Asisu đào hoa ký - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


Asisu đào hoa ký


Chương 16


Ở một nơi khác, tại cung điện thượng Ai Cập, Menfuisu thân hình vững vàng đứng trên đài cao, nhìn ra phía công trình đang thi công phía ngoài thành. Dù ở khoảng cách khá xa vẫn có thể thấy lấp ló đỉnh của tượng đài Pharaon đang xây dựng. Nó vẫn đang được kiến tạo, nhưng chắc chắn đây sẽ rất hùng vĩ, thể hiện cho một đế chế Pharaon mới !

“Thưa bệ hạ đã tới giờ dùng bữa!”
Naptera, nữ quan hầu cận của Menfuisu tiến vào thông báo.

Bà ngước nhìn thiếu niên trước mặt, vị vua mà bà chăm sóc từ nhỏ, hắn ngũ quan tuấn mỹ còn trẻ nhưng tràn đầy tài năng, thân hình cao lớn uy nghiêm, hắn đã khác xưa rất nhiều, trong lòng liên tục thở dài. Đã gần một năm, bệ hạ đã thay đổi rất nhiều từ khi nữ hoàng rời đi, bản tính bốc đồng, háo thắng, kiêu ngạo, những đặc điểm như bốc hơi chỉ còn lại một người lạnh lùng nghiêm nghị, thủ đoạn tàn nhẫn. Thật không biết thay đổi này là tốt hay xấu, nữ hoàng rời đi đã mang đi nguồn sáng trong tim ngài !

” Chỉ mới một năm, thời gian thật chậm !”
Mãi một lúc sau Menfuisu mới lên tiếng, không trả lời Neptera, Mefuisu nhìn về phía sông Nile, lời nói khẽ như chỉ mình hắn biết.

Mặt trời Ai Cập vẫn chói chan nhưng trong tâm hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Đã một năm, nàng ra đi không cho hắn lấy một cơ hội níu giữ!
___________________

Ánh nắng bên ngoài tràn vào làm Asisu nhíu mày tỉnh giấc, nàng mở mắt, trong mắt vẫn còn đầy hơi nước. Sau vài phút, Asisu từ từ ngồi dậy, vài lọn tóc rơi trước mặt phủ lên ngực, tinh nghịch vũ động.

Thật không chút bất ngờ khi bên đầu nằm tiếp tục đặt một cành hoa lili, mùi hoa này rất thơm và nồng, lan toả tràn ngập trong không khí, mỗi ngày khi thức dậy đều được ngửi nó làm tinh thần của nàng rất tốt. Trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, Asisu nở nụ cười tươi mát, tay nâng cành hoa gần chót mũi để tận hưởng. Thật sự càng lúc càng thích cảm giác được người khác quan tâm như này, buồn bực từ khi rời đi Hittite cũng nhạt đi.

Hình ảnh mỹ nhân không sót tí nào thu hết vào mắt Atoras, ánh mắt hắn si mê ngắm nhìn Asisu, trên khuôn mặt đen tối không rõ hiện lên vết đỏ ửng. Nàng đột nhiên xuất hiện, như nước ấm tràn vào tâm hắn, khiến hắn không kịp trở tay.

Cuộc sống hắn là một màu u tối, từ khi sinh ra Atoras đã biết mình khác người, vẻ ngoài kinh tởm của hắn khiến mẫu hậu phải đưa hắn xuống lòng đất sinh sống vì thể diện triều đình. Hắn không trách mẫu hậu, bà cũng rất khổ tâm, có trách chỉ trách tạo hoá đã sinh ra kẻ lập dị này.

Atoras từ lâu đã học cách cam chịu, chấp nhận cuộc sống cách xa đất liền, nhưng hắn đã bắt đầu biết thù hận từ khi gặp được nàng , hận cả thế giới tốt đẹp chỉ mình hắn xấu xa, hận mình không thể chạm đến bông hoa diễm lệ kia!

*Biết chỉ là vô vọng, ta chấp nhận đứng nhìn nàng từ xa, chỉ cần được nhìn thấy nàng cũng đã rất thoả mãn. Hỡi bông hoa xinh đẹp của lòng ta!*

Atoras vẫn còn đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình thì một con cá heo to lớn bơi lại chỗ hắn, kêu lên những âm thanh chói tai. Atoras lưỡng lự vài giây, quay đầu ngắm nhìn nàng lần nữa rồi bơi theo nó rời khỏi.

Bóng lưng của hắn sẽ khiến người khác kinh sợ chỉ vì trên đỉnh đầu hắn có thể dễ dàng nhận thấy có một đôi sừng lớn trông như quái vật!

Asisu ngồi nhìn mưa rơi xối xả ngoài cửa động, trong lòng lại cảm thấy cực nặng nề. Nàng đã ở đây nửa tháng, từ lúc ban đầu mắc kẹt ở đây vẫn luôn có “người đó” lặng lẽ cùng nàng, mặc dù biết mình phải tìm cách rời đi tránh cho Ari lo lắng nhưng vì điều gì đó nàng lại không sốt ruột rời khỏi mà vẫn nán lại đây. Nhưng một vài ngày nay, “người đó” đột nhiên biến mất, nàng có thể cảm giác đến sự hiện diện của hắn không còn quanh đây.

Không biết đã có chuyện gì xảy ra với hắn, Asisu cảm thấy buồn cười vì nàng lại đi quan tâm đến người mà mình còn không biết mặt, thậm chí còn cảm thấy mất mát.

“Ét..ét..ét” vẫn còn đang suy nghĩ thì âm thanh phát ra phía ngoài khiến Asisu giật mình, tiếng kêu rất quen thuộc mang đầy gấp gáp!

Asisu bước vội ra ngoài xem xét, hình ảnh nàng thấy được là chú cá heo lớn lần đó đã cứu mình. Nó đang hướng về nàng kêu gọi, âm thanh tràn đầy kích động.

“Ta không thể hiểu ngươi nói gì, nhưng có vẻ ngươi đang cần giúp đỡ đúng chứ?!” Asisu liếc nhìn những vết thương nhỏ trên người nó, chân mày dần nhăn lại. Nó đã cứu nàng và đưa nàng đến đây vậy chắc chắn có quan hệ mật thiết gì đó với “hắn”.

Thật kỳ lạ rằng nó như hiểu tiếng nàng nói, hướng về nàng kêu lên vài tiếng rồi quay người đi theo hướng khác, đầu ngoái lại như muốn Asisu đi theo sau.

Asisu không chần chừ, nàng bước xuống nước, lúc cơ thể dần trầm xuống thì có một lực đẩy cả người nàng lên mặt nước. Asisu lúc ở hiện đại đã từng đi coi những buổi biểu diễn cá heo, mặt dù biết loài cá này rất thông minh và gần gũi với con người nhưng đây là lần đầu nàng tiếp xúc gần với nó đến vậy, sự thông minh, linh hoạt của nó khiến nàng phải ngạc nhiên, trầm trồ!

Asisu được nó đưa tới một nơi rất kỳ lạ, đây có vẻ giống hang biển tự nhiên lại vừa giống như được con người cố tình kiến tạo kỹ lưỡng, bí mật. Asisu được đưa vào bên trong, khắp nơi đều ẩm ướt và mang hơi thở u tối, trước mắt là một màu đen bao phủ. Nhưng càng kỳ lạ hơn khi vào tận sâu bên trong lại dần có ánh sáng, không phải ánh sáng mặt trời mà là ánh sáng từ những viên dạ minh châu được gắn hai bên vách tường.

Khi nó dừng lại, Asisu vừa bước xuống thì nó đã lặn ngay xuống nước, nàng nhìn theo hướng nó rời đi rồi quay đầu nhìn nơi trước mắt. Quả như nàng dự đoán, hang động này được người cố ý xây dựng, nếu nhìn từ ngoài thì đây chỉ là một hang biển bình thường như bao hang biển khác, nhưng bên trong thì lại ẩn chứa bí mật nào đó không muốn ai biết.

Asisu bước lên các bậc thang trước mặt, nương theo ánh sáng nhạt trên tường, nàng bước thật chậm như sợ phát ra âm thanh, xung quanh chỉ có tiếng sóng vỗ cùng tiếng nước chảy. Asisu lần tới một căn phòng, nhìn hoa văn trên cửa lại làm nàng hết sức bất ngờ, đây là hoa văn tượng trưng cho vật dụng hoàng gia, có những ký hiệu riêng đặc trưng của hoàng gia Minoa!

Asisu đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, thật may khi nó không khoá, bên trong sáng hơn khi có những ngọn đuốt thắp sáng. Phòng rất nhỏ hẹp, không nhiều lắm những vật dụng dư thừa, hầu như chỉ có một chiếc giường gỗ cùng một vài vật trang trí.

Lúc này, trên chiếc giường lớn giữa phòng đang có một thân hình đàn ông to lớn nằm trên đó. Asisu nhẹ nhàng tiến lại gần để có thể nhìn rõ hơn, nàng lấy làm kinh ngạc khi nhìn kỹ người nam nhân này.

Hắn rất cao, đến gần 2m, nếu chiều cao này ở hiện đại thì chỉ xem là nổi trội dù sao người phương tây rất cao nên cũng không có gì là lập dị nhưng đây là cổ đại, chiều cao này có thể bị coi là quái vật. Thân hình hắn rất vạm vỡ, nhìn cơ bắp hai bên cánh tay của hắn lại khiến tinh thần sắc nữ trong nàng trỗi dậy, thật là muốn sờ thử xem sao a!

Chỉ có một vài chỗ không bình thường trên người đàn ông này, đó là trên làn da tái nhợt của hắn có những vết bớt màu hồng nhạt, rất nhiều, nhất là lưng và cánh tay, rất may là không có trên mặt, trông như vết bẩn trên một tấm vải lụa, phá đi sự hoàn mỹ. Nhưng làm nàng sợ hết hồn chính là đôi sừng trâu to lớn trên đầu hắn, đến khi nhìn rõ thì nàng mới kịp thở ra nhẹ nhõm, đó chỉ là sừng giả gắn trên chiếc mũ chiến binh mà hắn đang đội, thật làm nàng giật mình, ai lại đi đội mũ khi đang ngủ chứ.

Với cách nhìn của người hiện đại, Asisu không chút nào cảm thấy hắn đáng sợ, hắn chỉ cao hơn người ở đây một chút, làn da không hoàn hảo bằng người khác một chút, còn lại rất bình thường mà! Ngược lại nàng lại cảm thấy đáng thương và đồng tình cho hắn, chắc hẳn người nam nhân này phải gánh chịu rất nhiều ánh mắt kỳ thị của người khác. Sống ở cổ đại lâu như vậy, Asisu tự nhiên biết được cách nhìn của con người lúc này, họ rất mê tín và rất dễ bị thuyết phục cho dù đó chỉ là lời đồn!! Chỉ cần vẻ ngoài có một chút khác người rất dễ bị xa lánh, cô lập.

Sau khi quan sát xong, Asisu mới quay sang chú ý những vết thương trên người nam nhân. Trên cơ thể hắn có rất nhiều vết thương, mặc dù chảy máu nhưng chỉ là vết thương nhẹ, chỉ có vết thương phía eo bên trái, dù đã được băng bó sơ nhưng nó vẫn xuất huyết và thấm ướt miếng vải bên ngoài. Đây có thể là nguyên do khiến hắn ngất xỉu!

Asisu bắt tay vào cứu trị cho người nam nhân này, nói cũng lạ có thể là hắn thường xuyên bị thương hay thường chiến đấu nên bên chân giường lại có sẵn một thùng gỗ chứa đầy băng vải và thuốc trị thương, điều này khiến công việc của nàng trở nên dễ dàng hơn.

Chỉ ít phút sau, Asisu đã hoàn tất việc băng bó lại miệng vết thương, nàng cũng tiện tay giúp hắn tháo chiếc mũ sừng trâu xấu xí, nặng nề kia xuống. Nàng đã làm hết những việc có thể, còn việc bao giờ hắn tỉnh dậy không nằm trong phạm vi của nàng rồi!

Asisu vô tâm nghĩ, nàng ngáp nhẹ một cái, thản nhiên nằm xuống giường cùng Atoras, không thèm để ý hành động chiếm giường bệnh nhân đáng xấu hổ của mình. Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, đến nỗi Aisu đã ngủ quên lúc nào không hay biết. Chỉ còn tiếng sóng vỗ bên ngoài truyền vào

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN