Một cuộc đời yêu thương em. - Chương 3: Quá khứ không ngủ yên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Một cuộc đời yêu thương em.


Chương 3: Quá khứ không ngủ yên


Ba ngày sau đó…
Ngôi biệt thự kiểu Pháp đẹp đẽ, sang trọng của Phùng gia ở cách xa thành phố một chút. Buổi tối, không gian nơi đây vô cùng yên tĩnh. Bên trong một căn phòng ngủ của biệt thự, một thiếu niên đang nằm trên giường, suy yếu chìm vào sự hôn mê. Rất lâu sau đó thiếu niên từ từ mở mắt, cậu ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng tối om. Bỗng có tiếng mở cửa và ngay sau đó cả căn phòng tỏa ánh sáng dịu nhẹ do người bước vào bật đèn. Một người đàn ông trung niên là quản gia ngôi nhà này, với gương mặt hiền từ xuất hiện, ông đi đến phía cậu. Cậu lạ lẫm nhìn, đang định hỏi thì ông ấy đã vội nói:
-Tiểu Duy, cháu tỉnh rồi, thật may quá… Mà nhớ lần sau không được dại dột như thế nữa!
Khi nói câu cuối, giọng ông quản gia bỗng trở nên nghiêm khắc. Cậu vẫn ngơ ngác. Thấy vậy, ông ấy lo lắng hơn, hỏi:
-Cháu không nhớ chuyện gì sao? Cháu đã nhảy sông tự vẫn, ở dưới sông tận một ngày. May có người phát hiện, nguy cấp quá, bác phải gọi điện nhờ tiểu thư về để cô ấy đưa cháu đến bệnh viện…
“Tiểu Duy?”. Là đang gọi mình sao? Cậu thiếu niên ngẩn ngơ suy nghĩ dường như nhớ được chuyện gì. Giọng cậu nhỏ nhẹ:
-Cháu không sao, chỉ hơi mệt chút…
-Vậy thì tốt rồi, cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, bác đi nói với tiểu thư để cô ấy không phải lo nữa.
-Vâng.
Thiếu niên gật đầu đáp cho có lệ, ông quản gia bước chân rời khỏi phòng. Sau đó, cậu xuống giường, lấy chiếc gương đặt bàn bên cạnh cầm lên soi. Và câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là :”Ai đây?”.
Kế tiếp là nhìn tờ lịch treo tường, đã qua hai năm. “Chuyện gì xảy ra thế này?” Rất nhiều điều mà cậu thắc mắc thậm chí ở đây là đâu, cậu còn không biết vì cậu không phải người mà ông quản gia gọi “Tiểu Duy.”
Cậu tên Hạ Anh, hai năm trước đã tự sát. Bây giờ thì… cậu nhìn bản thân mình trong gương cảm thấy thay đổi rất nhiều. Gương mặt hiện tại của cậu khác xa hai năm trước, cảm thấy rất được. Có thể dùng từ tuấn mỹ cùng khả ái để hình dung. Hạ Anh mệt mỏi, gục xuống bàn. Cậu vô lực thở dài, một lần nữa nhìn vào gương. Một gương mặt mỹ miều, đẹp hơn cả nữ nhân… Tất cả là ác mộng sao? Người đã chết có thể sống lại sao?
Cậu nhắm nghiền hai mắt nhớ lại quãng thời gian mình còn sống – quãng thời gian mười năm dài dằng dẵng, sống trong địa ngục của cậu!
Mười mấy năm trước…
Tại vùng ngoại ô của thành phố Lạc Dương, cánh Lạc Dương khoảng 100km về phía đông là một vùng quê Trạch La, trong một căn nhà nhỏ, Hạ Anh sống ở đây. Mặc dù hoàn cảnh gia đình cũng không khá giả gì nhưng cậu đã rất vui vẻ bên cha mẹ mình. Nhưng cuộc sống đó chỉ kéo dài trong bảy năm…và khi cậu tròn bảy tuổi, cuộc sống đối với cậu là địa ngục…
Đó là một buổi sáng mùa hạ, cha cậu – Hạ Nhược Lưu đưa cậu đi chơi xa. Nhưng đường phố quá đông, cậu bị lạc trong một biển người. Trong khi cậu đang sợ hãi thì bất ngờ chiếc xe từ đâu đi tới. Người lái xe nhanh chóng lôi cậu lên. Không kịp kêu lên cậu đã bị gây mê.
Tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong căn phòng tối tăm, cậu run run kêu lên:” Cha ơi…cha đâu rồi…”
Lúc đó có tiếng mở cửa, một người đàn ông trung niên dáng hình mập cùng khuôn mặt đáng sợ và người phụ nữ cao gầy đỏng đảnh tiến về phía cậu. Cậu nức nở, nói:
-Đây là nơi nào? Tôi không muốn ở đây. Cha tôi đâu?
Lão ta cho cậu một bạt tai, hắn quát:
-Khóc cái gì…ồn chết được. Im lặng không tao đánh chết mày.
Cậu bị đánh ngã xuống sàn, khóe môi rỉ máu… Lần đầu tiên bị đánh cậu cảm thấy mặt đau rát, đầu óc choáng váng. Cậu không còn sức kêu la nữa. Cậu nghe tiếng chua chát của người đàn bà:
– Thằng nhóc này nhìn yếu ớt vậy có được việc không đây?
“Bà không cần lo về chuyện đó”. Trả lời xong, lão ta ngồi xổm xuống, bàn tay hắn không thương tiếc nắm tóc cậu kéo lên, nói:
– Mày đừng hòng trốn khỏi đây, ngoan ngoãn làm việc cho tao không thì đừng có trách tao!
Hạ Anh đau đớn, nước mắt đọng lại trên làn mi cong, dài. Cậu cố kìm nén những giọt nước mắt và bất lực gật đầu.
Kể từ đó, cậu sống và phải làm việc cho chúng. Chúng bắt cậu làm đủ việc nặng nếu cậu không làm sẽ bị đánh rất dã man sẽ bị bỏ đói. Đêm ngủ nằm dưới sàn lạnh lẽo, cậu ôm một hy vọng mong manh: “Cha sẽ tới cứu con!”. Thế nhưng hy vọng này theo cậu suốt mười năm dài.
khi cậu chín tuổi, dáng người nhỏ bé, gầy xơ xác, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của cậu dần trở nên xấu đi. Một buổi sáng, khi chúng không để ý, cậu đã trốn ra ngoài tìm người giúp. Nhưng ra đến cửa, cậu nghe tiếng:
– Nó muốn trốn, bắt nó lại…
Cậu vô cùng hoảng sợ, không dám ngoảnh mặt lại, cứ thế mà chạy. Khi chạy qua đường lớn bất ngờ một chiếc xe lao tới, tông vào cậu. Cậu đau đớn ngã xuống nhưng càng đau hơn khi chân phải bị bánh xe cán qua, nghiền nát.
“AAA…”. Cậu hét thảm thiết. Người lái xe chạy xuống, ôm cậu ra khỏi, người đó sợ hãi nói:
– Cháu bé, cháu không sao chứ, ta đưa cháu tới bệnh viện…
Trong đầu cậu lóe lên một tia hy vọng. Cậu yếu ớt, thì thào:
-Cứu cháu…
Thế nhưng hy vọng của cậu rất nhanh đã bị dập tắt khi lũ người đó đuổi kịp cậu. Chúng chạy nhanh tới, lôi cậu ra khỏi vòng tay của người kia.
“Không sao, nó là cháu tôi, là nó tự lao ra mà…”. Lão ta vội nói. Người kia kinh ngạc:
-Nhưng nó bị thương nặng, phải đưa nó tới bệnh viện, tôi sẽ trả tiền viện phí.
Vừa nghe được chữ tiền, ả đàn bà đứng bên cạnh hí hửng:
– Được, cậu đưa tiền cho tôi, chúng tôi sẽ đưa nó tới bệnh viện.
– Cũng được, dù sao tôi đang có chuyện gấp.
Rút tiền trong ví ra, người lái xe kia đưa ả đàn bà 400 vạn rồi nói:
– Cháu bé, xin lỗi. Vì có chuyện gấp nên chú lao nhanh như vậy. Đừng lo, họ sẽ đưa cháu tới bệnh viện.
“Không, đừng đi…”. Đó là suy nghĩ trong đầu cậu, cậu run sợ đưa tay về phía người kia như đang cầu cứu. Nhưng ả đàn bà kia đã nhận ra cậu muốn làm gì, ả giữ chặt cánh tay cậu. Cậu đau đớn nhìn hy vọng mong manh biến mất ngay trước mắt. Người lái xe đó đi rồi. Chúng đem cậu trở lại nhà, ném cậu xuống. Hạ Anh đau đớn chảy nước mắt. Hắn một chân giẫm lên thân hình nhỏ bé đang vô lực nằm dưới sàn, hắn giẫm rất mạnh:
– Thằng ôn con, dám chạy trốn! Nhưng ít ra cũng được nắm tiền. Chắc mày chẳng cần chân nữa đâu nhỉ?
Hắn cười man rợn, lấy ra con dao dài một tấc. Ả đàn bà kia nói:
– Khoan, ông tính chặt chân nó, xong nó còn làm được cái gì?
– Đừng lo, mai nó có công việc mới.
Hạ Anh nhìn lưỡi dao sắc nhọn, sắc mặt cậu trắng bệch, cậu run run:
– Đừng…tha cho tôi. Tôi không bỏ trốn nữa.
Thế nhưng, mặc kệ cậu có khóc lóc, cầu xin như thế nào thì hắn vẫn giơ lưỡi dao lên không trung, mạnh tay hạ xuống, chặt đi đôi chân của cậu.
“AAA”. Cậu gào thét, cơn đau đến tận xương tủy, nước mắt cậu chảy xuống, rất nhiều…
Hắn ta vẫn điềm nhiên nói:
-Bộ dạng này của mày ra ngoài hành khất cũng không tệ.
Hắn đã lấy đi đôi chân của cậu, đánh đập cậu, bỏ đói cậu,…và giờ bắt cậu hằng ngày dùng hai tay bò lết trên lề đường làm một đứa ăn mày rách rưới, bẩn thỉu. Nếu cậu không xin được nhiều tiền, hắn dùng roi da quật lên tấm lưng gầy, bé nhỏ ấy. Khuôn mặt cậu vô số vết tím bầm, trầy xước, khuôn mặt hoàn toàn bị hủy dung…
Những năm tháng qua đi, Hạ Anh luôn phải cố nén cơn đau, cố gắng sống sót vì cậu vẫn luôn tin rằng cha sẽ tới cứu cậu.
Đến khi cậu mười bảy, thân hình nhỏ bé, khuôn mặt xấu xí, cơ thể tiều tụy, hai tay vẫn lết đi hành khất. Đến khi cậu lết xác trở về một điều xảy ra mà cậu ngỡ rằng đó quả thực là may mắn. Cậu đã thấy cha cậu ở trước cửa nhà chúng – Hạ Nhược Lưu. Nhìn thấy cha, trong lòng cậu có bao nhiêu vui mừng, vui như chưa từng được vui khi Hạ Nhược Lưu nhìn về phía cậu. Cậu dường như quên đi mọi đau đớn, khổ cực mà trong suốt mười năm qua đã phải chịu và cả những đau đớn hiện tại, hai tay cậu cố lết về phía hắn và giọng cậu thều thào:”Cha…”. Thế nhưng trái lại hoàn toàn mong đợi của cậu, Hạ Nhược Lưu đã nói:”Thật bẩn thỉu!”. Lời nói của hắn đã xé nát trái tim bé nhỏ của cậu, cậu không tin vào mắt mình. Người mà cậu mong đợi suốt mười năm nay giờ đây đã xuất hiện trước mắt cậu nhưng mà hắn lại nói vậy với cậu. Hạ Nhược Lưu nhìn cậu một lúc sau đó tay lấy ra mấy đồng tiền ném cho cậu xong rời đi. Nhìn thấy hắn rời đi, mắt cậu tối sầm lại như cả thế giới trước mắt đã sụp đổ, cậu rất muốn rất rất muốn chạy theo nhưng điều đó là không thể chỉ có thể di chuyển bằng hai tay. Nhưng lão ta đã lôi cậu đem vào phòng. Thấy cậu chật vật muốn đuổi theo Hạ Nhược Lưu, hắn cười:
– Đó là cha mày, chắc mày mong chờ hắn lắm nhỉ?
Hốc mắt cậu đỏ rực như sắp khóc, hắn nói tiếp:
– Đừng mong chờ nữa! Khi mày bảy tuổi, chính cha mày đã bán mày cho bọn tao thay vì trả nợ.
Nghe xong, cậu kinh hãi mở to đôi mắt, cảm giác này cảm giác tuyệt vọng này đã bóp nát trái tim của cậu. Lão ta ra khỏi phòng. Cậu tuyệt vọng, òa khóc. Suốt mười năm qua cậu đã nuôi hy vọng, tin rằng hắn sẽ đến cứu cậu nhưng không phải. Cậu đã nhận ra, suốt mười năm từ khi bị bán đi, mình…sống để làm cái gì chứ?
Cậu rất muốn chết! Phải rồi, chết đi. Chết đi còn được giải thoát. Nhìn thấy con dao đã chặt đi đôi chân cậu, Hạ Anh không chần chừ khi cầm nó. Nhắm mắt lại, đưa nó lên lồng ngực. Cậu nghe rõ nhịp tim đập rất nhanh như thúc giục cậu hãy kết thúc cuộc sống khốn khổ này. “Phập”…một dao đâm thẳng vào tim. Lưỡi dao sáng chói đã dính máu đỏ tươi của cậu. Cậu ngã xuống. Không đau! Không đau chút nào, thì ra…cái chết không hề đau đớn chút nào? Cậu đã chết. Bọn chúng không an táng cho cậu mà ném xác cậu xuống hồ. Trước khi ném xuống, lão già đó đã lấy đi đôi mắt của cậu…
Hạ Anh chết, thân xác cậu hoàn toàn không được nguyên vẹn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN