Ta Không Thành Tiên
Chương 305: Giang Trành
Người hạch nghiệm kiểm tra nhẫn đỉnh giới rất mau rồi để cho Lệ Hàn đi ngay.
Cho nên Kiến Sầu vẫn còn đang ngẩn người ra thì liền thấy Lệ Hàn đi tới, mặt mũi thản nhiên như không, tựa như cái nụ cười ấy chưa hề xuất hiện bao giờ. Hắn đảo mắt nhìn sơ một vòng rồi chọn một chỗ trống ngay phía trước Kiến Sầu mà ngồi xuống.
Thân người gầy gầy, dong dỏng cao.
Lúc hắn ngồi xuống, vạt trường bào liền rơi phủ xuống nền đất nhưng không vì vậy mà lấm lem một chút bụi nào.
Bóng lưng ấy tuy không cường tráng vạm vỡ nhưng lại tỏa ra một thứ áp lực khiến cho Kiến Sầu cảm ấy nặng nề nghẹt thở.
Ai có thể quên cho được cái người từng ngồi ở trước mặt nàng đây đã từng diệt gọn một tu sĩ ngọc niết chỉ trong nháy mắt.
Nụ cười mim mỉm ban nãy chỉ thoáng qua tựa như ảo giác.
Hơn nữa những người ngồi quanh đó cũng không lộ ra vẻ gì khác lạ, mà dù có ai trông thấy hắn mỉm cười thì cũng tưởng như mình hoa mắt giống nàng như vậy thôi.
Cảm giác ấy thật vô cùng quỷ dị.
Nhưng Kiến Sầu lại không cho là mình nhìn lầm. Lệ Hàn đúng là đã mỉm cười với nàng. Đôi con ngươi xanh đậm như ngọc lưu ly của hắn dường như đang ẩn tàng bên trong một cái gì đó bí ẩn, chờ nàng khám phá.
Là vì Bát phương diêm điện sao?
Dù gì hắn cũng có tên trong danh sách, vì biết có khoản “giao dịch” này nên mới nhìn nàng như vậy chăng?
Nhưng chỉ một chốc sau, Kiến Sầu không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Nàng chậm rãi xoa xoa mi tâm, cố dằn mọi ý nghĩ lan man trong đầu xuống___
Bây giờ nàng cần phải bình tĩnh, trí óc thanh tịnh quan trọng hơn hẳn bất cứ điều gì.
Dưới đài vẫn còn không biết bao nhiêu là người đang bình phẩm về Kiến Sầu hay bàn tán về Lệ Hàn đang vừa mới đi lên kia.
Ngay từ đầu, khi nghe phong thanh tin tức từ Bát phương diêm điện, mọi người đều nửa tin nửa ngờ, có dè đâu bây giờ lại thật sự trông thấy Kiến Sầu như vậy.
Cho nên, bao nghi hoặc đều thành mây khói.
Nhưng cũng vì vậy mới đẻ ra chủ đề mới___
Cô ta đi đỉnh tranh làm gì?
Cô ta nghĩ mình có thể thắng được sao?
Cô ta có khả năng gì đặc biệt?
Cô ta có thể đậu vòng hai không?
Có người bắt đầu đánh cá ngay tại đương trường, bầu không khí trong phút chốc liền trở nên sôi động vô cùng.
Dĩ nhiên cũng có người rỗi hơi nhận thấy Lệ Hàn đang ngồi ở trước Kiến Sầu bèn cười lớn hỏi: “Các ngươi nói xem, với tính tình khó ưa của Lệ Hàn, không biết hắn có thể ngồi đó thổi một hơi vật chết cô nàng ốm yếu ở đằng sau không?”
“Ha ha ha…”
“Sao đã vội đi rồi? Mọi người vẫn còn chờ xem trò vui đây!”
“Không biết sẽ thực có cái gì vui không nữa?”
…
Một tràng tiếng cười ha hả liền nổ tung.
Ai chẳng biết Lệ Hàn đáng lẽ đã ăn chắc một suất trong danh sách đề cử của tộc Quỷ vương. Nhưng vì ở thành Phong Đô bỗng đâu lòi ra thêm một tên Chung Lan Lăng nên tên của Lệ Hàn mới bị đẩy xuống dưới. Cực chẳng đã hắn mới phải đi Địa thượng lâu giành chỗ.
Rốt cục bây giờ chỉ một tu sĩ hồn châu vô danh tiểu tốt mà cũng được Bát phương diêm điện đề cử.
Vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Không ít người liên tưởng đến điều này mà không khỏi hồi hộp chờ mong diễn biến sự việc.
Chỉ một lát sau, mọi thí sinh tham dự đã đăng đài hết.
Thời hạn nửa canh giờ mà lão giả hạch nghiệm nói đến khi nãy bây giờ cũng sắp đến.
Chu Khánh Dư chủ trì vòng hai liền đi ra, khoát tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Kế đó, y quay lưng về phía đám đông, đứng đưa mắt nhìn một lượt các ứng viên đang ngồi trước mặt.
“Canh giờ đã đến. Chư vị hãy mau dùng nhẫn đỉnh giới tự đọc câu hỏi đề ra, rồi cũng dùng chính ngay nhẫn này mà làm pháp khí đáp đề, nhưng chỉ được một lần trầm nhập tâm thần để hồi đáp mà thôi. Thời gian thi là nửa canh giờ, mỗi đề mục cũng chỉ được trả lời một lần. Hết giờ là ngưng chú nhập tâm thần. Người nào đậu sẽ được kim lệnh đỉnh tranh công bố.”
“Số câu đáp trúng nếu không đạt được tám phần mười thì sẽ tự động bị nhẫn đỉnh giới trục xuất ra khỏi đài này.”
“Lúc bắt đầu kim lệnh đỉnh tranh sẽ tự động ngân lên, lúc hết giờ cũng vậy.”
Chu Khánh Dư chỉ tay về nơi trung tâm quảng trường. Ở đó có một cây cột vàng cực lớn mà khi trước kim lệnh chói lòa hào quang đã bay tới rồi lượn vòng xung quanh, sau đó nhập vào thành quy định đỉnh tranh ở bên trên.
Mọi người nhìn theo hướng tay Chu Khánh Dư gật gật đầu.
Kiến Sầu bắt đầu thầm suy tính.
Nàng được Thôi Giác tuồn cho cả thảy là một trăm câu, nếu phải trả lời đúng tám phần mười thì không phải là khó khăn lắm. Hơn nữa thi văn cũng chỉ là một cuộc khảo thí cấp thấp nhất mà thôi nên nàng cũng chẳng bận tâm gì. Trái lại, chỉ có mỗi chiếc nhẫn đỉnh giới nho nhỏ này là lại khiến nàng cảm thấy rất hấp dẫn thú vị.
Hồi nãy, sau khi được lão giả hạch nghiệm ấn vào lỗ khảm ở giữa cái khay tròn, trên mặt chiếc nhẫn tròn trịa ở chính giữa liền hiện lên một vụ sương trắng nhỏ tỏa ra ánh hào quang chập chờn mờ mờ ảo ảo. Tỷ như định thần chìm vào bên trong thì sẽ thấy một khoảng không mênh mông sương trắng. Trong không gian ấy nếu có ẩn giấu cái gì thì cũng không tài nào tra xét cho đến nơi đến chốn được.
Điều này làm Kiến Sầu nhớ tới lúc diễn ra tiểu hội Nhất Nhân đài, Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân đã bố trí một cái màn sáng để qua đó có thể quan sát mọi nhất cử nhất động của những người trong cuộc.
Cực Vực phải dựa hoàn toàn vào đỉnh tranh để kiếm lợi nên dĩ nhiên không thể thiếu một vật dùng để quan sát đỉnh tranh vào mọi lúc mọi nơi như thế này.
Nhưng làm sao nhìn được đây?
Khóe môi Kiến Sầu hơi mỉm cười. Nàng nheo nheo mắt nhìn, tay khẽ nhúc nhích động đậy ngón trỏ đang đeo nhẫn.
Suýt nữa nàng đã quên khuấy mất chiếc nhẫn này là của Bát phương diêm điện cài lên người ứng viên, vì vậy tuyệt đối không nên khinh suất, bằng không sẽ mất mạng hồi nào chẳng hay. Nếu nàng là người vừa thiết kế vừa tổ chức đỉnh tranh thì hẳn cũng phải chế tạo một thứ đồ kín đáo khó dò như thế này.
Trên thực tế, nhẫn đỉnh giới đúng là một công cụ theo dõi hữu hiệu từng người trong cuộc thi.
Nhưng…
Cái món đồ chơi nhỏ xíu đặc sắc này, trên thập cửu châu vậy mà chẳng có ai chế tạo cả.
Kiến Sầu đang tự hỏi không biết việc chế tác một chiếc nhẫn như vậy khó đến mức nào thì đột nhiên trong đầu liền nảy sinh một lô một lốc thắc mắc____
“Bí mật nhẫn đỉnh giới”
“Phương pháp phá giải”
“Lấy nhẫn nhìn nhẫn”
….
Đây là?
Bao câu hỏi bất chợt khiến nàng nghĩ tới mà giật mình, hơn nữa vậy mà lại là những chủ đề nghiên cứu liên quan đến nhẫn đỉnh giới nữa!
“…”
Trái tim nàng đập mạnh một hồi!
Sau chốc lát, Kiến Sầu mới định thần trở lại. Những vấn đề này nàng đã từng đọc qua trong thư phòng ở nhà, có điều lúc ấy chỉ lo ghi nhớ một cách máy móc nên không hiểu cho đến nơi đến chốn mà thôi. Bây giờ tất cả những kiến thức này đều hiện lên trong trí nhớ nên nàng mới cảm thấy ngỡ ngàng như vậy.
Khi Kiến Sầu “ôn” lại toàn bộ những gì đã đọc trước kia thì sắc mặt hơi biến!
Người chủ thư phòng vậy mà đã nghiên cứu kỹ lưỡng mọi điều liên quan đến nhẫn đỉnh giới rồi.
Trong những ghi chép nho nhỏ ấy lưu lại nào là phương pháp chế tạo nhẫn đỉnh giới, nào là cách phá giải…
Thậm chí làm sao “Lấy nhẫn nhìn nhẫn” cũng có luôn!
Nhẫn đỉnh giới không phải là từng chiếc một được chế tạo riêng lẻ mà là một hệ thống mạng lưới tựa như mạng nhện. Mỗi một chiếc nhẫn là một mắt kết nối trên cái mạng đó. Thông tin thu được tại mỗi điểm kết nối này sẽ truyền đến mạng cuối cùng, tức chính là nơi tập trung cao cấp nhất của toàn bộ mạng đỉnh giới.
“Lấy nhẫn nhìn nhẫn” chính là từ một chiếc nhẫn đỉnh giới bất kỳ mà có thể khai thác toàn bộ hệ thống mạng nhện này, bứt ra được khỏi vòng hạn chế của cái nhẫn của chính mình, phá hư quy tắc để lén nhìn qua những chiếc nhẫn khác!
Điều này có nghĩa là như thế nào?
Kiến Sầu đọc hết toàn bộ mà hít vào sâu một hơi khí lạnh!
Nếu như mình có thể làm được như thế thật thì chẳng phải đã nắm được mọi đối thủ đỉnh tranh trong lòng bàn tay sao?
Tuy kinh hãi tột độ, đáy lòng phong ba dậy sóng nhưng nét mặt của nàng lại điềm nhiên như không.
Mãi đến khi…
“Ô…ô…n…g” một tiếng cực lớn.
Kiến Sầu ngẩng đầu lên, bao suy tưởng vẩn vơ trong trí rốt cục đã bị tiếng ngân đánh tan, kéo nàng trở về với thực tại.
Khi tiếng ngân vang lên, trên cây trụ tròn khổng lồ màu vàng ở nơi trung tâm quảng trường liền không ngừng phát ra ngàn vạn ánh hào quang kim sắc, tạo thành một bầu không gian huyền ảo tựa tinh vân buông phủ xuống khắp nơi chỉ trong một chớp mắt!
Trên bầu trời nhạt nhòa màu hoàng hôn của Cực Vực lan tỏa một đụn khí quyển khổng lồ lấp lánh ánh sao.
Dưới bầu tinh vân rực rỡ như thế này, mọi nhà cửa đền đài ở phía dưới cũng đều bóng sáng lạ thường. Khung cảnh trông vừa tịch mịch vừa khoáng đạt.
Đám đông phía dưới liền reo hò hoan hô một hồi. Nhưng trong khoảnh khắc khi Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn lên thì cảnh tượng đối với nàng lại trông có vẻ quen quen…
Ánh sao lấp lánh.
Cực Vực chính là nơi ở phía dưới mặt đất thì làm sao có thể nhìn thấy được ánh sao thực sự cơ chứ?
Nàng nhớ tới cảnh tượng lúc mình công kích cực mạnh làm chuyển động Nhất Nhân đài, khiến nó xoay quanh Nguyên Thủy tinh, nhờ đó mà có được khả năng vượt xuyên không gian.
Như vậy, những ngôi sao trời lấp lánh này có phải cũng có một ý nghĩa tương tự nào đó chăng?
Một gợn sóng nhỏ xanh sẫm lan vòng, khẽ rung động trên mặt nhẫn đỉnh giới trên ngón tay Kiến Sầu.
Vì vậy, câu hỏi đầu tiên của vòng thi văn thứ hai liền hiện ra trong óc nàng. Thôi Giác đã đưa trước một trăm câu rồi nên đối với Kiến Sầu mà nói cuộc thi này chẳng khó khăn gì. Chỉ cần động ý niệm là đã có thể tìm ra câu trả lời chính xác trong đáp án.
Vì vậy, nàng không vội đáp đề ngay mà đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Dưới đài, tiếng ồn ào của đám đông trong nháy mắt liền im bặt. Có lẽ bầu tinh vân ở trên cao đã cách âm tất cả để tránh gian lận trong cuộc thi.
Trần Đình Nghiên ngồi ở phía tay phải Kiến Sầu, Trương Thang ngồi ở trước Trần Đình Nghiên.
Còn cái vị Lệ Hàn kia thì hầu như vẫn ngồi im như tượng, sống lưng thẳng tắp. Và vì hắn ngồi trước Kiến Sầu nên nàng cũng chẳng thấy được thái độ của hắn ra sao.
Xung quanh mọi người đều chú tâm ngưng thần trên mặt nhẫn đỉnh giới, nghiêm chỉnh đáp đề.
Kiến Sầu hạ mi, khẽ mỉm cười.
Cái khó của nàng bây giờ là ở chỗ: Có nên “nộp bài sớm” hay không đây?
………..
Cao cao kế bên quảng trường là Địa thượng lâu mười tám tầng. Từ trên tầng cao nhất của tòa lầu nhìn xuống, tất cả những gì xảy ra trong quảng trường đều nằm gọn trong tầm mắt của người quan sát. Hiện giờ, Thôi Giác một thân áo lam đang đứng ở đây nhìn xuống dưới.
“Cô ta sao lại chẳng làm gì?”
Một giọng nói nhẹ nhàng như mây gió thoảng qua vọng đến bên tai y.
Thôi Giác không khỏi quay đầu lại nhìn.
Đứng trước lan can là một nữ tử có bờ eo thon nhỏ, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, sắc mặt nhu hòa, dưới vầng trán rộng là một đôi mắt trong veo không nhiễm chút bụi trần, lúc phóng mắt từ trên cao nhìn xuống quảng trường bên dưới như lúc này thì trong dáng dấp phong thái lại toát ra vẻ khoáng đạt lạ thường.
Trông tựa như phượng hoàng tung cánh, tiếng hót thanh thúy ngân vang.
Dáng áo trắng thướt tha như lụa, mềm mại như mây trời.
Tưởng như chỉ một làn gió lướt qua cũng đủ cuốn nữ tử ấy bay lên phiêu đãng trong không gian.
Thoạt trông người này rất giống như một nữ tử bình thường. Duy chỉ có hằng hà sa số đường chỉ thêu kim tuyến bắt đầu uốn lượn từ gấu váy rồi vươn tỏa dần lên đến thắt lưng là chứng tỏ được thân phận của người mặc. Bất kỳ một phán quan của điện nào cũng biết y phục với những đường họa tiết vàng như vậy chỉ có thể thấy được trên cổn phục của các vị diêm quân tám điện mà thôi. Nó là ấn ký đặc biệt, không thể giấu giếm của bọn họ.
Tuy nhiên, Thôi Giác biết hình như Giang Trành không thích thứ ấn ký này lắm.
Đúng vậy, người đứng ở bên cạnh y chính là Giang Trành, vị diêm quân đã từng tới Uổng Tử thành hơn bảy mươi ngày trước.
Vì Sát Hàn Chi được phái đến Quỷ môn quan nhưng lại mất tích một cách thần bí nên Giang Trành đã bỏ hết mọi công chuyện ở Bát phương thành để đến Uổng Tử thành tìm người. Nhưng rốt cục thì sao…
Thôi Giác cũng không biết phải hình dung như thế nào.
Theo dự tính?
Hay ngoài dự tính?
Mỗi bên một chút.
Sát Hàn Chi mất tích nọ thật ra đã bị ai đó hạ độc thủ từ lâu. Biến cố xảy ra ở vùng phụ cận Quỷ môn quan. Vì là người phụ trách phần lớn công việc trong điện nên Sát Hàn Chi từ trước đến giờ vẫn luôn được Giang Trành trọng dụng. Cho nên vị diêm quân này sao có thể nhắm mắt làm ngơ chứ?
Giang Trành thậm chí còn không tiếc vận dụng những khả năng đặc biệt mà chỉ diêm quân tám điện mới có nhưng cuối cùng bà cũng không tra ra được là ai xuống tay và mục đích của người đó là gì. Mọi tin tức đều mơ hồ đến cực điểm.
Hôm nay Giang Trành xuất hiện trên Địa thượng lâu mười tám tầng thật cũng là một sự bất ngờ cho Thôi Giác.
Có lẽ vì mệt mỏi sau một trận tra xét nên bà tiện thể ghé qua đây xem một chút chăng?
Còn về câu hỏi của Giang Trành…
Thôi Giác đưa mắt nhìn theo thì thấy quả thực Kiến Sầu ở dưới rõ ràng vẫn còn bình chân như vại. Đối với người nữ tu dám đục nước béo cò bắt chẹt Bát phương diêm điện mà rốt cục lại còn thành công này y có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thôi Giác trầm ngâm một hồi rồi đáp, khóe mắt không khỏi giật lên một cái: “Hồi bẩm điện hạ, cô ta có lẽ đã biết trước tất cả đáp án nên không vội đáp đề chăng?”
Đây chỉ là lời suy đoán. Nó không hẳn nhằm trả lời chính xác câu hỏi của Giang Trành nhưng lại cực đúng với tâm trạng Kiến Sầu bây giờ.
Giang Trành không quay đầu lại mà vẫn nhìn xuống dưới quảng trường.
Bà vừa nghe đã hiểu. Hà cớ gì mà quỷ tu dưới đó lại có thể biết trước đáp án chứ?
Chẳng cần phải nói cũng biết đây hẳn là vì để đỉnh tranh năm nay thành công, Tần Nghiễm vương điện hạ đã không từ thủ đoạn mà bí mật tăng thêm một đòn nặng nữa.
Giang Trành không hỏi thêm câu nào nữa. Bà thật ra cũng không quá chú ý đến sự tình đỉnh tranh. Hôm nay đứng đây xem qua như thế này đúng là chỉ tiện đường ghé coi một chút mà thôi.
Ánh mắt Giang Trành lướt thoáng qua trên người Kiến Sầu rồi nhân đó quét một vòng nhìn sơ những người khác. Tất cả đều bình thường, chỉ có điều…
Sau khi nhìn thấy bóng người đang ngồi ở phía trước Kiến Sầu thì tự đáy lòng vị nữ diêm quân này bỗng đâu trào dâng một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Hình như cái bóng lưng tim tím ở phía dưới kia ẩn chứa một thứ gì đó rất yêu ma quỷ quái. Nhưng cảm giác ấy lại biến mất trong nháy mắt giống như bị hoa mắt vậy!
“…”
Giang Trành bất giác nghiêng người về phía trước, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc bấu lên thành lan can, ánh mắt hơi dại đi.
“Người kia… là ai?”
Người kia ư?
Thấy dáng điệu Giang Trành như vậy, Thôi Giác hơi giật mình, nhưng rồi sau đó không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy rét run. Y vội đưa mắt nhìn theo thì thấy ngay bóng người ngồi trước Kiến Sầu.
“…Là Lệ Hàn, quỷ tu tộc Quỷ vương, một tên tâm ngoan thủ lạt.”
“Lệ Hàn…”
Giang Trành chậm rãi thốt lên, giọng nói nhẹ như mây gió thoảng qua, tư thế vẫn giữ nguyên không đổi mà tiếp tục từ trên cao nhìn xuống phía dưới, trong lòng hơi bối rối không biết tại sao lại có cái cảm giác đột ngột như vừa rồi. Bà nhớ mang máng năm đó lúc gặp mặt Tần Nghiễm vương lần đầu tiên cũng có cảm giác tương tự như vậy nhưng… lại không mãnh liệt bằng.
“Điện hạ, có gì bất thường sao?”
Thôi Giác tưởng Giang Trành phát hiện ra điều gì.
Nhưng Giang Trành lắc đầu không nói gì, chỉ gạt hết mọi suy nghĩ tạp nhạp trong óc rồi đáp: “… Thôi, cứ xem đi.”
Cứ xem đi.
Đỉnh tranh mới đến vòng thứ hai đó.
Kiến Sầu ngồi bên dưới thả hồn suy tư đã được một lúc lâu rồi. Ánh mắt nàng lơ đãng lướt đến trên bóng lưng của vị Lệ công tử kia rồi sững lại trên những đường nét họa hình đầu lâu, dạ xoa ác quỷ trên tấm áo choàng màu lam của hắn. Không biết có phải vì hắn cảm thấy nàng đang chăm chú nhìn mình hay không mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dáng lưng của hắn bỗng đột nhiên cứng lại.
Dáng vẻ gắt gao căng thẳng.
Tựa như thình lình gặp phải một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng chỉ một khắc sau hắn lại trở nên bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cái căng thẳng ấy cũng giống như nụ cười của hắn ban nãy, tới cũng nhanh và đi cũng nhanh.
Kiến Sầu bất giác nhíu mày nhưng rồi chỉ một khắc sau liền định thần lại.
Thôi đi.
Toàn là chuyện vớ vẩn không liên quan gì đến mình.
Nàng vẫn còn ngồi ở trên đài, vậy nếu như đã ăn lộc của Bát phương diêm điện thì cũng nên cúc cung tận tụy diễn cái vai này cho đến nơi đến chốn chứ.
Đám đông phía dưới vẫn còn nhằm vào Kiến Sầu mà chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng dường như họ lại không nhận ra nàng đang lơ đãng, chẳng màng đáp đề. Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng nhờ khẩu hình Kiến Sầu cũng có thể đoán được rõ ràng họ đang nói gì___
“Cô ta có làm nổi một câu nào không ta?”
“Há há, vậy thì thảm quá hả?”
“Ta cá là cô ta sẽ văng thôi. Giờ này hồi hộp muốn chết luôn.”
“Ta nghĩ cô ta sẽ lọt vào vòng trong, không biết là sẽ chết kiểu gì, thật là mong sao cho chóng đến vòng kế quá…”
…
Ừ, rất mong sao?
Nàng cũng rất mong a.
Chỉ được định tâm trầm nhập mỗi một lần duy nhất mà thôi. Sau khi làm xong, nếu đậu thì kim lệnh đỉnh tranh sẽ tự động tuyên bố quyền tham gia vào vòng hai.
Như vậy…
Kiến Sầu hơi mỉm cười, cúi đầu trầm nhập tâm thần vào trong mặt nhẫn đỉnh giới.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác liên tiếp diễu nhanh qua trong óc nàng, mà nàng thì đáp lại ngay trong chớp mắt một cách chính xác hầu như không cần phải suy nghĩ.
Xong một câu!
Hai câu!
Ba câu!
Bốn câu!
…
Với tốc độ quỷ khóc thần sầu như thế, Kiến Sầu đã xử đẹp toàn bộ đề thi không thiếu câu nào!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!