Bé Mù Đã Vui Sướng Tu Tiên Như Thế Đó - Trước Đêm Vô Ảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Bé Mù Đã Vui Sướng Tu Tiên Như Thế Đó


Trước Đêm Vô Ảnh



Mạc Nguyệt cảm giác liên hệ vốn dĩ đã yếu ớt giữa mình và U Linh cổ cầm đang nhanh chóng mờ nhạt. Nàng biết nó ở rất gần thế nhưng lại không thể xác định được vị trí cụ thể.

Mạc Nguyệt cố trấn định bản thân:

– U Linh cổ cầm đã nhận mình là chủ, sớm muộn thì nó cũng sẽ về lại tay mình mà thôi.

Nàng nói với ba vị đồng môn của mình:

– Trong lòng muội cứ cảm thấy bất an. Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này thôi. Về nhiệm vụ kiểm tra kết giới thì sư tôn đã có căn dặn riêng, thực sự cũng không cần phải làm phiền Đường chấp sự.

Tuy ba người Bạch Mộ Ngôn, Triệu Duệ, và Lục Linh đều nhập môn sớm hơn Mạc Nguyệt, tu vi cũng cao hơn nàng thế nhưng lại không thể không nể mặt đệ nhất thiên tài luyện đan sư của Thiên Phong, càng không thể không nể mặt sư phụ của nàng.

Bạch Mộ Ngôn nhìn Triệu Duệ và Lục Linh cười khổ nói:

– Sư muội tinh thông đan đạo, thần hồn mẫn cảm. Tu sĩ như chúng ta không nên bác bỏ linh cảm của bản thân. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Triệu Duệ gật đầu đồng ý. Người thanh niên này được mệnh danh là nhiệm vụ cuồng ma của Thiên Nguyên tông. Tất cả nhiệm vụ mà hắn tiếp nhận đều là vượt cấp truy sát. Đường Tử Hàm dù cố ẩn giấu sát ý đến mấy cũng khó mà qua mặt hắn.

Cho dù không có lời đề nghị của Mạc Nguyệt thì hắn cũng muốn nhanh chóng rời khỏi. Tu vi của đám bọn hắn còn xa xa không bằng Đường Tử Hàm.

Lục Linh đứng bên cạnh Mạc Nguyệt ngạc nhiên nói:

– Mạc sư muội còn tinh thông cả trận pháp sao? Ta từng nghe sư tôn nói muốn mở kết giới của Lam La sâm lâm cần phải đạt đến Thần Thông cảnh, nếu không thì tạo nghệ trận pháp phải đạt đến tam phẩm.

Không ai trong tông môn là không biết đến chuyện vị tiểu sư muội Mạc Nguyệt này 12 tuổi bước vào Hỗn Nguyên cảnh cả.

Mạc Nguyệt cười bảo đảm:

– Các vị sư huynh sư tỷ yên tâm, muội có mang theo pháp bảo của cha muội.

Mọi người ồ lên vui vẻ, cũng không nghi ngờ gì. Phong chủ Mạc Tề của Thiên Minh phong, cũng là cha của Mạc Nguyệt chính là một vị bát cấp trận pháp sư cường đại.

Bên cạnh họ, Thiên Âm chi hồn ẩn náu trong hư ảo, thở phào nhẹ nhõm:

– Tạ ơn thượng thiên phù hộ! Bốn vị tiểu tiên nhân này sẽ nhanh rời đi rồi! Thật tốt! Thật tốt!

Âm Ảnh tông là một trong tam tông của Huyền Không đai lục. Người của Âm Ảnh tông rất ít lộ diện, hành sự bí ẩn. Ngay cả vị trí của tông môn cũng không ai biết đến. Thế nhưng những truyền kỳ thần bí quỷ dị về họ khiến người không rét mà run.

Một con quái vật lớn đã đủ đáng sợ, một con quái vật lớn luôn ẩn mình lại càng thêm đáng sợ.

Hoàn toàn trái ngược với cái tên đầy vẻ u ám của tông môn, nơi đây khí hậu quanh năm ôn hòa, bách hoa đua nở.

Trong tông môn có ngũ đường, Hỏa Dung đường, Nghi Thủy đường, Nhập Mộc đường, Thổ Ti đường, Kim Tỏa đường được sắp xếp theo hình ngôi sao năm cánh, có chút xiêu vẹo. Ở ngày chính giữa Âm Ảnh là Tịch Diệt mộ phần.

Phần mộ tang thương lúc này đã vỡ tung, đất đá lăn lóc khắp nơi.

Hiện bây giờ, toàn tông môn không có một bóng hình. Không phải vì ai nấy đều đang dùng thuật ẩn thân mà là vì Tịch Diệt đạo tổ đã ra thiết lệnh, không tìm được đứa trẻ có Thiên Âm chi hồn thì đừng trở về nữa. Ngay cả bản thân lão cũng không màng đến việc trấn thủ Âm Ảnh, đích thân lẻn vào Thanh Hư môn để tra dò thực hư.

Một cỗ quan tài hạng tốt, đen kịt, bóng bẩy, thoắt ẩn thoắt hiện bên trong thời không loạn lưu. Trong quan tài, tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên:

– Động đến truyền nhân của lão phu, hồn phi phách tán.

Không biết đến từ đâu, khúc hát của những kẻ điên từ thời thượng cổ một lần nữa lại vang lên:

Núi là nhạc

Biển là nhạc

Tâm ta là nhạc

Ta là núi

Ta là biển

Đại địa và đại dương ở khắp nơi trên Huyền Không đại lục thức giấc, tìm tòi xem có thiếu niên mù nào đang cư ngụ trên người mình hay không.

Trên đường lớn của Lam Sương thành, A Nhất lưng đeo túi lớn, dùng gậy trúc dò đường đến trang viên của Đường Tử Mạc. Hắn ngẩn đầu nhìn trời rồi cảm thán:

– Mình thật không hiểu nổi! Đã là tiên nhân sao lại còn phải bôn ba vất vả như vậy cơ chứ?

Những tiên nhân mà A Nhất đã gặp qua, đều hao tâm tổn trí vì tình cảm, vì ân oán, vì sức mạnh. Hình ảnh tiên nhân xuất phàm thoát tục, nhàn vân dã hạc, tiêu diêu tự tại mà hắn tự tạo dựng khi còn là một đứa trẻ nô lệ, đến bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ.

A Nhất thất vọng thở dài:

– Tiên nhân cũng không phải thánh nhân!

Đôi giày mới mà hắn được Diệp Mai đưa cho không thoải mái như đôi giày Thanh Hư môn cho hắn, khiến bàn chân hắn nhói đau.

A Nhất đi đến bên đường, ngồi xuống xoa xoa chân mình, thầm nghĩ:

-…Nhưng mà đồ của tiên nhân cũng thật là tốt.

Thiếu niên mù ngồi đó, nhìn mọi người bôn ba trong bể khổ với tấm lòng an nhiên từ mẫn, nhìn phàm nhân lẫn tiên nhân. Có lẽ vì hắn bị mù nên mới có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy.

Ở trên cao, tiên thuyền của bốn người Mạc Nguyệt như lưu tinh, lao nhanh về phía Lam La sâm lâm. Thành Lam Sương đồ sộ nhỏ dần thành một dấu chấm, kết thúc một chương nhàn nhã trong truyền kỳ của một Huyết Tu La.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN