Asisu đào hoa ký
Chương 21
“Đại nhân ngài thật tuyệt!” Nữ nhân đặt tay lên ngực ẩm ướt mồ hôi, đầu tựa lên vai người nam nhân, sau cơn hoan ái dùng âm giọng khàn khàn gợi cảm mở lời khen ngợi nam nhân.
“Uh, bảo bối của ta phía dưới cũng rất tuyệt đâu!” Nam nhân cất lời trêu ghẹo, mặt cười dâm đãng, bàn tay không thành thật lại đưa về phía một bên ngực cao ngất của nữ nhân xoa bóp.
“Đáng ghét, gia thật xấu!” Nữ nhân trên mặt hiện lên sự thẹn thùng, dưới thân lại cố tình kề sát châm lửa dục, ngực nâng lên phối hợp động tác dưới tay nam nhân.
“Chỉ xấu với ngươi, tiểu yêu tinh!” Nam nhân nói xong đã không kịp chờ đợi xoay người đè lên, hai mắt mê đắm nhìn thân hình gợi cảm nằm dưới người hắn, hạ thân dưới sự đốt lửa của nàng lại bắt đầu sưng phồng đau nhứt.
“Hừ, đại nhân chỉ biết dỗ ngọt ta, ngài cũng chẳng thật sự quan tâm đến ta, chẳng bao lâu ngài đã phải rời khỏi, tới lúc đó sẽ chẳng còn ai nhớ tới tình yêu của ta dành cho ngài!” Helya lựa thời cơ châm ngòi mở miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thẳng vào nam nhân, quả nhiên nam nhân vừa nhìn đã đau lòng lên, tay ôm chặt nàng miệng không ngừng dỗ ngọt:” Tâm can bảo bối của ta, nàng lại bắt đầu giận dỗi rồi! Ta đã hứa sẽ dẫn nàng theo cùng thì nhất quyết không nuốt lời thôi. Nàng còn gì lo lắng nữa chứ?”
“Vậy mà ngài còn nói quan tâm ta, ngài đâu chỉ hứa với thiếp như vậy, mới đây mà ngài đã quên rồi sao, có lẽ sau này ngài cũng sẽ nhanh chóng chán ta thôi!” Vừa dứt lời hai hàng nước mắt lăn xuống thấm ướt gối đầu, nàng cuối mặt hai vai khẽ run liên tục phát ra tiếng nấc. Chỉ cần là nam nhân rất khó vượt qua nước mắt mỹ nhân, huống chi hắn vẫn còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của nữ nhân này đương nhiên chỉ muốn thoả mãn ước muốn mỹ nhân, Helya rõ ràng rất nắm bắt thành công điểm này!
“Ây, ây, bảo bối ta làm sao sẽ chán nàng được chứ, đừng khóc thôi. Ân, việc ta hứa với nàng… À, đúng, đúng, có phải việc nàng đã kể nàng từng bị một tên quái nhân trên đảo quấy rối!” Nam nhân bận dỗ ngọt nữ nhân trong ngực, đầu óc linh hoạt nhanh chóng nhớ tới gì đó.
“Uh, ngài đã nói sẽ giúp ta xử trí hai người bọn hắn ngài đã quên rồi sao?” Helya đáp lời, trên mặt hiện lên vẻ uỷ khuất khiến nam nhân đau lòng.
“Ta làm sao sẽ quên cơ chứ, nhưng tại sao lại là hai người, không lẽ hắn còn có đồng bọn?”
Helya ngầm bực trong lòng nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ sợ hãi, yếu đuối:” Là đại nhân chưa biết, lần đó tên quái nhân đó có ý quấy rối thiếp nhưng do thiếp mãnh liệt chống cự khiến hắn không đắc thủ được ngược lại gây tiếng động dẫn đến vợ của hắn phát hiện, nữ nhân đó vì ghen mà vô lý đổ mọi lỗi lầm lên đầu thiếp, vu oan thiếp quyến rũ chồng ả khiến người dân trên đảo nghi kỵ, chán ghét ta. Không dừng lại ở đó, cô ta còn…còn không buôn tha mà thuê vài tên côn đồ nhằm có ý phá huỷ trong sạch của ta…hu hu gia lại không biết ngày đó nếu ta không nhanh chân lẫn vào trong đám người rồi vô tình đụng phải ngài thì giờ đây thiếp đã ra sao! Thử hỏi ta sao không thể muốn báo thù được chứ, vậy mà ngài còn không giúp thiếp thì còn nói gì là yêu thiếp chứ!”
Nói xong nàng cũng bật khóc, tiếng khóc nức nở trong tiếng gầm giận dữ của nam nhân trung niên:” Vô lễ, bọn họ lại dám đối xử như vậy với nàng, hừ thật là đáng chết! Helya nàng cứ yên tâm việc này cứ giao cho ta nội trong hôm nay ta sẽ giải quyết bọn họ cho nàng!”
Helya nghe xong trên mặt hiện lên nụ cười nham hiểm, ánh mắt loé lên sự ác độc.
____________________
“Ta nhất quyết không ăn, huynh đừng hòng ép ta!” Kapas cùng Atoras hai ngươi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm tô cháo cà rốt trên bàn như nhìn quân địch.
“Không được..Asisu bảo phải ăn hết!” Atoras nhìn bát cháo xong lại đưa mắt nhìn tên nhóc trước mặt, trên mặt vẫn vẻ mặt cứng nhắt, cất giọng bình thản.
“Huynh lúc nào mà chẳng Asisu tỷ, đừng tưởng ta không biết huynh dụ dỗ ta ăn hết để đi tranh công trước mặt Asisu tỷ! Hừ.” Kapas cất giọng lên án. “Huynh có biết xấu hổ hay không nha, chỉ cần tỷ ấy yêu cầu gì huynh đều nghiêm túc làm như vậy là sao, đã lớn thế này còn suốt ngày tranh công như một đứa nhóc còn không bằng!”
Nghe lời phàn nàn của Kapas rốt cuộc trên mặt Atoras cũng xuất hiện biến động, hắn nhìn vào Kapas, miệng nhếch lên chế nhạo:
“Đến cà rốt còn không biết ăn, ăn một tô cháo còn đợi dỗ, ngươi mới không bằng một đứa nhóc!”
Quả nhiên tên nhóc chỉ là tên nhóc, một lời nói khích cũng đủ làm tăng tính háo thắng trong nó. Atoras nhìn Kapas đang không ngừng ăn ngấu nghiến như tô cháo là kẻ thù của nó, khuôn mặt bình thản của hắn cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười ôn hoà.
Chính là cố tình có người muốn phá vỡ không khí êm dịu lúc này.
“Ầm!” Âm thanh chấn động màng tai phát ra phía ngoài sân, Atoras cùng Kapas hai mặt nhìn nhau, đồng thời lao ra phía cửa xem rốt cuộc có chuyện gì diễn ra.
“Các ngươi dừng tay, các ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?” Kapas hét lớn, ngăn chặn hành động đập phá của những người trước sân.
“Là ngươi không cần biết, nhóc con tránh sang bên mà chơi, nơi đây ai là Atoras?!” Tên đi đầu bước ra doạ nạt, bọn chúng có mười người, ăn mặc cùng một loại trang phục cắt may, nhìn là biết đây là đầy tớ, lính canh của ai đó chứ không phải bọn du côn, nhưng nhìn vẻ mặt hung thần của bọn chúng cũng chẳng khác du côn trộm cướp là bao.
“Ta là Atoras, các ngươi tìm ta có việc gì?” Kapas còn định nói tiếp nhưng Atoras bước lên chặn phía trước nhóc, kịp thời ngăn cản lời nói của nó.
“Ngươi đâu, lên bắt lấy hắn!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!