Một cuộc đời yêu thương em.
Chương 17: Giao lưu
“Ừ… thú vị lắm!” Hạ Anh vui vẻ trả lời.
“Em vui là được rồi. Tiếp theo em muốn đi câu á nhỉ? Chúng ta vào ăn chút gì đã rồi đi nhé!”
“Ừm!” Hạ Anh gật đầu.
Cả hai vào một cửa hàng ăn nhanh.
“Em muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn gà chiên… được không?”
Thấy cậu ấp úng trả lời, Phùng Tố Y tâm tình cực kì tốt:” Được chứ!”
Thế là rất nhiều loại thịt gà đặt trên bàn: gà chiên, gà hấp, gà quay,… Hạ Anh ăn rất ngon miệng. Nhưng Phùng Tố Y cứ chăm chú nhìn cậu khiến cậu đỏ mặt:”Chị không ăn sao?… Đồ ăn rất ngon!”
Phùng Tố Y hai tay chống cằm mỉm cười:”Hiện tại thì chị không thích ăn thịt lắm!”
“À… phải rồi!” Cậu chợt nhớ lí do vì sao Phùng Tố Y không ăn được thịt.
Phùng Tố Y chợt nói:”Em đút cho chị ăn đi!”
Giọng điệu làm nũng của Phùng Tố Y khiến cậu bất ngờ.
“Được…”
Tay phải chậm rãi cầm nĩa đâm vào miếng thịt rồi đặt lên miệng Phùng Tố Y. Rất nhanh Phùng Tố Y “oàm!”, mở miệng nuốt miếng thịt.
“Ừm… ngon lắm. Lần sau Tiểu Anh cứ đút cho chị ăn nhé, như vậy đồ ăn sẽ ngon hơn!”
Cậu ngại ngùng cúi đầu. Trong mắt Phùng Tố Y thì Hạ Anh bao giờ cũng đáng yêu.
Phùng Tố Y bật cười:”Chị đùa thôi!”
Cậu vẫn cúi đầu không nói.
“Tiểu Anh…”
“Y Y!”
Phùng Tố Y chưa nói hết câu đã bị cắt lời bởi tiếng gọi của Hàn Diệu.
Tròng lòng Phùng Tố Y nổi lửa. Lại là hắn! Sao hắn lúc nào cũng phá hỏng chuyện tốt của ta!
Hàn Diệu cùng An Nguyệt Tú chạy tới.
An Nguyệt Tú:”Đúng là Y Y rồi!”
Hàn Diệu:” Thấy chưa, tớ nhìn không nhầm người!”
Đột nhiên bị hai người vây quanh như vậy, cả Phùng Tố Y lẫn Hạ Anh đều khó xử.
“Không phải cậu nói có chuyện đột xuất sao? Còn ngồi ở đây…”
Hàn Diệu khó hiểu.
Phùng Tố Y lạnh lùng: “Không – liên- quan- đến – ngươi!”
Nghe xong câu đó, Hàn Diệu và An Nguyệt Tú vô cùng bất ngờ. Riêng Hàn Diệu uất ức:” Thấy chưa, Tú Tú! Chính là vẻ mặt này. Rốt cuộc tớ làm gì sai mà nói tớ như vậy. Tớ chưa nói gì, là tự Y Y nổi giận đó!”
Hàn Diệu quay sang An Nguyệt Tú kể lể. Đến An Nguyệt Tú cũng rất kinh ngạc trước thái độ của Phùng Tố Y.
An Nguyệt Tú cười nhẹ, xua tay:” Bình tĩnh nào, Y Y! Hàn Diệu có chọc giận cậu đâu mà phải nổi nóng thế!”
Phùng Tố Y lại nói:” Nguyệt Tú, cậu ngồi đi, đứng không mỏi chân sao?”
“À, được!” An Nguyệt Tú ngồi cạnh Phùng Tố Y.
Hàn Diệu thấy vậy, bực tức:” Này… còn tôi?”
Phùng Tố Y vẻ mặt bình thản:” Còn ngươi… thấy ghế trống tự ngồi!”
Hàn Diệu không hài lòng nhưng vẫn cố nén cơn tức giận. Anh kéo một cái ghế cạch Hạ Anh ra rồi “UỲNH!”, ngồi xuống khiến Hạ Anh phải giật mình.
Phùng Tố Y bất mãn, nhíu cặp lông mày:” Này… ngươi là đang thái độ với ai đấy?”
Hàn Diệu lần này bốc hoả, nhịn không được mà gầm lên:” Câu này tôi nói mới đúng! Phùng Tố Y, cậu tưởng cậu hay lắm sao? Đồ con gái đanh đá, khó ưa!”
Phùng Tố Y hai tay siết chặt thành nấm đấm, miệng gằn từng chữ:”HÀN DIỆU! Ngươi… bây giờ có võ mồm à? Ta nói ngươi…”
“Đủ rồi!” An Nguyệt Tú đập tay xuống bàn:” Hai người thôi đi. Cứ gặp nhau là lại cãi nhau. Lớn rồi, có phải trẻ con nữa đâu!!!”
Bầu không khí yên lặng lúc lâu, An Nguyệt Tú nói tiếp:” Hàn Diệu, chú ý ngôn từ. Y Y, cậu nữa. Thái độ của cậu như vậy là sao?”
“Như cậu thấy đấy, hắn phá hỏng chuyện tốt của tớ” Phùng Tố Y thản nhiên.
An Nguyệt Tú khó hiểu:” Chuyện tốt?”
“Haha… chuyện tốt của cậu là bỏ mặc bạn bè, đi vào rạp chiếu phim… tiếp đó ngồi đây ăn uống!!! Cái này được gọi là “ăn mảnh” hay không?!!!” Hàn Diệu uất ức.
Phùng Tố Y càng giận dữ:” Ăn mảnh cái đầu ngươi! Ta muốn dẫn người yêu đi chơi!”
“Hả?!!!” An Nguyệt Tú và Hàn Diệu kinh ngạc.
An Nguyệt Tú:” Người yêu cậu? Ở đâu?”
Phùng Tố Y cố bình tĩnh nói:” Không lẽ từ nãy tới giờ hai người coi em ấy là không khí à?”
Hàn Diệu và An Nguyệt Tú lúc này mới hướng mắt nhìn cậu. Hạ Anh chỉ cúi mặt ngồi im từ lúc đó tới giờ.
An Nguyệt Tú gật đầu, Hàn Diệu nói:” Thằng nhóc này là người yêu cậu? Đùa à? Hình như tôi có gặp cậu với nó ở khu trung tâm mua sắm. Lúc đó tôi chạy tới chỗ cậu, cậu vô duyên vô cớ nổi giận.”
” Tiểu Anh là người ta yêu. Lúc đó ta muốn tỏ tình với Tiểu Anh, ngươi không biết từ đâu lại xuất hiện… không phải đã phá hỏng chuyện tốt của ta sao?”
Hàn Diệu gắt gỏng:” Phùng… Tố… Y! Là người yêu cậu quan trọng hay tôi – bạn cậu quan trọng!”
Phùng Tố Y vô cảm:” Hiển nhiên là em ấy quan trọng hơn ngươi rồi!”
Hàn Diệu mặt xám như tro, không nói được lời nào nữa…
” Thôi nào, Y Y. Có người yêu từ bao giờ phải nói sớm chứ!” An Nguyệt Tú nhìn Hạ Anh hỏi:” Em là… Tiểu Anh!”
Cậu khẽ trả lời:” Không hẳn… Tôi tên Hải Duy.”
” Thế à, rất vui được làm quen em. Chắc vừa nãy bọn chị cãi nhau làm em sợ lắm nhỉ?”
Cậu đáp:” Không có…”
“Vậy tốt rồi! Chị là An Nguyệt Tú, còn anh này là Hàn Diệu – anh chị đều là bạn của Y Y!”
“Rất vui được làm quen…”
Thế bộ dạng ấp úng của cậu, Hàn Diệu không khỏi nói ra một câu:” Nhút nhát thế!”
Phùng Tố Y con ngươi xanh biển lườm sang, Hàn Diệu vội im bặt.
Lâu sau, Hàn Diệu nói:” Được rồi, chùng ta làm hoà. Y Y, xem phim xong rồi, đi đánh golf được chưa?”
” Không được! Xem phim xong Tiểu Anh muốn đi câu cá. ” Phùng Tố Y dứt khoát.
Hàn Diệu thở dài:” Thời buổi này ai còn câu cá…”
” Được rồi! Cho bọn tớ đi cùng cho vui nhé!” An Nguyệt Tú cắt lời.
Phùng Tố Y đáp:” Được!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!