Nhất Thế Chi Tôn 1 - Q.7 - Chương 80 - Nhiếp Tâm Linh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Nhất Thế Chi Tôn 1


Q.7 - Chương 80 - Nhiếp Tâm Linh



Mặt đất cũng giống như trời cao, mây đen hội tụ, lôi đình hóa hải, lốc xoáy đủ màu, tỏa ra khí tức khủng bố.

Lúc này, chúng giống như Mạnh Kỳ, vỡ tan ra như bọt nước, sau đó tiêu tán.

Bùi Đạo Thông thoáng tưởng mình bị rơi vào ảo thuật, thế gian làm gì có ai một bước một Lôi Kiếp, trong sáu bước đã từ một kiếp chân nhân mà đạt tới cảnh giới “Tạo Hóa”!

Quá khứ không có, tương lai chắc là cũng không có!

Lão được phật đăng rèn luyện, được A Nan giả chỉ điểm, tích lũy tới mức nhất định đón lôi kiếp lần thứ năm cũng mất cả ba tháng, lần thứ sáu là nửa năm, lần thứ bảy mất tới hai năm, vậy mà lão cũng đã là người làm được như vậy nhanh nhất từ trước đến nay, tốc độ tăng tiến nhanh tới mức không ai không phải lên tiếng khen, thực không ngờ bây giờ lại có một kẻ bước một bước độ một lần Lôi Kiếp, thật là quá mức nghịch thiên!

Đây có vẫn còn là thế giới mà mình biết không?

Thế gian này có còn càn khôn không?

Cảm nhận khí tức lôi kiếp xung quanh, xác định được rằng chuyện không thể tưởng tượng kia thật sự đã xảy ra, dù nội tâm trước nay trầm ổn như núi thì tới lúc này Bùi Đạo Thông cũng không nhịn được mà tâm thần lung lay, nhịp hít thở dồn dập, bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng.

Giao thủ với kẻ địch như vậy, mình có còn phần thắng không?

Dù bây giờ hắn với mình cảnh giới tương đương, thời gian mình đạt cảnh giới sớm hơn, tích lũy nhiều hơn, võ đạo thần thông mạnh hơn, nhưng kẻ kia chính là kẻ “Không theo lẽ thường”, nếu hai bên đánh nhau, hắn lại độ một hai lần lôi kiếp nữa, trở thành cảnh giới nghiền áp mình, mình biết tìm ai nói lý lẽ?

Chuyện đó có khả năng xảy ra lắm nhé, từ cảnh tượng một bước một Lôi Kiếp vừa rồi mà xem, thì đó là rất có khả năng!

“Hắn có còn là người không……” Tiếng Tiêu Khôn lẩm bẩm vọng qua, Bùi Đạo Thông dù không muốn cũng phải gật đầu.

Bùi Đạo Thông hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ kĩ lưỡng một hồi, mắt lão sáng lên, khẽ nói:

“Thất kiếp chính là cực hạn của hắn!”

“Bằng không nếu có thể độ được một kiếp nữa, thì đã ra tay giết ta ngay tại chỗ luôn rồi!”

“Nên chính vì cực hạn là thất kiếp, hắn mới cố ý đối mặt với ta, trình diễn một bước một Lôi Kiếp cho ta xem, để hòng phá hủy ý chí và tâm linh của ta.”

Bùi Đạo Thông không hổ là cường giả, chỉ trong một thời gian cực ngắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nghe vậy, Cửu vương Tiêu Khôn cũng hiểu ra được ý của Mạnh Kỳ khi hắn bảo “Gặp Bùi thái sư một cái”.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Khôn cố ý lắp bắp nói: “Hắn… hắn… hình như… hình như là… Vân Tập chân nhân.”

“Vân Tập chân nhân?” Bùi Đạo Thông nhìn y, “Là hắn?”

Cửu vương hồi trước đi theo Đạo môn, sau này vì bệ hạ ra nghiêm lệnh mới dẫn tới hai bên không còn qua lại, y biết Vân Tập chân nhân chẳng có gì là lạ.

“Trước khi Vân Tập chân nhân xuất thế vào núi, Cô từng gặp hắn một lần, nhưng hồi đó tuổi còn nhỏ, không nhớ được kĩ lưỡng, bây giờ mới nhớ ra.” Tiêu Khôn mắt không hề chớp lấy một cái.

Bùi Đạo Thông gật đầu: “Vân Tập nguyên bản chính là lục kiếp chân nhân, xuất thế tu hành nhiều năm, có đủ tích lũy trùng kích cảnh giới ‘Tạo Hóa’ chẳng có gì lạ. Hẳn hắn đã dùng bí pháp gì đó làm hạ tu vi xuống, dùng nó để suy diễn ra trò một bước một Lôi Kiếp này, hòng làm dao động tâm linh của ta.”

Bùi Đạo Thông thở hắt ra, quanh thân bỗng vọt lên chín con lôi đình cự long khí tức mạnh mẽ, hóa thành thiểm điện, bay về phía cung thành.

Mặc kệ như thế nào, Đạo môn đã xuất hiện tân “Tạo Hóa”, thế cục đương nhiên thay đổi, cần phải tính toán lại!

…………

Các chân nhân Đạo môn ở trong sân còn chưa kịp chia tay người đi người ở, thì đã bị cảnh tượng mây đen hàng thế, lôi hải rơi xuống làm cho kinh hãi.

Bình thường độ Lôi Kiếp, ba kiếp đầu là dẫn động lôi đình thiên hàng, từ kiếp thứ bốn là sẽ phải bay vào trời cao, chui vào trong tầng mây, xông vào lôi hải để nhận khảo nghiệm và rèn luyện, sao lần này biển lôi đình lại bị kéo xuống đất?

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Trước mắt họ bỗng nhoáng một cái, họ nhìn thấy Mạnh Kỳ đầu đội đấu lạp, thân mặc bào đen, khí tức mỏng manh nhưng uy nghiêm cao vời, như chủ nhân từ trên cao nhìn xuống muôn ngàn chúng sinh.

“Tiền bối, người… người đã vượt qua lôi kiếp thứ bảy?” Tất Trọng Đức bật thốt, cả người run run.

Mạnh Kỳ khẽ ho một cái: “Lão đạo và Bùi Đạo Thông đối mặt, độ liền sáu kiếp, đã ngăn chặn được khí thế của hắn.”

“Cái gì?” Ai nấy thảng thốt kêu lên.

Mạnh Kỳ lắc lắc đầu, cả người hắn tinh thần uể oải, nhục thân đau nhức.

Độ cái lôi kiếp thứ bảy đã là rất miễn cưỡng, nếu không phải nắm giữ được sinh tử chi ý, nháy mắt nghịch chuyển từ tử thành sinh thì dù có vượt qua được, cũng sẽ thành nỏ mạnh hết đà, không trốn thoát được cảm ứng của Bùi Đạo Thông.

Hắn vốn không có thân thể ở đây, là nhờ trận pháp và Thiên kiếp từng bước khắc lôi văn cho mới có được thần dị, thân thể của Vân Tập chân nhân chỉ là lục kiếp, cho nên muốn khôi phục về lại cảnh giới lục kiếp thì không khó, nhưng muốn tiến thêm một bước thì lại rất gian nan. Hắn phải dùng tới khả năng khống chế lôi đình Âm Dương chi đạo, kích thích tất cả sức mạnh của nhục thân, mới miễn cưỡng thành tựu được “Tạo Hóa”, sau này muốn tiếp tục tăng lên, e là phải qua thời gian dài tu luyện tích lũy giống như mọi người khác của thế giới này, không có đường tắt, đương nhiên với kiến thức và trình độ của hắn, tốc độ tăng tiến sẽ nhanh hơn hẳn người ta.

Mạnh Kỳ cố gắng vượt qua thất kiếp chính là muốn phá tín niệm của Bùi Đạo Thông, dù lão có nhìn ra được vấn đề, thì trong tâm linh cũng đã bị gieo xuống một hạt mầm sợ hãi, tới cơ hội thích hợp, hắn nhất định sẽ kích thích nó ra.

— Bùi Đạo Thông nhìn ra được cực hạn của hắn hiện giờ chỉ là thất kiếp, nhưng đợi thêm nửa tháng, một tháng, một năm thì sao? Lúc đó gặp nhau, nhất định lão sẽ nghĩ là hắn chưa tích tủy đầy đủ, muốn lâm trận đột phá.

Kiểu giao phong về khí thế tâm linh này, đã lâu lắm rồi Mạnh Kỳ không làm nữa, bởi vì từ sau khi thành tựu Truyền Thuyết, con người có khả năng kiểm tra lại các ý niệm của mình, tìm ra được các lỗ hổng tâm linh và hạt giống thất bại. Nếu đánh xuất kì bất ý may ra còn chiến thắng, nhưng nếu để cho họ có đủ thời gian nhất định, công kích vào tâm linh sẽ không còn hiệu quả nữa.

Khẽ hít một hơi, vô trung sinh hữu, Mạnh Kỳ khôi phục sức mạnh, mỉm cười nhìn mấy người Lý Trọng Khang:

“Việc này nói ra thì dài, mà nơi này không thích hợp ở lâu, chư vị dựa theo kế hoạch mà làm việc của mình đi.”

Vừa rồi lúc mới độ xong kiếp thứ bảy, hắn suýt nữa đã dầu hết đèn tắt, nếu còn ở lại chỗ đó, thế nào cũng không trốn được khỏi bàn tay của Bùi Đạo Thông, nên mới thừa dịp đối phương còn đang kinh hãi mà lấy khí tức lôi kiếp tới che giấu, nghịch chuyển sinh tử, khôi phục một chút sức mạnh, sau đó bỏ trốn mất dạng.

Đây chính là khoe mẽ xong rồi chạy đó, không chạy là khỏi chạy luôn à…… Mạnh Kỳ thầm nghĩ.

Lý Trọng Khang khó nhọc nuốt nước miếng, nói:

“Chúc mừng tiền bối thành tựu ‘Tạo Hóa’, dương uy Đạo môn ta!”

“Chúc mừng tiền bối thành tựu ‘Tạo Hóa’, dương uy Đạo môn ta!” Các đạo nhân khác lập tức rào rào đi theo chúc mừng, dù ai nấy mặt mày vẫn còn ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Giây lát sau, Lý Trọng Khang hỏi: “Tiền bối, chúng ta sắp đi làm việc của mình, xin hỏi tiền bối người định làm?”

Mạnh Kỳ cười cười: “Đi khắp nơi, giết thân tín của Tiêu Huyền và Bùi Đạo Thông.”

Kẻ có thể chống đỡ được cấp bậc Tạo Hóa như hắn chẳng có mấy người đâu a!

Cái chính là, vị ‘Tạo Hóa’ này còn có khả năng vượt qua kiếp thứ tám, rất là nguy hiểm.

Cho nên, không lo chuyện Bùi Đạo Thông không rời khỏi kinh thành!

Mạnh Kỳ chộp đại một cái, một luồng lửa từ trong hư không chui ra, ngưng tụ thành một con viêm long có vài phần linh tính.

Viêm Long cuốn lấy Mạnh Kỳ, ngay lập tức độn ra khỏi kinh thành.

…………

Bùi Đạo Thông về tới Ngự Thư phòng, cảm thấy không khí nơi này vô cùng nặng nề, lạnh lẽo.

Với cảnh giới và thực lực của Tiêu Huyền, chuyện vừa xảy ra vốn cách cung thành không xa đương nhiên không thể qua mặt được ông ta, cho nên ông ta hiện cũng đang vô cùng khiếp sợ, vẫn chưa hồi được thần.

“A Nan giả, đây chính là cái ngươi nói tĩnh xem biến hay sao?” Tiêu Huyền không nhịn được nhìn hòa thượng vẫn tỉnh bơ cười tủm tỉm.

A Nan cười: “Vân Tập sớm đã chết rồi, đó là một vị Đạo môn Tiên tôn ở ngoài thiên ngoại thiên lâm phàm, mượn thi thể của y để hoạt động, can thiệp vào việc diệt đạo hưng phật, cho nên mới có thể liên độ thất kiếp, nhưng mà đó cũng đã là cực hạn của hắn rồi.”

“Thất kiếp?”

“Đạo môn Tiên lâm phàm?”

Tiêu Huyền và Bùi Đạo Thông kinh hãi.

A Nan gật đầu: “Hai ngày độ liền thất kiếp…… một Đạo môn Tiên tôn từ thiên ngoại thiên lâm phàm thôi mà, có gì đâu phải ngạc nhiên? Bần tăng cũng không phải từ tịnh thổ hàng lâm tới hay sao!?”

Y lấy ra một cái linh đang đầy tử khí, tà dị như luôn muốn hút hồn phách con người:

“Hắn tuy độ liền thất kiếp, nhưng nhược điểm vẫn chưa diệt hết, thân và thần vẫn chưa hòa hợp với nhau, chỉ cần gặp phải nhiếp tâm linh này của ta, ý thức và nhục thân lập tức sẽ bị chia lìa, thực lực sẽ bị giảm mạnh. Bùi thái sư, ngươi cầm vật này đi bắt hắn về đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN