Niên Hàn Nặc Tuyết - Chương 8: "Trùng hợp thật, anh cũng vậy!"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Niên Hàn Nặc Tuyết


Chương 8: "Trùng hợp thật, anh cũng vậy!"


Sau khi tạm biệt mọi người, Niên Tuyết và Quan Văn Quân cùng nhau về nhà. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Chị Ninh Tịnh và anh có gian tình.”
Trong suốt buổi trưa, lúc ăn cơm thì cô để ý thấy Hứa Ninh Tịnh luôn im lặng khi ngồi cạnh Quan Văn Quân. Hơn nữa điệu bộ ngự tỉ hằng ngày của chị ta cũng khác hẳn, dù không ai nhận ra nhưng là người sống hai kiếp như Niên Tuyết thì khó qua mắt được.
Quan Văn Quân nghe cô nói, nhướng mày quay lại nhìn cô rồi đứng lại, do dự nói: “Anh thích cô ấy nhưng…cô ấy lại thích người khác.”
Cô ngạc nhiên, từ đó đến giờ cô không biết chuyện này, vậy tại sao kiếp trước Quan Văn Quân lại đồng ý lấy Vương Tiểu Hải.
“Anh biết chị ấy thích ai à?”
Quan Văn Quân gật đầu rồi trả lời: “Là Nặc Kha.”
Bước chân của cô dừng lại, Niên Tuyết bất động nhìn về phía Quan Văn Quân. Cô lắp bắp nói: “Tại… tại sao anh biết.”
Thảo nào khi thấy chị ta nói chuyện với Hàn Nặc Kha lại khác như vậy, thì ra là thích à!
Quan Văn Quân gãi đầu, mỉm cười đau khổ: “Hôm qua cô ấy vừa tỏ tình với Nặc Kha nhưng lại bị từ chối nên gọi điện tâm sự cho anh.”
Niên Tuyết nhìn Quan Văn Quân đang tự cười bản thân rồi ôm chặt lấy thân hình cao lớn của anh rồi vỗ lưng nói: “Đừng buồn, anh còn có em mà.”
Nếu ở kiếp trước cô dũng cảm tự mình theo đuổi Quan Văn Quân thì lời nói này nhất định là một lời tỏ tình gián tiếp. Nhưng bây giờ lời nói này là một lời an ủi từ em gái dành cho anh trai không hơn không kém.
Quan Văn Quân lấy lại được tâm trạng rồi kéo Niên Tuyết ra, đưa tay đặt lên đầu cô rồi xoa nhẹ: “Ừm đúng rồi, anh còn có đứa em gái yêu quý này cơ mà.”
Tuy không phải là ruột thịt hay cùng dòng máu nhưng Quan Văn Quân luôn coi Niên Tuyết là một người em gái đáng yêu trong lòng của mình. Có lẽ Niên Tuyết không biết anh đã nhận ra tình cảm của cô dành cho anh từ rất lâu nhưng lại giả vờ như chưa từng biết. (Tác giả: Thâm vãi!!)
Nhưng dạo gần đây cô cư xử khá lạ, chững chạc hơn lúc trước và không bao giờ đeo bám anh như lúc trước nữa. Quan Văn Quân khá khó hiểu mỗi khi đối diện với cô và cảm thấy Niên Tuyết dường như sắp thành một con người hoàn toàn khác.
Quan Văn Quân cảm thấy cô không còn có tình cảm với mình nên gánh nặng trong lòng dường như nhẹ hẳn lên. Thấy cô nhìn anh mỉm cười, Quan Văn Quân ấm lòng nói: “Niên Tuyết, anh quyết định rồi. Anh sẽ vào trường cảnh sát A.”
Niên Tuyết mở to mắt rồi thở dài: “Anh không còn lựa chọn khác sao?”
Quan Văn Quân lắc đầu, cô cong môi tạo thành một nụ cười xinh đẹp: “Em không phản đối nhưng dì chắc chắn sẽ rất tức giận, dù gì đi chăng nữa dì cũng đã từng là một cảnh sát mà.”
“Bà ấy sẽ mau chấp nhận thôi.”
Nhắc đến mẹ của Văn Quân cô mới thực sự nhớ ra một chuyện, Niên Tuyết nắm lấy tay của Quan Văn Quân và nói: “Hãy đưa dì đến bệnh viện đi.”
Quan Văn Quân nhăn mày không hiểu lời nói của cô, Niên Tuyết liền nói tiếp: “Dạo gần đây em thấy sắc mặt của dì trông rất mệt mỏi, anh mau dẫn dì đi khám đi.”
Nhìn cô khẩn trương như vậy, Quan Văn Quân nắm chặt lấy tay của cô: “Được, ngày mai anh sẽ đưa mẹ đi khám.”
Niên Tuyết yên lòng nở một nụ cười: “Ngày mai em về thành phố H một chuyến nên không thể đi cùng anh được.”
Quan Văn Quân hiểu được ý của cô: “Mai là đám dỗ của chú à.”
Cô gật đầu. Quê của ba cô ở thành phố H nên việc chôn cất đều theo ý của ông. Trước khi chết ông nói muốn được chôn ở thành phố H, nơi ông đã bỏ tất cả lẫn tình cảm gia đình để theo con đường cảnh sát.
Quan Văn Quân nắm lấy tay của cô rồi kéo đi: “Về thôi, hôm nay đến nhà anh ăn cơm đi.”
“Được.”
Nói xong cô đi theo sau Quan Văn Quân rồi nhìn xuống tay mình đang được anh nắm, trong lòng khẽ cười và không một chút dao động khi thấy anh chạm vào tay mình.

Sáng ngày hôm sau Quan Văn Quân gọi điện cho cô báo rằng anh và dì đang đi đến bệnh viện, Niên Tuyết lúc đi còn ngái ngủ nên tạm ừ một tiếng. Quan Văn Quân ở đầu dây bên kia tắt máy khi nào không hay.
Niên Tuyết tỉnh dậy rồi làm vệ sinh cá nhân và tay đồ, cô đi xuống nhà bếp nấu tạm một món gì đó để đỡ đói. Thực ra Niên Tuyết biết nấu ăn từ khi lên mười tuổi, người dạy cô nấu không ai khác đó là mẹ. Bà nói muốn lấy lòng đàn ông thì phải biết cách nấu ăn, còn người độc thân thì biết nấu ăn chỉ để thỏa mãn cơn đói của mình.
Niên Tuyết cắn một miếng bánh mì rồi tự cười một mình. Cô nhớ lời nói lúc đó của mẹ có chút châm biến, cứ như muốn nói cô trong tương lai vậy. Cô tùy tiện uống một cốc sữa rồi mang vào bồn rửa chén và để đó.
Cô có thói quen xấu khi ăn xong đều rất lười rửa chén nên cứ mỗi lần ăn xong là phải đợi đến cuối ngày mới tự mình đi rửa. Dọn dẹp một hồi cô nhìn vào đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng nên cô chuẩn bị bắt xe đến thành phố H.
Niên Tuyết đến trạm xe rồi ngồi xuống đợi, trong lúc đợi cô lấy sách ra đọc. Ngồi được một lúc cô cảm nhận được có ai đó đang đến gần mình. Cô cảm thấy ai đó đang chọc chọc vào vai mình liền quay người lại nhìn.
Người đó thấy cô quay lại thì liền nở một nụ cười rồi nói: “Chào sáng, Niên học muội.”
Cô ngạc nhiên rồi đáp lại: “Chào sáng, Hàn học trưởng.”
Niên Tuyết cảm thấy giọng nói của anh có chút giống vài ba phần giọng nói của người trong điện thoại hôm trước.
Hàn Nặc Kha ngồi cạnh cô, quay lại đưa ánh mắt điềm tĩnh nhưng có chút vui mừng nhìn cô: “Em đi đâu sao?”
“Vâng, em đến thành phố H.”
Anh cười rạng rỡ: “Thật trùng hợp, anh cũng vậy.”
Hình như Niên Tuyết bị hút vào nụ cười của anh mất rồi. Cô đỏ mặt tránh né ánh mắt của anh rồi lắp bắp nói: “Ừ…Thật trùng hợp.”
Hàn Nặc Kha thấy được cô đang xấu hổ, trong lòng không ngừng dao động: “Đi cùng nhé?”
Khi nói được câu này có lẽ Hàn Nặc Kha đã bước sang giai đoạn mới và không còn như trước nữa. Trong tim anh không ngừng đập và nếu cô để ý thấy thì tai của anh đang ửng đỏ lên.

Niên Tuyết ngạc nhiên, ánh mắt của cô luôn cúi xuống đất rồi lặng lẽ nói: “Vâng.”
Trả lời xong, Niên Tuyết lén liếc sang nhìn Hàn Nặc Kha. Hôm nay ăn vận đồ đơn giản, áo thun trắng cổ trụ và quần dài trông rất anh tuấn, phong trần. Gương mặt điềm đạm điển trai không một góc chết kèm theo trên môi có một nụ cười nhẹ.
Hàn Nặc Kha quay lại nhìn cô rồi nhìn xuống quyển sách mà cô đang đọc: “Em cũng đọc loại sách này nữa à?”
Niên Tuyết đang mải mê nhìn anh thì thấy anh quay lại, cô vội quay đầu sang chỗ khác thì nghe anh hỏi, cô liền nhìn xuống quyển sách đang cầm: “Vâng, em khá ấn tượng với Hannibal Lecter*”
*Hannibal Lecter: bác sĩ tâm lý, sát nhân giết người hàng loạt trong tiểu thuyết sự im lặng của bầy cừu của tác giả Thomas Harris. (Tác giả: Mình nghĩ các bạn có hứng thú với tâm lý tội phạm thì nên đọc quyển này.)
Nụ cười trên gương mặt của Hàn Nặc Kha trở nên thần bí, anh trầm giọng nói: “Anh rất hâm mộ ông ta.”
Niên Tuyết khó hiểu: “Vì cái gì?”
Sắc mặt của Hàn Nặc Kha chợt hưng phấn lên: “Trí thông minh, sự điềm tĩnh và tàn nhẫn khi giết người.”
Cô nhìn gương mặt đang hưng phấn của anh bất chợt rợn người. Niên Tuyết không ngờ con người vốn trầm tĩnh như anh lại có gương mặt như vậy. Trong giây phút nào đó, Niên Tuyết cảm thấy mình không được an toàn khi ở cạnh Hàn Nặc Kha.
Hàn Nặc Kha phát hiện mình có chút mất kiểm soát nên thu lại vẻ mặt vừa rồi và ho nhẹ, quay lại nhìn cô nở nụ cười như trước: “Anh đùa đấy! Thực ra anh thích cách viết logic trong quyển tiểu thuyết đó hơn.”
Niên Tuyết thở dài, Hàn học trưởng đúng là muốn dọa người mà. Hơn nữa diễn xuất lại vô cùng xuất sắc, cô nghĩ chắc tương lai anh sẽ là một diễn viên đạt giải Oscar.
Thấy cô như vậy, anh cúi xuống để có thể nhìn gương mặt cô rõ hơn và dịu dàng nói: “Sao? Không thích anh đùa kiểu đó à!”
Cô gật đầu, bên tai nghe tiếng anh khẽ cười ra tiếng rồi nói với cô: “Được, từ giờ sẽ không đùa như vậy nữa.”
Từ khi nào mà cô và Hàn học trưởng trở nên thân thiết như vậy. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ con mới lớn, luôn ngại ngùng tất cả mọi thứ khi đối diện với anh. Cô thấy mình như một đứa ngốc khi bị anh đùa như vậy. Đây không phải là cô, từ kiếp trước đến kiếp này cô chưa từng thể hiện như vậy.
Niên Tuyết phát hiện Hàn Nặc Kha là một hóc môn làm cô trở nên khác thường, là một hóc môn nguy hiểm đối với cô.
Trong lòng cô vốn định hỏi anh một chuyện nhưng lại nuốt trong lòng, cả hai đều im lặng cho đến khi xe đến. Cả hai đồng loạt đứng dậy và bước lên xe, vì hôm nay Niên Tuyết mặc váy nên anh để cho cô lên trước, xoay người lại để lưng đối diện với người cô và đợi cô lên xong rồi mới lên sau. Hành động ga lăng này khiến các phụ nữ lẫn nữ sinh trong xe dường như bị cuốn hút bởi anh. Nhưng sau khi nhìn Niên Tuyết thì lại thất vọng và ngưỡng mộ vô cùng.
Niên Tuyết ngồi một chỗ dành cho hai người và tự động ngồi phía trong đợi anh. Hàn Nặc Kha ngồi bên cạnh cô, vai của anh đụng vào vai cô làm tim cô có chút dao động. Vì ngồi gần nhau nên cô có thể nghe mùi xà phòng lẫn mùi nước xả trên áo của anh. Cô phát hiện mùi trên người anh rất giống mùi của chiếc áo hôm nọ người kia đã đưa cho cô.
Cô nhìn anh đang cầm quyển sách của cô khi nào không hay và chăm chú đọc.
“Hàn học trưởng…”
Anh không nhìn cô nhưng vẫn lên tiếng: “Ừ, Anh đây.”
Nghe giọng anh như vậy, cô lại càng không nghĩ người đó là anh. Giọng của Hàn học trưởng và người đó như hai thế giới, một dịu dàng và một lạnh lẽo. Cô tò mò không biết anh có anh em sinh đôi nhưng không dám hỏi, cô nghĩ đó là bất lịch sự nên lại đành nuốt hết tất cả lời của mình.
Hàn Nặc Kha không thấy cô nói gì nên tự động hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Niên Tuyết mỉm cười khách sáo: “Em định hỏi anh đến thành phố H có việc gì?”
“À, anh đi thăm người quen.” Giọng Hàn Nặc Kha trầm và đều đều trả lời, sau đó lại hỏi ngược lại cô: “Còn em?”
Niên Tuyết trầm mặc một hồi rồi đều giọng trả lời: “Em đi thăm ba mẹ.”
Hàn Nặc Kha khó hiểu nói: “Em sống xa nhà sao?”
Cô lắc đầu, mắt tựa buồn cười cười với anh: “Không, bọn họ mất rồi.”
Anh chợt hiểu ra chuyện nên im lặng nhìn cô thông cảm, sau đó lục trong túi quần mình vài ba cây kẹo rồi đưa trước mặt cô: “Cho em, coi như quà lần đầu gặp nhau.”
Ấn tượng ban đầu của Niên Tuyết dành cho người đàn anh này là con người lạnh lùng, điềm đạm nhưng sau khi tiếp xúc cô lại thấy anh rất dịu dàng và bí ẩn. Cô nghĩ anh là người tốt, là một đàn anh đáng để ngưỡng mộ.
Nhưng Niên Tuyết không biết bản chất thật của Hàn Nặc Kha, tính cách của Hàn Nặc Kha rất khó hiểu. Có người nói anh ngoài lạnh trong nóng, có khi lại ngoài nóng trong lạnh. Nhưng Hàn Nặc Kha nghĩ mình là con người ngoài nóng trong lạnh. Nếu Niên Tuyết nghĩ tốt về anh thì cái tốt đó sẽ hoàn toàn trái ngược với tính cách thật của Hàn Nặc kha.
Cô nhìn một nắm kẹo mà Hàn Nặc Kha cho mình, môi mỉm cười xinh đẹp làm người ngồi đối diện bất động. Niên Tuyết chọn một viên rồi xé vỏ và cho vào miệng, vị ngọt lẫn vị chua cứ hòa nhau tan trong miệng cô. Sau đó cô lén nhìn sang Hàn Nặc Kha đang đọc sách, lặng lẽ xé một viên kẹo và đưa trước mặt anh.
Cô nheo mắt cười cười: “Đáp lễ.”
Môi anh bất giác lại cười một cách thật lòng nhất và nhận lấy viên kẹo được cô xé ra rồi không do dự bỏ vào miệng mình.
Từ nơi cô sống lên thành phố H hơn hai tiếng nên cô có chút buồn ngủ. Niên Tuyết bắt đầu nhắm mắt lại, theo quán tính mà nghiêng đầu về phía khung cửa. Hàn Nặc Kha nghe thấy tiếng đập nhẹ nên nhìn qua cô, thấy cô tựa đầu vào khung cửa cứng ngắt đó mà đau lòng. Anh đưa tay chạm vào đầu cô và nhẹ nhàng đưa đầu của Niên Tuyết dựa vào vai mình.
Hàn Nặc Kha nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, tay không chạm vào đôi gò má hồng hào của cô sau đó chuyển xuống đôi môi không một chút phòng bị. Trong lòng anh không ngừng kêu gào tên cô.
Niên Tuyết, Niên Tuyết, Tuyết, Tiểu Niên, Tiểu Niên Tuyết,….
“Hmmm…”
Nghe thấy tiếng ngủ mớ khẽ vang từ cổ họng của cô, lý trí của Hàn Nặc Kha dường như bị tình cảm lẫn dục vọng chinh phục. Anh không kiềm chế mà từ từ cúi đầu, môi khẽ chạm trán cô một hồi rồi rời đi. Môi khẽ nói vài câu nhỏ đến mức không ai nghe thấy.
“Cuối cùng điều ước của anh cũng đã thành hiện thực rồi.”
***
Tác giả: Bạn học Hàn thật biết cách ăn đậu hũ. =))
Cái này gọi là giả trư ăn cọp, gian sảo quá mức!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN