Yêu em.
Chương 4: Hồi ức chính là nhát dao của hiện tại.
Tiếng cười yếu ớt khẽ vang lên, Tịnh Lãm cúi đầu. Mái tóc nâu sậm dài rủ xuống đôi mắt thất thần đang phản chiếu chất lỏng đỏ ngầu chứa cồn nồng đậm.
Đôi tay cậu miết dọc viền cốc thuỷ tinh, mân mê hoạ tiết trang trí từng chút từng chút một. Tựa như hoạ hình bóng, lởn vởn quanh đầu cậu lúc này.
“Chát!!”
“Cậu bị điên à!!”
Má trái rát, ửng đỏ, in hằn dấu vân tay. Khiến cho cậu thanh tỉnh đi mấy phần, cậu loạng choạng trong giây lát rồi ngã quỵ, va chạm vào mảnh vỡ của cốc thuỷ tinh.
Tịch Lãm tức giận và bất lực chính bản thân mình, cậu cười lạnh, bình thản ngước nhìn rồi chúi đầu, chật vật phủ mảnh vỡ trên cơ thể.
“Đúng rồi đó!! Thì sao? Dao Thượng.”
“Có phải cậu đã gặp Như Yên.”
Tịch Lãm im lặng, thần người ra hồi lâu. Tiếng khàn đặc trong cuống họng cậu vang lên từng chút một, chậm rãi, từ tốn và bình tĩnh đến mức cậu không ngờ.
“Ừ. Hôm nay gặp.”
Cảm giác chóng mặt khiến đầu óc cậu quay cuồng, ý thức cũng nhoè đi, chậm rãi. Bóng tối bủa vây khiến cậu khó thở. Nếu được chết bây giờ, thì tốt quá, vốn dĩ, cậu chả thấy được ý nghĩa của việc sống. Nên, chết thì tốt biết mấy.
.
Dao Thượng cậu khóc à!
.
Cậu mít ướt quá! Đừng khóc nữa…
.
Xin lỗi..
.
Xin lỗi…
.
Nhưng, tớ mệt mỏi lắm. Tớ ghét thế giới này. Nó giả tạo và đáng sợ. Tớ..
.
Ghét nó. Ghét nó..
.
Cậu biết không?
.
Nếu có thể, tớ nguyệt quên tất cả mọi thứ. Kể cả cậu, Dao Thượng.
.
Quên tất cả kí ức, quên đi đau khổ. Quên cậu.
.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!