Một cuộc đời yêu thương em.
Chương 12: Hối hận
Nói xong Phùng Tố Y rời khỏi, cậu gọi lại:”Đợi một chút…chuyện tối qua, cảm ơn chị…thật ra tôi muốn nhờ chị giúp…”
“Em nói đi.”
“Là về…cha tôi.”
“Hạ Nhược Lưu là cha của em!”
“Kiếp trước ông ta…”
Phùng Tố Y bất giác mỉm cười:”Em muốn trả thù!”
Hạ Anh bất ngờ, do dự lắc đầu nhưng nghĩ lại gật đầu:” Như vậy…có được không?”
“Được! Chuyện gì em muốn chị nhất định sẽ làm. Lão ta bây giờ còn ở Lạc Dương. Em muốn chị làm gì lão ta: làm cho công ty lão phá sản, lão không một xu dính túi hay giống như em là đánh đến tàn phế thậm chí là…đầu lìa khỏi cổ!”
“Không cần đâu!” Hạ Anh lo sợ, kịch liệt lắc đầu:”Chỉ cần làm cho ông ta hối hận vì đã làm tôi trở thành như vậy.”
“Vậy…em muốn lão biết về sự tồn tại của em không?”
Cậu gật đầu:”Chị sẽ giúp tôi.”
“Ừm!”
“Cảm ơn…”
Phùng Tố Y mỉm cười xoa đầu Hạ Anh rồi rời đi.
Tại công ty
“Phùng tổng, Hạ Nhược Lưu muốn gặp ngài.”
“Cho vào.”
Hạ Nhược Lưu bước vào, Phùng Tố Y làm giọng mệt mỏi:”Hạ tiên sinh…mời ngồi!”
Hạ Nhược lưu cảm thấy lạ:”Phùng tổng, cô mệt sao?”
Phùng Tố Y bối rối:” À…đúng vậy, ta có chút mệt…thật xin lỗi Hạ tiên sinh hôm nay không bàn việc được rồi…”
Hắn tiếc nuối:”Không…không sao.”
“Tại mấy ngày nay ta có chút chuyện… phải thức đến tận sáng tinh mơ mới đi ngủ…” Phùng Tố Y vừa nói vừa đưa tay xoa trán.
“Cô có chuyện gì nói đi, biết đâu tôi có thể giúp.”
” Cảm ơn, nhưng ta không muốn làm phiền ngài…hơn nữa…”
Dừng lại một chút, Phùng Tố Y thấy ánh mắt khó xử, bồn chồn của hắn thì trong lòng cô mỉm cười.
Cô nói tiếp:”Hơn nữa…chuyện này chắc người như Hạ tiên sinh đây không giúp được rồi!”
“Hả???”, hắn ngơ ngác không hiểu cô đang nói gì.
“Haizzz…ta nói luôn, ta đang tìm kiếm một người!”
“Thì ra là vậy.”, hắn thở phào nhẹ nhõm:”Người Phùng tổng muốn tìm kiếm là ai mà lại phải khó khăn thế?”
“Có lẽ…người ta muốn tìm đã không còn trên thế giới này nữa…”
“À…cô có thể cho tôi biết người cô muốn tìm là ai không, biết đâu tôi có thể giúp cô.”
“Được thôi!”
Phùng Tố Y lấy tập tài liệu mở ra đưa hắn xem bức ảnh dán trong đó…
“Phịch!!!”, mấy giây sau tập tài liệu rơi xuống đất.
Phùng Tố Y nhìn rất rõ ràng sắc mặt Hạ Nhược Lưu từ xanh chuyển thành trắng. Phùng Tố Y khóe miệng nhếch lên rộ ra nụ cười. Phản ứng này thật hoàn toàn chính xác với dự đoán trong lòng của cô.
Hạ Nhược Lưu cả người đều đông cứng một câu cũng chưa nói.
Phùng Tố Y thong thả nhặt tập tài liệu lên, ánh mắt nhìn tấm ảnh chụp một đứa bé trai khoảng bảy tuổi. Đứa bé đó không ai khác là Hạ Anh. Gương mặt hắn bây giờ trắng bệch mất đi huyết sắc.
“Hạ tiên sinh, ngài trông có vẻ mệt mỏi hơn tôi rồi đấy?”- giọng nói đùa cợt của Phùng Tố Y:”Ngài không sao chứ?”
Hắn lắc đầu:”Tôi…tôi không sao…”
Phùng Tố Y nói:” Trông ngài có vẻ sợ hãi từ khi xem tấm ảnh này…Trông đứa trẻ đáng yêu thế này cơ mà!”
Hắn run run:”Ngài muốn tìm đứa trẻ đó?…”
“Đúng vậy!”
Hạ Nhược Lưu nhất thời rùng mình, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt lẫn hai bàn tay.
Phùng Tố Y:”Phải rồi…ngài đã gặp đứa trẻ này chưa?”
“Tôi…tôi…không…tôi chưa từng gặp…”
Phùng Tố Y siết chặt tay. Trong lòng cô đang rất tức giận. Hắn nói dối, đứa trẻ này là con của hắn vậy mà còn nói không gặp. Nếu không phải Hạ Anh nói không cần giết hắn thì Phùng Tố Y ngay từ đầu đã thẳng tay đem hắn đi chôn sống rồi.
Phùng Tố Y hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh tiếp tục đóng kịch:”Tiếc quá…tấm ảnh này chụp từ mười mấy năm trước, bây giờ đứa trẻ đã lớn nên ta rất khó để tìm ra.”
“Cô…sao cô lại biết đứa trẻ này?”
“Tại sao ta lại biết? Được rồi…để ta kể cho ngài nghe.”
Nhìn hắn với một ánh mắt khinh bỉ, Phùng Tố Y kể:”Khi ta còn nhỏ, ta có đi qua một vùng quê cách thành phố này 100km rồi ta gặp đứa trẻ này. Tuy nhiên lúc đó đứa trẻ không được như tấm ảnh này bởi nó trông vô cùng thê thảm. Thằng nhóc lên bảy đã bị cha nó tàn nhẫn bán đi trả nợ. Nó thì lại đi nuôi hy vọng rằng cha sẽ cứu nó. Một lần nó bỏ trốn nhưng không thành, bọn chúng đã chặt đi đôi chân của nó. Nó chỉ biết gào khóc trong đau đớn…Suốt 10 năm dài nó vẫn luôn hy vọng và rồi hy vọng đã thành hiện thực khi nó đã gặp lại cha. Nhưng đó vốn không phải hy vọng…Hạ tiên sinh, ngài có biết từ địa ngục đến thiên đường là cảm giác gì không? Chỉ có hy vọng! Ngài lại có biết từ thiên đường nháy mắt ngã xuống địa ngục là cảm giác gì không? Chính là đau, rất đau, đau như tan xương nát thịt, trong khoảnh khắc mất đi từng chút một, duy nhất chỉ còn lại có tuyệt vọng! Tuy nhiên chỉ được trong giây lát, cha nó có lẽ không nhận ra nó, bởi nó khi đó là kẻ ăn mày tàn phế bẩn thỉu…cha nó bỏ đi rồi nói với nó một câu ‘Thật bẩn thỉu!’… Thật tội nghiệp! Ta vốn không thể tìm lại đứa trẻ đó vì nó đã tự kết liễu mạng sống của mình!…”
“AAAA…”, Hạ Nhược Lưu khóc rống bắt lấy tóc, bộp một tiếng quỳ trên mặt đất: “Tiểu Anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, cha thực xin lỗi con!”
“Phải rồi!”, Phùng Tố Y nhìn tập tài liệu:”Đứa trẻ đó tên Hạ Anh và theo như dữ liệu ta điều tra thì cha của nó là Hạ Nhược Lưu- CHÍNH LÀ NGƯƠI ĐÓ!!!”
Phùng Tố Y bất chợt quá lớn khiến hắn càng thêm sợ hãi.
“Sao hả? Hối hận rồi sao. Muộn rồi, Tiểu Anh hận ngươi, rất hận ngươi!!!”
“Sao cô lại…”
“Ông trời có mắt cho Tiểu Anh sống lại lần hai. Ngươi có tin không? Nó chính là đứa nhóc tên Hải Duy mấy ngày trước ngươi gặp.”
Hắn sửng sốt khi nghe xong. Cô nói tiếp:”Tiểu Anh muốn ta làm ngươi hối hận vì những chuyện ngươi làm với em ấy.”
Hắn chồm dậy nắm tay Phùng Tố Y rồi cúi đầu:” Xin cô hãy cho tôi gặp Tiểu Anh!!!”
Phùng Tố Y nổi giận liền đạp hắn ngã:”Đừng có đụng vào ta! Ngươi còn muốn gặp Tiểu Anh? Sao ngươi không nhớ đến hành động né tránh của em ấy mấy hôm trước…Sao ngươi lại là cha của Tiểu Anh được! Tiểu Anh là của ta! Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Còn ngươi biến khỏi thế giới này được rồi!”
“Không…van xin cô…ít nhất cho tôi gặp Tiểu Anh…”
“Đoàng!”, viên đạn kim loại bắn ra từ khẩu súng lục trên tay Phùng Tố Y bay qua mặt hắn làm thủng một lỗ trên tường. Khói từ nòng súng bốc lên, Phùng Tố Y lạnh lùng:”Một là ngươi cút khỏi đây. Hai là ta một phát bắn tung não của ngươi!”
Hắn hoảng sợ mặt tái mét:”Tôi đi…”
” Hạ tiên sinh đi thong thả!”
Hắn ba chân bốn cẳng chạy, Phùng Tố Y vẫn chưa hả cơn giận: Tiểu Anh của ta kiếp trước đã khốn khổ như vậy là do ngươi! Là ngươi tự tìm đến. Đừng hòng ta bỏ qua dễ dàng như vậy!
Phùng Tố Y lập tức gọi điện thoại cho Giang Phong:” Lập tức làm cho công ty của tên Hạ Nhược Lưu đó phá sản.”
Giang Phong tuân lệnh. Phùng Tố Y thản nhiên cười rồi vuốt ve tấm ảnh lúc nhỏ của Hạ Anh:”Tiểu Anh! Em là của chị!”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!