Niên Hàn Nặc Tuyết - Chương 7: Vô tình bỏ lỡ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Niên Hàn Nặc Tuyết


Chương 7: Vô tình bỏ lỡ?


Trận đấu giao lưu giữa trường A và trường G tại sân vận động trường P đến giữa trưa mới bắt đầu nên Niên Tuyết dậy khá muộn, sau đó mới gọi cho Vương Tiểu Hải bảo đợi mình ở trạm xe buýt. Cô bước ra khỏi cửa, chợt thấy trên thùng thư có dấu hiệu mở nên tò mò xem thử.
Cô bất ngờ thấy tập vẽ của mình trong thùng thư, trong lòng dâng lên cảm giác vừa bất an vừa cảm thấy có gì đó không đúng. Cô đưa tay lấy tập vẽ ra và lật từng trang, mỗi bức tranh lúc trước cô vẽ đều như cũ ngoại trừ bức cô vẽ trước khi để quên tập.
Thấy vết xé cô lại càng thấy quái lạ, bức tranh cô vẽ chỉ là một phác hoạ về một người trong giấc mơ khi cô bị trầm cảm. Trong tranh chỉ là một bóng người đen tối và không có gương mặt, xung quanh xung quanh cô tô có lúc nhạt lúc đậm. Bây giờ trước mắt cô bức ảnh đó đã bị mất, Niên Tuyết nhăn mày rồi bỏ tập vẽ vào cặp sau đó bước đi đến trạm xe buýt.
Đến nơi trạm dừng quen thuộc, Niên Tuyết bước xuống thấy bóng dáng của Vương Tiểu Hải và một người nữa là Liên Ưu Bạch, một người bạn khá thân với bọn họ. Cô vui vẻ bước, vừa vẫy tay vừa nói to: “Hi! Tớ đến rồi đây.”
Vương Tiểu Hải quay lưng lại, đôi mắt nảy lửa và thiếu kiên nhẫn nhìn cô, Tiểu Hải oán trách: “Lâu quá đấy! Bọn tớ đứng đợi hơn hai mươi phút rồi.”
Niên Tuyết hối lỗi, tay chấp lại: “Xin lỗi. Mình bị lỡ chuyến lên phải đợi xe lại.”
Liên Ưu Bạch dịu dàng mỉm cười, ôn hoà nói: “Thôi đi vào trường đi, sắp bắt đầu rồi kìa.”
Liên Ưu Bạch là một người dịu dàng và vô cùng tâm lý. Gương mặt thanh tú dễ nhìn, dáng người không quá cao cũng không quá thấp, hơn nữa giọng nói lại ngọt như mật khiến ai nghe được đều mềm lòng. Nói chung, ngoại trừ Vương Tiểu Hải ra thì Niên Tuyết vẫn còn một người bạn nữa đó là Ưu Bạch.
Nhưng không hiểu tại sao ở kiếp trước, khi lên đại học thì Ưu Bạch đồng ý đi du học ở nước Pháp, với lại tiệc cưới của Tiểu Hải và Văn Quân cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Bề ngoài là con người hết sức đơn giản nhưng bên trong lại khó nắm bắt vô cùng, cho dù có chơi thân đến mấy Niên Tuyết cũng không hiểu con người của Liên Ưu Bạch.
Quay lại thực tại, nghe Liên Ưu Bạch nói xong cả ba người bọn họ mới vội đi vào trường, đưa vé và tìm một chỗ ngồi có thể thấy rõ nhất. Lúc ba người bọn họ bước vào thì cuộc giao lưu giữa hai đội đã bắt đầu. Niên Tuyết ngồi chính giữa Ưu Bạch và Tiểu Hải rồi nhìn xuống sân đấu.
Lăng Tiền Húc thấy ba bóng dáng quen thuộc liền khẽ đập nhẹ vào mu bàn tay của người bên cạnh, vui vẻ nói: “Bọn họ đến rồi kìa.”
Quan Văn Quân đang tập trung suy nghĩ thì người bên cạnh khẽ đánh nhẹ vào tay mình, anh nhăn mày quay lại nghe Tiền Húc nói rồi đưa mắt nhìn lên khán đài, lặng lẽ tìm bọn họ.
Lăng Tiền Húc bên cạnh vốn đã thấy bọn họ từ lúc đầu lên giơ tay lên rồi vẫy vẫy cánh tay, miệng mỉm cười đầy vui vẻ. Niên Tuyết ngồi trên khán đài nhìn xuống thấy Lăng Tiền Húc đang vẫy tay về hướng bọn họ, cô khẽ cười nhẹ rồi đáp lại bằng cái vẫy nhẹ.
Có lẽ Lăng Tiền Húc rất hài lòng nên bỏ tay xuống, miệng vẫn không thể ngừng cười. Liên Ưu Bạch từ đầu đến cuối trong mắt đều là một lãnh đạm không một chút vui vẻ.
Nhờ có cái vẫy tay đầy nhiệt huyết của Tiền Húc nên Văn Quân mới thấy được chỗ ngồi của bọn họ. Anh thấy rõ Niên Tuyết và Vương Tiểu Hải đang cười vui vẻ, trên gương mặt ban đầu vốn dĩ lạnh lùng của anh nhưng bây giờ lại nở một nụ cười nhẹ.
Trận đấu bắt đầu, mọi người cũng bắt đầu vang lên những tiếng cổ vũ lần hò hét. Niên Tuyết vốn là người ưa yên tĩnh, không thích những nơi náo nhiệt nên cảm thấy không thích nghi được. Trong lòng cô hơi khó chịu nhưng vẫn cố chịu đựng vì đây là trận đấu đầu tiên của Quan Văn Quân.
Liên Ưu Bạch bên cạnh vốn là người yên tĩnh nhưng nay vẫn hô vài tiếng cổ vũ, Vương Tiểu Hải thì nhiệt tình đứng hẳn lên rồi la hét, cái miệng nhỏ lúc nào cũng hô to “Cố lên…”
Đến giữa trận thì tiếng cổ vũ ngày càng to lên, Niên Tuyết hết sức chịu đựng nên lặng lẽ rời đi, để hai người kia cứ mặc sức hò hét. Niên Tuyết luồn lách qua nhiều người mới thực sự thoát khỏi khán đài, sau đó cô lấy lại tâm trạng rồi rời khỏi đó.
Bước ra khỏi nhà thi đấu cô liền cảm thấy tâm trạng của mình thoải mái dễ chịu hơn vài phần. Cô đi dạo quanh trường sẵn tiện lấy lại trí nhớ. Có lẽ hôm nay là thi đấu nên có học sinh của hai trường đều đến đây để đi xem, lúc cô đi dạo thì có vài người đến bắt chuyện với cô. Tính tình Niên Tuyết vốn hòa đồng nhưng cũng khá kín đáo nên chỉ giao tiếp sơ qua rồi lấy một lý do nào đó để rời đi.
Cô đi ra cổng sau của nhà thi đấu thấy một người rất quen thuộc, thấy người đó bước đến cô liền nhận ra đây là quản lý của đội bóng rổ. Hình như người đó thấy Niên Tuyết đang nhìn mình, miệng nở một nụ cười ngọt ngào rồi chào cô: “Niên Tuyết, chào.”
Cô cũng cười lại, nhẹ nhàng nói: “Chị Ninh Tịnh.”
Hứa Ninh Tịnh thật chất là một mỹ nhân xinh đẹp ngọt ngào nhưng bên trong lại là ngự tỷ chính hiệu. Kiếp này cô nhớ được Hứa Ninh Tịnh bởi lẽ trong ký ức kiếp trước của cô, cô đã từng nghe nói Quan Văn Quân và Hứa Ninh Tịnh có gian tình nên cũng khá ấn tượng. Nhưng khi tiếp xúc nhiều lần cô mới biết con người của Hứa Ninh Tịnh khá hào sảng và phóng khoáng.
Đôi mắt phượng của Hứa Ninh Tịnh nhìn cô chăm chú: “Em không xem thi đấu à?”
Cô ngại ngùng: “Em không quen ở nơi ồn ào.”
“À…vậy chị vào trước nhé, tạm biệt.” Dứt lời, Hứa Ninh Tịnh mở cửa sau của nhà thi đấu rồi bước vào nhưng vẫn không quên vẫy tay tạm biệt.
Nhìn Hứa Ninh Tịnh biến mất, trong lòng cô lại thoáng qua nỗi bất an. Phải chăng ở kiếp trước mình đã lỡ điều gì?
Trong lúc đi dạo thì cô có đi ngang qua thư viện, thấy mở cửa nên cô bước vào, trong đầu nghĩ ngồi đây đợi đến khi nào trận đấu kết thúc thì sẽ quay lại khán đài. Niên Tuyết bước vào rồi chọn một chỗ khá khuất với cánh cửa ra vào rồi tự chọn cho mình một quyển sách nào đó.
Đang chăm chú đọc thì tai cô nghe được tiếng bước chân của người nào đó bước vào, sau đó lại lựa một quyển sách rồi ngồi đối diện với cô. Nhưng đây là khu dành cho bàn đọc sách riêng tư, trước mặt lẫn bên cạnh đều có một vách gỗ dài ngăn cách nên cô không thể biết được là ai.
Nghe tiếng ho của người đó, Niên Tuyết nghĩ người này chắc đang bị bệnh sau đó lại tiếp tục đọc sách. Tiếng ho cứ dồn dập nhưng rồi bị người đó nén lại, cô lấy trong túi xách của mình một viên kẹo rồi do dự lên tiếng.
“Bạn học, không sao chứ?”
Người bên kia chắc rất bất ngờ nên ho một tiếng rồi nói: “Không sao.”
Giọng nói khàn khàn, đúng là đang bị bệnh. Nhưng lại nghe rất quen tai, hình như Niên Tuyết đã nghe giọng nói này ở đâu rồi.
Sau khi trả lời xong người đó lại càng ho thêm nữa, cô do dự ném nhẹ viên kẹo qua bên khe hở rồi nói: “Ngậm đi, chắc chắn sẽ bớt ho hơn.”
Người bên kia khẽ cảm ơn rồi ngậm viên kẹo vào họng. Một lúc sau thấy không còn tiếng ho nữa, Niên Tuyết khẽ cười rồi tiếp tục đọc sách. Cho đến khi người bên kia lên tiếng, cô mới bỏ quyển sách xuống và lắng nghe.
“Cảm ơn bạn học.”
Niên Tuyết vui vẻ đáp lại: “Không sao, gặp người bị nạn đương nhiên phải ra tay giúp đỡ rồi.”
Người bên kia khẽ cười: “Đằng ấy…”
Chưa nói hết câu thì chuông điện thoại của Niên Tuyết vang lên. Cô vội bắt máy, bên kia vang lên giọng của Vương Tiểu Hải lẫn tiếng cổ vũ.

“Đại mỹ nhân, cậu đâu rồi? Trận đấu sắp kết thúc rồi đấy!”
Cô nhẹ nhàng trả lời: “Tớ đang ở thư viện. Được rồi, tớ đến ngay đây.”
Cô tắt máy rồi dọn sách trên bàn, trong lòng cũng không quên bạn học kia: “Bạn học, tạm biệt.” Nói xong, bóng dáng của cô không còn ở đây nữa. Người bên kia không khỏi thất vọng, thấy bóng dáng của cô rời đi được một lúc thì đứng dậy bước ra khỏi thư viện.
Niên Tuyết vội chạy đến sân đấu, thật may hôm nay cô mặc quần mang giày bata nên rất dễ đi lại, nếu như hôm nay cô bận đồ như Liên Ưu Bạch thì chắc sẽ vô cùng bất tiện. Đến nơi cô thấy Vương Tiểu Hải và Liên Ưu Bạch đứng chung với đội bóng rổ, miệng bất giác cong lên một đường.
“Tớ về rồi đây.”
Cả đội quay lại nhìn người con gái vừa bước vào, dáng người thướt tha bước đến, gương mặt xinh đẹp không một góc chết đang mỉm cười một cách khuynh thành làm bọn họ điêu đứng. Quan Văn Quân nhìn Niên Tuyết đang bước đến chỗ mình, anh mỉm cười: “Vừa mới đi đâu đấy?”
Cô đến gần chỗ bọn họ rồi trả lời câu hỏi của Quan Văn Quân: “Thư viện.”
Xong rồi cô chú ý đến người sau lưng anh, là Hứa Ninh Tịnh.
Hứa Ninh Tịnh dường như biết cô để ý đến mình, liền quay mặt lại nhìn Niên Tuyết rồi mỉm cười khách sáo. Cô cũng đáp lại rồi hỏi: “Trận đấu sao rồi? Thắng hay thua?”
Vương Tiểu Hải đứng bên cạnh cô, nói giọng oán trách: “Đồ ngốc nhà cậu cũng biết quan tâm đến trận đấu nữa à.”
Quan Văn Quân đồng ý với lời nói của Vương Tiểu Hải rồi quay sang kí đầu Niên Tuyết: “Con người suốt ngày cứ thích vẽ vời như em còn biết quan tâm thắng hay thua hả?”
Niên Tuyết đưa tay lên xoa chỗ anh vừa kí, giọng có chút nũng nịu: “Đáng ghét, em đây là quan tâm đến danh dự của mấy người đấy.”
Nghe cô nói xong, cả đội đều cười phá lên. Nhưng không cần hỏi cô cũng biết bên nào thắng, bên nào thu. Dựa trên khuôn mặt của Vương Tiểu Hải lẫn mọi người trong đội thì cô cũng đoán ra được là thắng. Niên Tuyết cười theo rồi liếc mắt nhìn Liên Ưu Bạch đang lặng lẽ liếc mắt về hướng của Lăng Tiền Húc.
Vừa mới nãy Lăng Tiền Húc bị thầy giáo phê bình nên đến trễ, làm lỡ bao nhiêu chuyện hay lẫn việc nghe mỹ nhân Niên Tuyết làm nũng trước mặt bao nhiêu người. Liên Ưu Bạch cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình liền thu ánh mắt lại rồi quay sang bọn họ.
Trong lòng Niên Tuyết hiện giờ có chút kỳ quái, không biết bản thân của kiếp trước có bị lỡ quá nhiều hay không. Nhất là mối quan hệ giữa Hứa Ninh Tịnh và Quan Văn Quân, hiện tại còn xuất hiện thêm Liên Ưu Bạch và Lăng Tiền Húc.
Thất thần được một lúc nên cô chỉ nghe được mọi người đang chuẩn bị bàn tính đi ăn cơm, còn rủ bọn cô đi cùng. Hứa Ninh Tịnh chờ mọi người quyết định xong rồi lên tiếng: “Các cậu không định rủ Hàn Nặc Kha à?”
Hàn Nặc Kha, cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc đối với cô. Dường như ở kiếp trước cô đã nghe qua cái tên này từ rất lâu rồi.
Một người trong đội lên tiếng: “Vừa nhắc đã đến rồi kìa.”
Mọi người, kể cả cô đều quay lại nhìn bóng người đang ung dung tiến về phía bọn họ. Cô mơ hồ nhớ được hình như người này là cái người cô đã gặp ở trạm chờ xe buýt nhưng khi đó người này trong rất u ám, tóc dài lẫn kính bản to. Còn hôm nay lại trong rất sáng sủa, tóc cắt ngắn và không đeo kính, trên người mặc áo sơ mi quần tây trong rất chững chạc.
Vương Tiểu Hải ở bên cạnh khẽ chạm tay cô rồi thì thầm vào tai cô: “Anh ấy là cái người viết tờ bản tin hôm qua cậu mới đọc đấy, rất đẹp trai đúng không?”
Cô nhìn Vương Tiểu Hải rồi mỉm cười. Tiểu Hải nói không sai, Hàn học trưởng thực sự rất cuốn hút người nhìn. Bề ngoài tuấn tú, ánh mắt điềm đạm, trên người toát lên vẻ lãnh đạm.
Thấy anh dừng lại trước mặt bọn họ, ánh mắt cũng không buồn để ý cô mà chỉ nhìn thẳng. Hứa Ninh Tịnh lên tiếng: “Cậu đến trễ rồi đấy. Nhưng không sao, hôm nay chiến thắng nên bọn tớ sẽ không để ý việc này.”
Quan Văn Quân tiếp lời của Hứa Ninh Tịnh, nhìn Hàn Nặc Kha rồi ôn hòa nói: “Bọn tớ tính rủ cậu đi ăn cùng bọn tớ.”
Hàn Nặc Kha vẫn không lên tiếng, chỉ móc điện thoại ra mà đánh máy rồi giơ trước mặt Văn Quân: “Tớ đang bị mất giọng, không tiện đi chung nên các cậu cứ mặc tớ đi.”
Văn Quân gật đầu rồi đập vai anh: “Được rồi, vậy bọn tớ đi nhé.”
Lúc Hàn Nặc Kha bước đến, trong đội không ai lên tiếng khi thấy Hàn Nặc Kha bước đến, Vương Tiểu Hải tò mò nên hỏi một người trong đội: “Ngoại trừ anh Văn Quân ra thì tại sao các anh không bắt chuyện thoải mái với Hàn học trưởng vậy?”
Người đó ngượng ngùng trả lời: “Bình thường không như vậy đâu nhưng do hôm nay sức khỏe lẫn tâm trạng của cậu ấy không được tốt nên bọn anh không dám đắc tội thôi.”
Vương Tiểu Hải không hiểu: “Tại sao?”
Người đó gãi đầu: “Ngoài Văn Quân là đội trưởng ra thì người quyền lực nhất đội là Hàn Nặc Kha đấy. Vì mấy ngày trước sức khỏe đột nhiên không tốt nên thay Lăng Tiền Húc vào chứ dự tính ban đầu vị trí của Lăng Tiền Húc là của cậu ấy.”
Niên Tuyết nghe lén cuộc đối thoại của hai người bọn họ nên có chút tò mò về người đàn anh này. Cô chú ý đến cách tiếp xúc giữa Văn Quân và Hàn Nặc Kha liền nghĩ tại sao Văn Quân có một người bạn tốt như vậy lại không nói cho mình biết.
Hàn Nặc Kha cảm nhận được ánh mắt của Niên Tuyết nên quay lại nhìn cô, môi cong lên thành một nụ cười rồi gõ vào điện thoại: “Chào em, anh tên Hàn Nặc Kha.”
Niên Tuyết bất động với nụ cười của anh, liền ngại ngùng rồi mới đáp lại: “Hàn học trưởng, em tên Niên Tuyết.”
Nụ cười của Hàn Nặc Kha vẫn giữ nguyên trong lúc nhìn cô nói. Anh chăm chú nhìn cô, nghe cô nói xong anh gật đầu rồi quay lại bấm máy, đưa trước mặt Quan Văn Quân.
“Các cậu đi đi! Tớ có công việc nên hôm nay đến trễ, không thể nhìn các cậu thi đấu được. Hôm khác sẽ chuộc tội lại, tạm biệt.”
Thấy Văn Quân gật đầu. Anh quay lại nhìn tất cả mọi người trong đội lẫn ba người bọn cô, kèm theo một nụ cười tạm biệt rồi quay người bước thẳng đến cửa ra về. Cô rời mắt thôi nhìn Hàn Nặc Kha, sau đó cả đội và bọn cô đều cùng đi ăn trưa.
Ở một góc khuất nào đó, Hàn Nặc Kha đứng nhìn bọn họ rời đi cho đến khi nào không thấy bóng dáng của bọn họ thì anh mới thực sự rời khỏi trường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN