You are everything (Em là tất cả mọi thứ)
Chương 3: Nếu có duyên gặp lại
Đến nhà.
Đầu tiên là Kỳ Vân ngã nhào xuống xe, mẹ Tư Lam hốt hoảng chạy ra hỏi: “Vân nó bị sao thế, trời ơi, Vân ơi..Sao nó nôn thế này vậy?” Tư Lam mệt mỏi dựa tường đỡ Kỳ Vân đứng dậy, trả lời “Nó đi chơi rồi bị bỏ thuốc, xém xíu thì toi.” Mẹ cô sợ hãi trợn mắt “Ôi trời ạ, rồi con bé có sao không?”
Tư Lam đi vào nhà, dìu từng bước cho Kỳ Vân. Ngã nhào lên sofa, tỉnh rụi nói: “Không sao cả, thằng khốn đó còn bị con đập nữa, nếu không tại Vân nó cản con, thằng chó chết ấy sống không nổi rồi!” Tư Lam vừa nói vừa nghiến răng, tay nắm cuộn lại. Mẹ cô chạy vào bếp, pha trà ấm, đưa cho Kỳ Vân uống. “Đây, nào con uống đi. Giải một ít thuốc ra.” Kỳ Vân cố ngồi dậy, uống từng hớp một. Rồi nằm xuống ghế, ngủ say như chết vậy.
Tư Lam lắc đầu, cô nói với mẹ rằng đi thay đồ. Vào phòng, cô cảm thấy khó chịu nên đi tắm. Một lát sau, cô đi ra thì thấy Kỳ Vân ngồi trên giường, quay lưng lại phía cô giọng nghẹn ngào: “Tao là một đứa con gái dễ dãi đúng không?” Kỳ Vân vừa nói, hai vai run theo. Tư Lam ngồi xuống cạnh cô, nhỏ nhẹ nói:”Mày không sao hết là được rồi, chuyện ngày hôm nay, cho nó qua đi. Vả lại đừng có yêu đương lăng nhăng không rõ ràng nữa là được rồi.”
Kỳ Vân im lặng một lúc rồi tựa vào vai Tư Lam, thút thít nói :”Nếu sao này tới 30 tuổi tao chưa có chồng thì sao?” Tư Lam không nghĩ ngợi, liền trả lời :”Thì tao đây nuôi mày! Thế cũng hỏi.” Nói xong, cô thấy Kỳ Vân mỉm cười, ôm cô:
“Tao yêu mày nhất!”
“Xì, ừ ừ biết rồi.” Tư Lam cười, rồi chuyển chủ đề:
“Mày muốn đi dạo phố hóng mát chơi không?”
Kỳ Vân cười cười đẩy đẩy vai Tư Lam:
“Ngắm trai thì có, hóng mát con khỉ ấy.”
Tư Lam nghiến răng nhìn cô bạn thân suốt ngày móc mỉa cô mê trai, thế mà nó cũng mê trai Anime đó thôi, xì, hơn cô à? Tư Lam đứng dậy, vờ hờn dỗi :”Thế thôi tao tự đi, không cần mày.” Rồi cô cầm túi xách đi ra cửa. Kỳ Vân trợn mắt hét to:
“Nè, đợi tao!”
***
Phố đi bộ vào chiều tối có rất nhiều người. Hai cô nàng đi lòng vòng hết ăn kem, ăn bánh, uống trà sữa, rồi lại chụp hình …
Đi một vòng đủ kiểu, Tư Lamngồi xuống một góc đường, níu tay Kỳ Vân hướng mắt qua chỗ đông nghịt người ở phía đèn sáng lấp lánh thơ mộng kia:
“Ở đó có gì đông dữ dậy?”
“Ai biết. Mà đi lại xem!”
“Ok.”
Hai cô nàng đi tới nơi phía đó. Vừa tới thì lạ thay cô thấy nơi đây bu lại toàn gái không! Nhìn lại, cô như bị hớp hồn vậy…
Một chàng trai cao ráo, mặc chiếc áo thun trắng tay dài, quần jean màu đen rách đầu gối, làn da anh trắng nõn không tì vết, mũi cao tựa điêu khắc tinh xảo, đôi mắt cười hút hồn, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng dịu nhẹ gây thương nhớ, hệt như bức tranh vậy!
Tư Lam ngớ ngẩn nhìn anh đang băng bó vết thương cho một em bé bị thương, mọi người nhìn anh không chớp mắt kể cả cô. Ba mẹ cô bé nhỏ kia cảm ơn anh rất nhiều, các cô gái vây quanh la hét ầm ĩ, có vài cô mạnh dạng xin cả số điện thoại anh và cả face nữa. Tư Lam chỉ đứng đó nhìn, nhưng cô chắc, cô chắc là cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Vì xô đẩy nên cô bị xô ngã xuống đất, Kỳ Vân hoảng hốt nhưng chạy đến không kịp. Anh thấy, nên đi tới đỡ cô dậy, quan tâm hỏi:
“Có sao không?”
Giọng nói dịu nhẹ tựa như rót mật vào tai vậy, Tư Lam lắc đầu như cái máy. Lần đầu tiên,cô cảm nhận được ánh mắt ghen tỵ từ mọi người. Rồi anh mỉm cười, nói:
“Cẩn thận đấy nhé!”
Đáp lại anh là cái gật đầu lia lịa của Tư Lam, anh định bỏ đi thì cô hỏi:
“Này, anh…anh tên gì vậy?”
“Nếu có duyên gặp lại lần nữa anh sẽ nói tên.”
Rồi anh đi từ từ xa khuất tầm nhìn. Kỳ Vân đi lại chỗ cô, thấy cô đứng bất động, hỏi:
“Mày hỏi ảnh gì vậy?”
“Tên.”
“Ảnh nói sao?” Kỳ Vân tò mò
“Nếu có duyên gặp lại, anh sẽ nói tên”
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!