Thư ký " bảo mẫu " và tổng tài " bá đạo "
Ngày thứ ba : Message và video call(special)
“Yay!!! Cuối cùng cũng thoát khỏi cái tên đó rồi!!! Hahahaha!!!”
Sung sướng và vui mừng là vậy. Mặt cô đang dãn hết các cơ, như một cô gái từ nghiêm túc sang thảnh thơi, mái tóc thường cột đua ngựa giờ lại xõa tung, hơi rối một chút. Bộ quần áo tây phục thường mặc ở công ty, thay bằng chiếc áo T-shirt đơn giản và quần dài chun màu xám tro.
Mãi mới được như vậy, thì chuông báo điện thoại của cô kêu “ting” một tiếng. Mở ra xem thì một dòng chữ lạ thông báo từ messenger gửi đến cho cô.
” Đại Tịch muốn kết bạn với bạn.”
Gì đây? Cô mở ra xem, thử chấp nhận lời mời kết bạn. Nếu là ai đó tử tế thì cô sẽ xem thử, còn không thì…mời biến giùm!
Ấn vào trò chuyện, vừa định hỏi là ai thì người bên kia đã nhanh tay hơn, điện thoại cô rung một tiếng.
Đại Tịch:”Là tôi, Tịch Hải đây.”
Hả?!?! Giỡn hay thật vậy???
Cô lại nhanh tay thoăn thoắt gửi một tin nhắn mới.
Trịnh Nhụ trẻ mãi không già:”Thật?”
Đại Tịch:”Cô Trịnh~ Có cần quên tôi nhanh vậy không?[icon mắt long lanh rơm rớm nước]”
Ừ. Chắc chắn 100% tên này là Tịch Hải rồi.
Cô thở dài. Cái tên này, ngày nghỉ cũng không để cô yên được ư?
À suýt quên, trong bảng thông tin nhân viên có ghi số điện thoại của mình. Haizzz…
Trịnh Nhụ trẻ mãi không già:”Tôi không quên. Chỉ là tự dưng ngài nhắn tin tới nên hơi bất ngờ thôi.[icon ngái ngủ]”
Đại Tịch:”Vậy cô cứ mất ngủ vậy cũng được.”
💢💢💢
Bình tĩnh nào Trịnh Nhu, mày có thể vượt qua mà! Hít sâu…
Trịnh Nhụ trẻ mãi không già:”Nhưng tôi sẽ bị đuổi việc.”
Đại Tịch:”Chưa chắc! Cô đi thì ai nuôi tôi giờ?[icon mắt long lanh]”
💢💢💢💢
Hít thở…
Trịnh Nhụ trẻ mãi không già:”Ngài tuyển người khác cũng được mà?”
Đại Tịch:”Khó khăn lắm mới có cô, sao tôi phải đuổi?”
💢💢💢💢💢
Thật sự không thể nuốt trôi lời này nữa!!!
Cô nhanh tay ấn chữ, từng ngón tay thuôn dài tưởng lướt trên bàn phím chứ thực ra bao nhiêu cục hận giờ chỉ muốn trút hết ra.
Trịnh Nhụ trẻ mãi không già:”Tịch Hải!!! Tôi không biết anh đang giở trò gì nhưng anh làm vậy là hơi quá đáng rồi!!!”
Send.
Mà từ từ đã, nhỡ mình bị đuổi thật thì tính sao???
Cô đang lo lắng hoảng loạn thì chỉ thấy tin nhắn vừa gửi của mình chỉ là seen, rồi một số điện thoại lạ gọi video tới. Cô do dự ấn nghe.
Giờ cô như người mất hồn sau khi định ra được người đang mỉm cười trước mặt mà cách một cái màn hình điện thoại, áo dài tay màu tối, một tay chống cằm đang nhìn cô…
Tịch Hải:”Hóa ra cô luôn thảnh thơi vậy ở nhà!”-Anh nói xong liền chụp lại màn hình điện thoại hiện cô đang ngơ ngác.
Trịnh Nhu:”…”
Tịch Hải:”Tôi chỉ muốn đùa chút, ai ngờ chọc cả cô. Khó tính quá đó cô Nhu.”-Anh nói, trong giọng có hơi bất mãn.
Trịnh Nhu:”Tôi xin lỗi.”
Tịch Hải:”Mai cô phải đền bù thiệt hại tổn thất tinh thần!”
Cái giây phút mà anh không giận cô, tưởng như thở phào nhẹ nhõm rồi…
Thế giờ có đồng hồ quay ngược thời gian của Doraemon thì hay quá nhỉ?
Tịch Hải:”Nhưng để sau tính nhé!”-Cười hơi gian.
…Có ý gì đây?
Cô gạt suy nghĩ này ra, giờ chỉ cần tính cách nào để thoát khỏi tên này là được. Nghĩ vốn vậy nhưng cô lại không làm, để mặc màn hình cứ bật.
Sao thế nhỉ?
Hôm nay là chủ nhật, nhưng cái tên này vẫn bận rộn làm việc ở nhà. Cái mái tóc rối bù, thường thì do sáu ngày một tuần đã dậy sớm, chắc hẳn theo thói quen cũng như thế. Thỉnh thoảng còn thấy nhìn rồi cắm cúi viết gì đó, khỏi đoán cũng biết đấy là tài liệu công ty rồi.
Tuy nhiên, suy đoán có thể sai mà.
Tịch Hải:” Cô cứ nhìn tôi vậy, tôi cũng thấy ngại đấy.” – Anh rời đống giấy tờ một chút, cười nhẹ.
Cô hơi đỏ mặt, quay qua chỗ khác:” Xin…xin lỗi, chỉ là tôi hơi tò mò, anh đang làm việc à?”
Có phải cô hoa mắt hay không, mà hôm nay tên này cười đẹp đến vậy, khác xa với lần đầu cô gặp anh.
Tịch Hải:” Không. Việc ở công ty tôi đã xong cho cả hôm nay rồi, đến cả cuộc họp các trưởng ban tôi cũng tham dự xong. Cái này là hợp đồng khác.”
Trịnh Nhu:” Hả? Thật không?” – Cô trố mắt ngạc nhiên. Cái tên này, cũng có lúc chăm chỉ thế hả???
Tịch Hải cười trừ:” Cô Nhu, cô nghĩ tôi lười biếng đến mức có thể bỏ mặc chuyện công ty như vậy hả?”
Trịnh Nhu:”…”
Thật sự thì anh chỉ lười tới mức mà việc công ty, đến 60% là tôi làm, còn không có tôi thì anh một tay làm hết. Đồ ăn với mấy việc vặt đều là tôi làm mà?
Anh…đúng là khó hiểu!
Nghĩ vậy thôi, chứ nói ra là cô sẽ bị đuổi việc ngay!
Anh trầm tư nhìn cô thở dài, dường như có nghĩ gì đấy, giọng chất vấn:” Nhà cô có máy fax đúng không?”
Trịnh Nhu thắc mắc:” Vâng. Có gì ạ?”
Tịch Hải:” Số?”
Trịnh Nhu:” XXX-111-XX.”
Tịch Hải:” Được rồi, đợi tôi chút.”- Anh đứng dậy, nhưng không tắt màn hình.
Một lúc sau, máy fax nhà cô có điện tín. Cô cầm lên xem, là một bản hợp đồng. Nhưng nội dung thì…khó hiểu quá.
Tịch Hải:” Cô có điện tín chưa?”
Trịnh Nhu:” Rồi ạ, nhưng không biết của ai…”
Chưa để Trịnh Nhu nói hết câu, anh ngắt lời:” Của tôi. Lưu số fax của tôi đi.”
Trịnh Nhu:”…”
Công nhận, mình quá ngây thơ rồi!
Trịnh Nhu:” Nhưng cái này…làm gì vậy ngài?”-Cô giơ, chỉ tay vào bản fax.
Tịch Hải:” Như cô thấy đấy!”
Trịnh Nhu:” Nó ghi là “Cô Trịnh Nhu có thể tùy ý động chạm vào thân chủ là tôi, cho tới khi cô Trịnh Nhu bị sa thải. Nhưng đổi lại, phải làm việc cho tôi tới khi đó, lương tháng tăng tùy năng lực”. Là sao?”
Tịch Hải:” Nghĩa là: Cô có thể động chạm tùy thích vào tôi, tới khi cô bị sa thải. Vậy thôi.” – Anh kiên nhẫn giải thích. Cô gái ngốc này, ngốc tới bao giờ đây?
Trịnh Nhu:”…”
Nhảm nhí!!! Cái quái gì thế này?!?? Cô định mở miệng nói, nhưng tự dưng ngừng lại, vừa cười gian ác vừa suy nghĩ, rồi liền kí vào bản “hợp đồng”, giơ lên để anh có thể trông thấy.
Chà… Có trò vui rồi! Cơ hội phục thù!!!
Trịnh Nhu:” Tôi đồng ý!”
Tịch Hải:” Tốt lắm! Hi vọng chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.”- Anh hơi ngừng lại, rồi nói tiếp-” Cô cũng có hiểu rằng tôi cũng có thể giao bất kỳ việc gì cho cô chứ?”
Trịnh Nhu:” Tôi đương nhiên biết!”
Tịch Hải cười nhẹ. Cô không biết, chắc chắn không, rằng “bất kỳ việc gì” mà anh nói sẽ bao gồm cả những việc khiến cô ngượng chín.
Và đương nhiên đúng như dự đoán, nữ chính của chúng ta không biết gì thật.
Trịnh Nhu:” Vậy hẹn gặp ngài vào ngày mai. Một ngày tốt lành.” – Cô giơ tay vẫy nhẹ, cười vui vẻ.
Tịch Hải:” Ừ. Một ngày tốt lành!” – Khi cô chuẩn bị tắt gọi video thì anh nói với lại – “Cô nên chuẩn bị tinh thần trước đi, cô Nhu!”, giơ hai ngón tay hình chữ V, nháy mắt với cô rồi tắt máy.
Và sau đây là cảm nghĩ của hai người.
Trịnh Nhu hơi khó hiểu, nhưng cũng gạt phắt đi. Hai má cô hơi ửng hồng, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đã tối đen.
” Hừ… Đúng là phiền phức!” – Cô có hơi tức giận, cũng có một chút vui vẻ đượm nhẹ vào lòng.
Tịch Hải thì nằm lăn trên giừơng, nhìn trần nhà một lúc, lại mở máy nhìn tên cô trong điện thoại, rồi lấy cánh tay che mắt, hạnh phúc tới cực điểm, khóe miệng bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
_______________OvO_______________
Hôm nay chính là một ngày cực kỳ đặc biệt với tác giả đó❤ .
Đoán nào!!!
Nào, sắp đoán được rồi đó!!!
Ding Dong!!! Là ngày sinh nhật của K san nè ;3
Hãy cùng chúc mừng nào!!!
Và mình cũng chúc các bạn sinh nhật tháng 10 một sinh nhật vui vẻ bên gia đình và bạn bè nhé!!!
À cả những bạn đang (và sắp) quá trình nước sôi lửa bỏng của kỳ thi giữa kỳ nhé ;)!!!
CỐ LÊN CỐ LÊN CỐ LÊN!!!!
CÙNG NHAU HỌC CHĂM ĐỂ XÂY DỰNG ĐẤT NƯỚC SÁNH VAI CƯỜNG QUỐC NĂM CHÂU!!!
FIGHTING FIGHTING FIGHTING!!!!
________________OvO_______________
Chuyện bên lề 3
N,H:[Bắn pháo bông] Chúc mừng sinh nhật K!!!
K:[Xúc động] Cảm ơn, cảm ơn hai người!
N,H: Bọn tôi còn chuẩn bị quà nữa đấy.
K:[nhìn dáo dác] Đâu đâu???
N,H: Ăn bánh đi đã[Lấy trong tủ lạnh một chiếc bánh kem].
(Sau khi ăn no nê đã đời)
N,H:[Lấy quà đưa cho K] Nè. Chúc Mừng Sinh Nhật K.
K:[Kích động] Cảm ơn nhé!!![Nhanh tay bóc giấy gói quà]
K:[nhìn vào trong] Bông băng? Urgo?? Làm gì vậy???
N,H:[Cười nham hiểm]
Một lúc sau…
K:[Mặt mũi bầm dập, chảy máu nên phải bó bông băng, dán urgo]
N,H: Cho chừa!!![phủi bụi trên tay, để mặc K, bỏ đi]
K:…
Đến sinh nhật cũng không được yên ư???[rơi nước mắt]
___________________OvO______________________________
Góc không quan trọng :V
Thật sự thì K đã làm được mới 2 chapters thôi nhưng đã có khoảng 300 viewers rồi. Điều này có thể với độc giả không quan trọng lắm nhưng với mình là một thành công rực rỡ rồi :). Mình lúc đầu viết truyện còn không dám nghĩ sẽ có nhiều view vậy đâu! Nên là, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình và mình sẽ cố gắng ra chap mới chất lượng tốt hơn nữa :)). Thật sự cảm ơn mọi người. [Cúi đầu]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!