Yêu em. - Chương 3: Gặp Dương Vũ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Yêu em.


Chương 3: Gặp Dương Vũ.


Chương 3: Gặp Dương Vũ.

Ánh nắng chiếu rọi như tưới khắp cơ thể lạnh cóng của cậu.
Hạ Tịch Lãm ngheo mắt, cảm giác thư thái này khiến cơ thể cậu cảm thấy lâng lâng.

Tiếng gõ cửa vang lên chầm chậm, kéo cậu về hiện tại.

Hạ Tịch Lãm vội chỉnh sửa mái tóc nâu sậm rối tung của mình, bước chân bình thản bước về phía tiếng gõ.

Là một cô gái có nhũ quan bình ổn xinh đẹp. Mái tóc nâu hung hung đỏ ngang vai hợp mốt cùng với quần áo dày cộp, lộn xộn.

Hạ Tịch Lãm lịch sự hỏi.

“Xin chào, có chuyện gì không?”

Cô gái đấy ngước nhìn cậu có chút bất ngờ, tựa như không thể tin được. Hạ Tịch Lãm có chút ngại. Cậu thấy quần áo trên người cậu rất bình thường tuy nó có chút rộng nhưng không đến lỗi quái dị. Với cả cậu đã rửa mặt cũng như chỉnh sửa lại tóc rồi, tuy không thể nói ngũ quan cậu cực kì tinh xảo đẹp đẽ nhưng không đến lỗi khiến cô gái này phải bất ngờ đến mức vậy. Còn tóc thì khỏi nói rồi, cậu dã chỉnh sửa lại tóc của mình trước khi mở cửa. Phải chăng, cậu lôi thôi đến mức không chịu được.

Thật sự khá khó chịu đó.

Có lẽ, thấy khuôn mặt Hạ Tịch Lãm cực kì phức tạp cũng như khó hiểu nhìn mình, cô gái kia có chút ngại ngùng, nói.

“Xin lỗi, chẳng qua trông anh giống một người tôi quen.”

“Xin chào, tôi là Dương Vũ.”

Bàn tay cô trắng nõn mềm mại, trông nhỏ nhắn dưới lớp áo dày cộm, giơ ra giữa không chung, ý muốn chào hỏi.

Hạ Tịch Lãm bình thản nhìn Dương Vũ, cùng lúc bắt tay. Như muốn cô tiếp lời.

Dương Vũ cười gượng nói, sắc mặt thật sự không tốt đẹp.

“Anh có thể cho tôi vào trong để tìm đồ được không?”

Cậu cười nhẹ, nhường đường cho cô.

Dương Vũ chạy vào trong tìm một lát rồi nói, lần này giọng của cô thực sự rất hoảng hốt.

“Anh có biết cuốn sổ tay để ở trên mặt tủ không? Nó khoảng như vậy. Màu nâu sậm, giống màu tóc của anh ý.”

.

“Hạ Tịch Lãm, anh xem, cuốn sổ tay em làm cho anh nè. Đẹp không?”

“Ừm, rất đẹp, em khéo tay lắm. Cảm ơn em nhé!”

“Anh nhìn xem nó có giống màu tóc của anh không?”

“Hầu Như Yên, em dám trêu anh.”

“Đâu có đâu, em nào dám trêu anh. Ha ha ha, dừng lại đi, ha ha ha em chịu thua.”

“Được rồi, lần này tha cho em đó, hừ.”

.

Cười.

Thật không ngờ bao nhiên năm vẫn không thể quên được.

.

Dương Vũ bực mình.

“Anh có nghe tôi nói không vậy?”

Hạ Tịch Lãm nhướng mày từ từ lôi trong balo quyển sổ tay như Dương Vũ miêu tả.
Khi nhìn thấy quyển sổ, Dương Vũ với tay định giật lấy. Cậu dịch chuyển cuốn sổ ra chỗ khác, bình thản nói.

“Đây là quyển sổ của tôi.”

“Anh nói linh tinh gì vậy? Đây là cuốn sổ của bạn tôi, nó thực sự quan trọng đối với bạn tôi. Làm ơn hãy trả lại.”

“Ồ, vậy cô hãy thử nói xem, bạn cô tên là gì?

Cậu cười nhếch mép.

Dương Vũ kìm chế cơn tức giận.

“Hầu Như Yên, bạn tôi tên là Hầu Như Yên. Vậy bây giờ anh có thể trả cho tôi cuốn sổ được chưa?”

Hạ Tịch Lãm kìm nén sự kinh tởm trong lòng, nói.

“Không thể được, bởi vì quyển sổ này là của tôi. Chính tôi viết quyển sổ này, nếu không tin cô có thể hỏi bạn cô?”

Dương Vũ bực tức nhìn cậu hai hàm răng nghiến chặt. Cùng lúc đó chuông điện thoại của cô đổ máy, vang lên giai điệu du dương, léo lắt khắp căn phòng. Mặt cô trong chốc lát trở nên căng thẳng tột độ, đôi tay cầm máy cũng trở nên run rẩy.

“Hầu Như Yên. Là mình đây. Có chuyện gì không?”

Cậu nhàn nhạt, lơ đãng nhìn phía bên ngoài.

“À.. Mình tìm thấy cuốn sổ rồi. Nhưng .. mà.. ừm… sao cậu biết hay vậy?.. ừm, được.”

“Đây anh nghe máy đi.”

Hạ Tịch Lãm cầm chiếc điện thoại màu trắng bạc, áp tai lắng nghe.

«Xin lỗi anh, nhưng quyển sổ đó là của tôi. Anh có thể trả lại cho tôi quyển sổ được không?»

Hạ Tịch Lãm – cậu thấy thế giới này thật nực cười làm sao. Nếu không phải nghe thật kĩ cậu mới phát hiện người đã tặng cậu một nhát dao dọc sống lưng và người cậu đang nói chuyện là một người. Phải chăng, lúc nào cô ta cũng nói ngọt ngào như vậy để dụ dỗ đàn ông khác như ba năm trước. Hạ Tịch Lãm cười nhạt.

“Xem ra cô quên hết mọi chuyện rồi nhỉ? Hầu Như Yên.”

«H..Hạ T..Tịch L..Lãm..»

Tiếng nói hốt hoảng tột độ khiến cậu càng trào dâng sự kinh bỉ. Liếc dọc qua Dương Vũ đang ngẩn người, nhìn cậu chăm chú. Khuôn mặt biến đổi liên tục, từ vương hồng thành màu trắng bệch, nhợt nhạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN