tiền chu cấp đầy đủ… “
Nhân vật qua đường mà bối cảnh chi tiết thế? – Tôi nghĩ thầm, trong đầu thoáng qua cái tên “Đêm lặng yên”.
Đêm lặng yên… Đêm lặng yên…
Chẳng phải là đầu đề cuốn sách mà tôi mới đọc tháng trước sao?
“Đêm lặng yên” là một quyển tiểu thuyết chẳng có tiếng tăm gì, nằm đóng bụi trong tiệm cafe sách mà tôi ghé qua. Tôi cầm lên quyển tiểu thuyết đó chẳng qua chỉ là một chuyện ngẫu nhiên. Quyển tiểu thuyết này.. văn phong chẳng có gì nổi bật, tác giả dẫn dắt nội dung cũng chẳng có gì đặc sắc, khó trách tại sao không nổi. Nếu có gì đặc sắc thì chắc chỉ có mức độ bi kịch của của “Đêm lặng yên” là khiến tôi choáng váng.
Nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này là một nhân vật nam, tên Damian. Damian là một thiếu niên ít nói, sống nội tâm, có sở thích vẽ tranh. Gia đình cậu là một gia đình trí thức vô cùng nghiêm khắc, điều này đã khiến cho cuộc sống học đường của Damian vô cùng ngột ngạt. Áp lực điểm số đè nặng trên vai, tưởng chừng như chưa đủ, cậu còn thường xuyên bị bạn bè cô lập chỉ vì kết quả học cao hơn người khác. Dĩ nhiên, đó chẳng thể là lý do duy nhất khiến Damian trở thành đối tượng bị xa lánh.
Cậu cảm nắng một cô bạn cùng lớp, Anna, bạn gái của Kevin, đội trưởng đội bóng rổ vô cùng nổi tiếng trong trường. Cậu chẳng dám bày tỏ, chỉ dám thể hiện tình cảm thầm kín của mình qua những bức tranh. Cậu thường đến phòng mỹ thuật sau giờ học, tưởng tượng về nụ cười của cô bạn học và đặt cọ tô lên bức tranh trong lòng mình. Chỉ là một tình cảm nhỏ bé giữ trong lòng mà thôi, không ngờ lại chính là nguyên nhân dẫn đến bi kịch của cuộc đời Damian.
Bức tranh của cậu bị ai đó dán lên bảng thông báo của trường, trên đó còn dính đầy những vệt đỏ xấu xí vạch lên khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện đằng sau. Cậu đứng hình, bên tai truyền tới một tiếng khóc. Anna đứng dựa vào Kevin, ấm ức nhìn cậu. Cậu cố gắng thanh minh rằng những vết đỏ đó chẳng phải do cậu làm, nhưng đáp lại chỉ là một ánh mắt lạnh lùng của Kevin. Hắn ta chẳng thèm đối mặt với cậu, khóe mắt của hắn sắc lẹm, hơi liếc sang cũng khiến người ta rùng mình. Hắn chẳng nói chẳng rằng, kéo Anna rời đi. Mọi người chỉ trỏ Damian, chẳng ai tin lời cậu. Damian không nói gì nữa, vì cậu biết.. từ thời điểm Kevin đưa lưng về phía cậu, cậu chắc chắn tiêu rồi.
Cuộc sống cấp ba của Damian trở thành khoảng thời gian địa ngục, cậu bị bắt nạt thậm tệ. Sách vở của cậu bị viết bậy, xé rách, giày của cậu bị ném đi, bàn của cậu chất đầy rác rưởi. Trong giờ học, thi thoảng cậu sẽ bị ai đó ném giấy, tẩy vào đầu. Đi trên hành lang, sẽ có ai đó đẩy cậu từ đằng sau. Cậu hoàn toàn cô độc trong những giờ hoạt động tập thể. Kevin, tên đầu sỏ mọi chuyện cùng đám bạn của hắn khi nào buồn chán sẽ lôi cậu vào nhà kho, lột sạch quần áo và nhốt cậu bên trong qua đêm. Thi thoảng cậu sẽ bị chúng đánh đập, càng xui xẻo hơn nữa khi Kevin là một gã thông minh, đánh người luôn có hạn chế, lại chỉ đánh vào những nơi không để lại dấu vết. Học sinh trong trường đều biết rõ Damian bị bắt nạt nhưng chẳng ai dám đứng về phía cậu. Kevin là một kẻ đáng sợ đến mức nào, hắn sẵn sàng nắm gáy những kẻ dám làm trái ý hắn. Không ai muốn trở thành “mục tiêu” tiếp theo, không ai sẽ lên tiếng vì cậu cả. Cậu cố chống cự lại những kẻ bắt nạt mình, nhưng phải làm sao khi ai cũng im lặng, kẻ thù lại vừa mạnh, vừa đông, vừa khôn ngoan như sói.
Có lẽ mọi chuyện đã có thể giải quyết nếu như Damian có một gia đình bình thường, yêu thương cậu. Nhưng không, gia đình của cậu lại là những người cuối cùng trên thế giới này mà cậu muốn cho biết tình trạng của mình. Damian vốn là con của một người tình. Sau khi mẹ cậu mất đi vì tai nạn, cậu được cha đưa về, nuôi chỉ vì trách nhiệm chứ không hề quan tâm đến cậu. Cậu sống ở căn nhà đó luôn nơm nớp lo sợ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ bị đuổi đi.
“Hoặc là mày làm người cho tử tế, đừng có như mẹ mày làm loạn cái nhà này, hoặc là mày biến cho khuất mắt tao.” – Mẹ cả nói với cậu.
Dưới sự ghét bỏ của mẹ cả và sự lạnh nhạt của cha, cậu chỉ còn biết cố gắng học hết sức mình, lấy được kết quả tốt nhất có thể. Chỉ có cách đó mới khiến cho cha nhìn cậu, khiến ông không đuổi cậu ra khỏi nhà mặc cho mẹ cả có căm ghét cậu. Một cái nhà như vậy, sao cậu dám kể những chuyện cậu gặp phải với ai? Tận tâm cậu cũng chẳng muốn một cuộc sóng hèn hạ như vậy. Cậu muốn xin việc làm thêm nhưng việc học hầu như đã ngốn hết toàn bộ thời gian. Cậu tự nhủ phải cố gắng giành thật nhiều tiền học bổng, chỉ cần tốt nghiệp cấp ba, tròn mười tám tuổi thì cậu sẽ rời khỏi căn nhà khiến cho cậu phát bệnh đó ngay lập tức, dùng số tiền đã dành dụm thuê một căn phòng nhỏ, kiếm việc làm thêm để tự chu cấp cho bản thân học đại học.
Thế nhưng mọi dự định, kế hoạch đều đổ bể khi mọi chuyện đã vượt quá sức chịu đựng của cậu. Tinh thần của Damian ngày càng sa sút, hay nghĩ quẩn. Cậu thường xuyên tự rạch và nghĩ đến cái chết. Một ngày, mẹ cả chứng kiến những vết thương chồng chéo cùng những vệt máu nhỏ giọt trên sàn nhà, trên cổ tay cậu. Bà ta sợ hãi hét lên, một mực muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.
“Thằng hèn nhát –” là điều cuối cùng mà cậu nghe thấy.
Con dao rọc giấy sắc lẻm ánh lên một tia sáng nhàn nhạt.. Một âm thanh chói tai vang lên. Không gian xung quanh dần trở về tĩnh lặng, không còn giọng nói khó chịu của người đàn bà.
Damian bước qua vũng máu, cậu lấy chìa khóa từ túi quần của mẹ cả, lẻn xuống nhà kho của cha. Mở ra chiếc tủ khóa kín trong góc tối, cậu nhìn chăm chăm khẩu súng nằm gọn trong chiếc hộp gỗ, ánh mắt trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Sau đó, chuyện gì nên xảy đến thì cũng đã xảy đến. Ở cảnh cuối truyện, Damian nằm bên thi thể của những kẻ đầu sỏ đã hại cuộc đời mình. Những giọt đỏ rực bắn lên, nhuốm lên làn áo trắng nhăn nhúm của cậu. Là máu của ai? Của chúng – hay là của chính cậu..
Toàn bộ tiểu thuyết là quá trình dằn vặt, giãy giụa trong đau khổ và đi đến đường cùng của Damian. Cái kết như vậy là hoàn toàn có thể đoán trước. Cả truyện là bi kịch nối tiếp bi kịch, drama nối tiếp drama. Lối triển khai truyện không rõ ràng cùng cách viết thiếu cuốn hút nên dù truyện có bi kịch cỡ nào cũng khó lấy được sự đồng cảm của độc giả. Đọc gần hết truyện cũng chẳng có mấy cảm tình. Đáng ra ấn tượng của tôi cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi, thế nhưng chỉ duy nhất có vài dòng cuối lại thành công thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về cuốn truyện này.
“Tôi cứ nằm đó, giang tay vô cùng thoải mái. Mùi tanh tưởi bốc lên, mùi của máu, của da thịt, mùi của những kẻ khiến tôi căm ghét, ghê tởm, mùi của chính tôi, mùi của trái tim cùng cơ thể đã mục ruỗng này. Những thứ nhơ nhuốc từng làm tôi đau khổ, giờ lại chẳng còn bất kỳ một ý nghĩa nào nữa. Tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, chợt muốn cười, nhưng trái tim lại chẳng thể cảm thấy trọn vẹn.
Cuộc đời này của tôi… là vì cái gì?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!