Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai]
CHAP 28: Rõ ràng anh vẫn quan tâm
Không phải Ka Hee máu lạnh vô tình. Cô không phải sắt đá. Cô là một cô gái, cô hiểu cảm giác thích một người mà không thể ở cạnh khó chịu như thế nào. Nhưng Thao có thể chỉ trêu ghẹo, thử lòng cô, cốt lấy cô ra làm trò vui. Hơn nữa Thao cũng đang có bạn gái, nếu nói vậy với cô, cũng thật là…
Ka Hee càng nghĩ càng khó chịu. Nhưng mà, thấy hắn đột nhiên nghiêm túc như thế, vẫn khiến cho cô cảm thấy hơi tội lỗi.
Kể cả có là như thế, cũng phải rời khỏi nơi này!
[…]
Đêm khuya thanh vắng.
Ka Hee bước ra từ phòng thanh nhạc, cô mở điện phòng.
Đập vào mắt cô là Jun Seok. Anh đứng ở cạnh giường, nhìn cô, mỉm cười.
– Jun Seok, anh…
Không phải đó chứ!? Cô tròn mắt, ngạc nhiên. Anh sao có thể đến được đây, càng khó hiểu hơn là vào được phòng cô?
Nhưng Ka Hee không nghĩ nhiều như thế. Cô vui mừng chạy đến, dang hai tay ôm chầm lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, hình bóng cô thầm tương tư đột nhiên tan biến trong không trung.
Ka Hee không kịp phản xạ, ngã nhào xuống đất. May mắn cô còn chống tay đỡ được đầu đập xuống sàn nhà.
Optical illusion… Ảo thị, cô vẫn chưa điều trị.
Ka Hee thở dài, định đứng lên, nhưng cô lại nhìn thấy cái gì đó dưới gầm giường.
Một cái hầm?
Dáng người cô tương đối nhỏ, dễ dàng chui qua khe giường, mở nắp hầm ra.
Mùi mốc ẩm xộc ra ngoài làm Ka Hee nhăn mặt. Cô đưa tay bịt mũi, nhìn vào trong cái hầm.
Là một cái cầu thang! Một cái cầu thang hình xoắn ốc ở dưới hầm!
Ka Hee mừng rỡ, cô chui ra, lấy chiếc đèn bàn trên bàn học, sau đó lại chui vào gầm giường, đi xuống cái hầm đó.
Tiếng động cơ xe mô tô chạy trong đêm vắng như xé gió.
Tín hiệu định vị ngày càng rõ hơn, Jun Seok ngước mắt, nhìn thấy cái đỉnh của tòa lâu đài đang ở phía xa xa.
Ka Hee đang ở đó.
Anh rồ chân ga, trong lòng nóng như lửa đốt. Tiếng xe trong đêm như con thú hoang giận dữ đang gào rú.
– Thiếu gia, tiểu thư Baek không có trong phòng! – Thím Oh gấp gáp nói, vẫn không quên cúi đầu. Sau đó Thao gấp mạnh tờ báo đập xuống bàn, lạnh lùng đứng phắt dậy.
Tòa lâu đài tráng lệ nằm ở vùng ngoại ô thành phố, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ka Hee mở rầm cánh cửa thông với khuôn viên bên ngoài. Cánh cửa sắt gỉ sét bám đầy bụi, Ka Hee ho vài hơi, sau đó nhìn ra ngoài.
Bây giờ đã gần mười giờ đêm. Sao trên trời mọc lên thật nhiều, ngay cả ánh trăng cũng sáng như vậy.
Ka Hee có cảm giác rất lâu rồi mới được ngắm trăng.
Quan trọng hơn bây giờ cô đã ra được ngoài. Cái hầm trong phòng cô thông với nhà kho, mà nhà kho lại thông ra vườn.
Tạm thời không biết ở vườn có cánh cổng nào dẫn lỗi ra bên ngoài được không, nhưng Ka Hee vẫn thầm cảm ơn căn bệnh ảo thị. Nếu không nhờ nó cô còn lâu mới ra khỏi phòng.
Đánh giá sơ sơ thì tòa lâu đài này cũng phải cao hơn hai trăm mét. Cô chậc lưỡi. Bây giờ không có thời gian để đứng ngắm nghía xung quanh, nếu Thao phát hiện ra cô bỏ trốn, không biết hắn sẽ làm trò gì.
Ka Hee nhìn quanh quất sau trước, cuối cùng đi về hướng ngược lại.
Mà Thao ở trong cũng nhanh chóng ra ngoài sân vườn tìm cô.
Mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, vậy mà giờ cũng lộ ra vẻ lo lắng rõ rệt.
Nếu muốn thoát khỏi căn phòng đó, chỉ có hai cách. Một cách chỉ có mình hắn biết, cách thứ hai chính là đi vào hầm trong phòng cô. Trong hầm toàn khí độc, hơn thế không có ánh sáng, cô làm sao chịu nổi!?
Nhưng mà, hắn đi qua cả hầm đã không thấy cô, chỉ còn khả năng cô đã thoát khỏi!
Dấu chân in trên mặt đất, Thao nhìn theo đó chạy theo.
Đồng thời lúc này Jun Seok cũng đến nơi. Anh không ngại ngần, dừng xe, cầm mũ bảo hiểm đập một cái hư luôn máy kiểm tra hình dạng ngoài cổng.
Cái máy khét khét tỏa khói lên, Jun Seok lao xe đâm thẳng vào cổng nhà Thao, gây ra âm thanh chói tai. Con xe mô tô thì vẫn không sao, có điều cánh cửa sắt bị cong đi một phần, cũng tự động bung khóa ra.
Jun Seok đi thẳng vào trong.
***
Thao đứng chắn trước mặt Ka Hee, cả người thở hồng hộc. Chắc chắn đã chạy theo cô.
Ka Hee không nói. Cô chỉ đơn giản đưa mắt nhìn Thao. Kể cả lần này có bị tóm cũng chẳng sao, dù sao cô chẳng sợ ai bao giờ. Có điều, có lẽ vì làm trái luật, thời gian trò chơi bị rút xuống mười hai giờ.
Ka Hee tưởng Thao sẽ nói gì đó với cô, hoặc là đe dọa, nhưng cô thấy hắn chỉ có nhìn cô chằm chằm.
– Nhớ hắn đến vậy à?
“Hắn” ở đây chắc ám chỉ Jun Seok. Cô nghiêng đầu nhẹ một cái.
– Kể cả không nhớ cũng không muốn ở đây.
Thao lại nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng chôn giấu thật giỏi, Ka Hee cũng không nhìn ra là loại cảm xúc gì.
Mà Thao thấy cô gái trước mặt bình thản điềm nhiên, lồng ngực có hơi đau nhói.
– Ở lại hết ngày hôm nay được không? Trong ngày mai hắn nhất định sẽ đến đón em.
“Ở lại hết ngày hôm nay”? Hôm nay là ngày gì? Nhưng mà cũng chỉ có một giờ nữa là hết ngày rồi.
Hơn nữa còn chắc chắn đảm bảo, ngày mai Jun Seok sẽ đến.
Ka Hee bị làm cho mù mịt, hoàn toàn không hiểu gì. Nhưng bây giờ nếu cô thoát khỏi đây, chưa chắc đã tìm được đường về nhà. Suy xét cho kĩ, vẫn là nên đợi người đến đón.
Cô còn mới nghĩ đến đó, bỗng từ đâu vang lên tiếng va chạm mạnh rất chói tai.
Thao có vẻ không quan tâm, hắn vươn tay, ôm cô.
Ka Hee không thích người khác động vào người mình, nhưng mà trong lúc hắn ôm cô, hình như mắt hắn có hơi đỏ lên. Ka Hee nghĩ một hồi, đưa tay ra sau lưng hắn vỗ vỗ, giống như để dỗ một đứa trẻ nín khóc.
Mà cũng gần như ngay lập tức, một bàn tay liền tách hai người ra. Động tác rất mạnh cũng rất nhanh, chỉ một chốc Ka Hee đã bị kéo về sau lưng người đó.
Cô còn đang lóa mắt, một khắc sau người đó đã tiến lên phía trước, một đấm đánh ngã Thao.
Càng lóa mắt hơn nữa, người đó lại là Kim Jun Seok.
Thấy anh có ý định tiếp tục đánh, cô vội vàng chạy lên kéo tay anh về.
– Jun Seok, đừng đánh!
Jun Seok định hất tay cô ra, sau đó lại nghe cô nói tiếp:
– Hắn không làm gì em hết, một ngày ba bữa ăn ngủ rất đúng giờ, không để em làm việc nhà, đối xử với em rất tốt! Thật sự không cần đánh người như vậy!
Thao ngồi dậy, quẹt vết máu trên khóe môi, hắn cười lạnh.
Mà Jun Seok từ nãy đến giờ trong mắt ngùn ngụt lửa giận, bây giờ bình tĩnh hơn một chút, lôi tay Ka Hee kéo cô về.
– Đưa cô ấy đến bệnh viện.
Giọng hắn khàn khàn vang lên phía sau, Jun Seok không quay đầu, tiếp tục kéo tay cô đi.
– Nơi này luôn chào đón em, Ka Hee.
Tức là, mời cô lần sau quay lại.
Ka Hee đi theo sau anh hít một ngụm khí lạnh, liền bị anh cầm chặt tay hơn, nhanh chóng lôi đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!