Nhân bản! - chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Nhân bản!


chương 17


Trong bar tiếng đèn sáng nhấp nháy cùng tiếng nhạc ầm ỉ náo nhiệt
Trong bar tiếng đèn sáng nhấp nháy cùng tiếng nhạc ầm ỉ náo nhiệt. Nhưng cô chân dài quyến rũ nhảy rất sung để dụ dỗ những tên đàn ông, kiếm tiền mưu sinh.

Mộc Trà đang ở phía trên sàn nhảy trong bộ váy cúp ngực ngắn cũn cỡn, khoe đôi cặp chân dài trắng ngần cùng đôi gò bồng nhấp nhô bốc lửa. Tóc uốn lượn bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm đậm nét. Cô đang hòa theo điệu nhạc, từng đường cong trên cơ thể vô cùng uyển chuyển làm cuốn hút biết bao nhiêu cánh mày râu đào hoa.

Hôm nay bất đắc dĩ Mộc Trà mới lên nhảy như làm gái vậy, cực chẳng đã cô phải làm thôi. Do Ti Na nhờ cô làm nên cô mới làm.

Theo thông tin mà Ti Na đưa cho cô, thì cô biết tên thiếu gia John Nguyễn này thường hay tới nay vào mỗi buổi tối với mục đích chủ yếu là khua gái, để chiều cơn dục vọng của hắn.

Anh ta là con trai của kẻ chiếm lấy khu resort Ocean Marina của OCE, chính vì thế phải giết chết hắn ta coi như là cái giá mà ba của hắn phải trả cho việc xâm chiếm của OCE.

Lúc này, tên John Nguyễn đó đã xuất hiện với dáng vẻ kiêu ngạo, sờ mông cô này rồi hôn môi cô kia một cách ghê tởm.

“Trời ơi, sao Ti Na lại nhờ mình giải quyết cái tên thèm tình này chứ? Thật là…”

Mộc Trà nghĩ thầm, rồi cũng đành tự chủ động đi tới chỗ hắn, lấn lướt trước mặt hắn với ánh mắt đưa tình. Nhẹ nhàng nói:

“Anh thật là đẹp trai đấy!”

Hắn đưa mắt nhìn đường cong nóng bỏng của Mộc Trà từ trên xuống dưới, nhưng hắn chú nhất là vòng một đầy đặn của cô, thật sự khiến hắn không thể nào rời mắt. Hắn cảm thấy hứng thú với cô gái tự chủ động này, khẽ đưa tay chạm vào mông Mộc Trà, khiến cô suýt chút nữa nhảy dựng lên cho hắn một trận nhưng cô kìm nén vì đây là nhiệm vụ nên không để bị lộ được.

“Nhìn cô em thật đẹp đấy. Đêm nay cô em sẽ phục vụ anh chứ?”

Hắn ta nói, nhìn Mộc Trà nở nụ cười nham nhở. Ánh mắt gợi tình của Mộc Trà khiến hắn không thể nào kiềm chế nổi, chỉ cần có gái đẹp biết cách chiều chuộng hắn và tự chủ động thì hắn đều thích cả.

Hắn vòng tay ôm eo Mộc Trà bế cô lên đi vào trong căn phòng VIP kia, Mộc Trà đưa tay vuốt ve lấy ngực của hắn để tăng cảm giác của hắn lên gấp bội. Cô nghĩ thầm: “Thật không ngờ tên này lại dễ dụ như vậy đấy.”

Uy Vũ ngồi uống rượu nãy giờ đều hướng mắt nhìn Mộc Trà nhảy trên sàn, anh thắc mắc không biết cô ấy đến đây làm gì, tại sao lại lao vòng tay của tên sát gái John Nguyễn này. Chẳng phải đó là nhiệm vụ của mà con gái nuôi của chủ tịch Vương Lãnh làm hay sao hay là cô ấy làm gián điệp cho hắn…

Thật sự nhìn cách ăn mặc không thể nào khiêu gợi đám đàn ông hơn của Mộc Trà, đến một người nghiêm túc như anh còn cảm thấy siêu lòng nữa là huống chi mấy tên có máu sát gái.

Anh nán thêm chút nữa, để xem cô ấy định làm gì. Anh chỉ là tình cờ gặp cô ở đây thôi. Một cô gái luôn gây gổ như chó với mèo với anh.

John Nguyễn mở cửa đi vào trong rồi đóng sầm cửa lại, hắn để cô nằm xuống chiếc giường êm ái. Mộc Trà an phận mặc cho hắn ta đụng vào thân thể mình, hắn không thể nào cưỡng lại sức hút của cô. Hắn tự cởi phanh áo của mình ra để lộ mình trần, dùng tay nâng mông cô lên ngồi lên đùi mình rồi dần hưởng thụ thân thể cô.

Mặc cho hắn say mê, nhân cơ hội hắn chẳng chú ý, Mộc Trà nhanh tay rút lấy con dao nhỏ trong váy ra đâm một phát chí mạng ngay phía sau gáy của hắn, khiến hắn lăn đùng xuống giường một cách đau đớn, trợn mắt nhìn Mộc Trà. Máu bê bết dưới nệm.

Hắn ấp ớ không thể nói lên lời, hơi thở dần yếu đi. Mộc Trà chỉ biết lắc đầu nhếch môi cười cho số phận của hắn.

Mộc Trà đứng dậy cầm lấy chai rượu để trên tủ đổ lên người hắn, rồi vớ lấy bật lửa bật lên thả xuống người hắn, khiến ngọn lửa bùng cháy. Cô đánh rơi con dao mổ thường dùng trong giải phẫu ở bệnh viện xuống sàn leng keng, vòng tay trước ngực rời khỏi đây.

Cô vừa đi, Uy Vũ từ một góc bước ra đi tới căn phòng mà hai người đã vào. Anh mở cửa vào bên trong, cái xác ở trên giường đang bốc cháy xém kia. Anh đưa tay lên mũi cảm thấy khó chịu với cái mùi khét nghẹt này.

Anh nhíu mày nhìn dưới chân mình, con dao mổ dính máu. Anh lấy trong túi quần cái khăn mùi xoa cúi xuống nhặt lên xem, thầm nói:

“Cô ấy biết y học sao?… cách ra tay rất nhanh gọn đấy…”

Anh rút lấy điện thoại ra bấm số gọi cho ai đó rồi mau chóng rời khỏi đây. Một lúc sau cảnh sát tới hiện trường vụ án xảy ra.

Tầm 22 giờ đêm:

Ti Na về tới dinh thự với vẻ mặt đờ đẫn, mùi rượu quấn quanh khắp cơ thể. Về tới phòng của mình, cô vớ lấy chai nước lọc uống ừng ực cho vơi đi cơn nóng ran ở cổ.

Cô lòn tay ra sau để kéo khóa áo xuống lột bỏ chiếc áo bó trong người ném xuống giường, chỉ còn cái áo bra ( áo nội y) che chắn vòng một. Đường sóng lưng cong với vòng eo con kiến, phải công nhận dáng của cô thật nóng bỏng.

“Về rồi sao? Em quên lời anh nói lúc sáng rồi à?”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc cũng đủ để Ti Na nhận ra đó là ai. Phải cô đã quên, tối nay gặp Khánh Hàn vậy mà sau khi làm nhiệm vụ xong, cô lại đi uống rượu.

Khánh Hàn ngồi ở chiếc ghế gỗ gần cửa sổ, nơi cô hay ngồi viết nhật kí với dáng vẻ bất cần, nét mặt không gì ngoài cảm giác của sự lạnh lùng. Ánh mắt anh nhìn cô chứa đựng một điều gì đó bí ẩn.

Tuy căn phòng hơi tối tăm chỉ le lói thứ ánh sáng tím mờ mờ ảo ảo, nhưng cũng đủ để hai người nhìn thấy cảm xúc của đối phương. Tâm trí Ti Na dường như chẳng làm chủ được, nó cứ quay cuồng cuộn bởi cơn say. Hôm nay cô đã uống rượu quá nhiều rồi.

Ti Na chợt nhếch môi cười hờ hợt đáp: “Anh muốn gì đây anh trai thân yêu? Hay là anh lại muốn có một đêm giống hôm qua?… Công nhận bây giờ em mới biết anh lại có dục vọng cao tới vậy đấy… rốt cuộc thì em chẳng thể hiểu anh là con người như thế nào nữa.”

Khánh Hàn chợt cười nhạt đầy ẩn ý, đứng dậy đi tới gần chỗ Ti Na với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì, nắm lấy hai vai cô ghé sát xuống nhẹ giọng đáp:

“Em sẽ chẳng bao giờ hiểu được con người anh đâu, em gái à!…” Chợt giọng anh từ nhẹ nhàng chuyển sang ám chỉ: “Em thích hình tượng ác nữ trong biệt đội cảm tử nhỉ?” rồi anh quay người đi tới giường ngồi phịch xuống, nhìn cô với ánh mắt vô cảm xúc.

Nghe Khánh Hàn nhắc tới điều đó Ti Na chợt cười bâng quơ với ánh mắt ngơ ngác, lên giọng đáp: “Anh đang nói gì vậy? Nhìn em giống cô ta lắm hay sao?… Anh hẹn em chỉ để nói điều này thôi à?”

Bất chợt cô bị Khánh Hàn nắm lấy tay kéo phắt lại đè cô xuống giường, ghì chặt hai tay cô khiến cô chau mày cảm thấy hơi đau, ánh mắt trân trân nhìn anh gằn giọng đáp:

“Anh làm gì vậy? Bỏ em ra!”

“Anh có làm gì em đâu. Mà em uống rượu sao?” Khánh Hàn hạ giọng đáp rồi cúi thấp người xuống sát mặt Ti Na chỉ cách vài centi nhưng không nhìn cô, anh tiếp lời: “Đêm qua em chọn ở lại với anh thì em đã là người của anh. Nhưng anh nói cho em biết một điều, nếu như ba sai em đụng tới bất cứ điều gì quan trọng đối với anh, thì đừng trách anh vô tình.”

Nói rồi anh buông tay Ti Na ra đứng thẳng người đi ra khỏi đây một cách nhanh chóng.

Cô ngồi dậy khẽ chau mày khó hiểu với những gì mà Khánh Hàn nói. Cô cảm thấy người mà đã có cái đêm mặn nồng kia là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.

Tại khu kí túc xá OCE.

“Lần này nhất định tao phải giết chết con nhỏ Ti Na đó. Tại nó mà chân của tao bị chấn thương không thể luyện tập được gì cả.”

Giọng nói của July Trần chất chứa đầy sự hận thù và cay độc, cô ta rất hận Ti Na.

“Nhưng cô ta là con gái nuôi của chủ tịch Vương Lãnh, mà còn là em gái nuôi của Khánh Hàn. Hình như nó còn rất giỏi võ, vì mấy nhiệm vụ được giao nó đều hoàn thành xuất sắc cả. Trong khi mình là nhóm Yêu Nữ mà lâu lâu mới có nhiệm vụ. Nhìn nó ngây thơ vậy nhưng rất hiểm độc liệu có hạ gục được nó không ?”

Cô gái đứng tựa người vào tường đối diện với July, hai tay vòng lại trước ngực, nói với giọng khả nghi về khả năng đánh lẻ của cô ta. Khi hầu hết mỗi lần làm nhiệm vụ toàn kết hợp với nhau nên mới mạnh như thế, khi tách ra liệu cô ta có đánh bại được Ti Na.

“Chát”

Một cái tát nháng lửa thật đau giáng xuống mặt Lưu Thi, vì câu nói đó có phần khinh thường của cô ta khiến July vô cùng tức giận, nét mặt hầm hầm.

Cô ta quát tháo: “Mày khinh thường khả năng của tao đấy à? Nên nhớ tao đã được huấn luyện gần 10 năm rồi, thì con nhỏ Ti Na đó có là gì so với tao.”

Lưu Thi ấp a ấp úng có chút sợ hãi, vì ở cùng phòng với nhau, ngộ nhỡ cô ta nổi cơn điên lên giết cô thì tiêu mất thôi. Cô lắp bắp không biết nói sao: “Không phải như vậy…. chỉ là… chỉ là…”

“Vậy thì chúng ta nên bày kế trả thù nó, bắt nó sống không bằng chết.”

Lúc này Du Nhi lên tiếng đáp với nụ cười ma mị.

July quay sang nhìn Du Nhi đáp: “Mày có cao kiến gì chăng?”

Cả ba chụm đầu lại bàn bạc với nhau tính kế để hãm hại Ti Na.

Sáng hôm sau, hôm nay có buổi huấn luyện ở tòa nhà OCE. Ti Na cũng đã đến đây từ rất sớm, chẳng biết khi nào cô mới thoát khỏi cái kiếp nạn huấn luyện khô máu kia nữa. Sáng nay cô có ra khu nhà phía Đông để gặp Mộc Trà, rủ cô đi tới nơi luyện tập nhưng lại không gặp, không biết đêm qua cô thực hiện nhiệm vụ như thế nào nữa.

Ti Na vác trên vai ba lô nhỏ đựng đồ cá nhân lửng thửng bước đi với vẻ mặt có đôi chút lạnh lùng nhưng vẫn giữ được nét gì đó gọi là ngây thơ. Hôm nay cô không mặc đồng phục không phải vì quên mà cô không thích. Cô cảm thấy đồng phục gò bó nóng nực cho nên cô đã mặc chiếc áo ba lỗ croptop khoe trọn vòng một đầy đặn và vòng eo con kiến cùng với quần thể thao màu đen đi đôi giày trắng. Cô kéo mũ của áo khoác sơ mi lên chùm đầu che đi cái nắng chói chang đang rọi vào.

Đi đến cổng, Ti Na đứng xếp hàng phía sau để kiểm tra thông tin học viên trước khi vào bên trong học tập. Cô trở thành trung tâm chú ý của bao ánh mắt vì ăn mặc lạc quẻ.

Mọi học viên nữ đều nhìn Ti Na bàn tán thì thào này nọ, trong đó có bộ ba yêu nữ.

“Công nhận nó đẹp thật đấy, toát lên vẻ sang chảnh!”

“Đã đẹp còn giỏi, nó là hậu bối đáng dè chừng… Mà không biết nó có độn vòng một không mà sao căng tròn thế kia nhợ…”

“Một là độn vài miếng cao su bên trong hai là phẫu thuật độn silicon thôi…”

“Tao muốn biết nó có độn hay không thôi mày, hay là bày trò tới xem thử vừa làm cho nó mất mặt luôn ha… được không?”

Du Nhi và Lưu Thi vòng tay trước ngực vừa nhìn Ti Na với ánh mắt ganh tỵ vừa bình luận. Riêng July gườm gườm con mắt nhìn Ti Na, trầm giọng nói:

“OK. Để đó July này xem xét cho hai đứa coi ha. Đi thôi, mà còn nữa lát tý vô trong kia hãy để cho đứa em hậu bối Ti Na đó được bày sói ăn thịt thôi nào…”

Bộ ba yêu nữ nhìn nhau cười đắc ý.

“Mỏi chân quá!” Ti Na than thở vì đứng chờ cảm thấy hơi khó chịu vì ai cũng đưa mắt nhìn cô cả còn bàn tán nữa khiến cô cảm thấy đôi chút e ngại. Thấy vậy, cô vờ lấy điện thoại ra lướt lướt đại gì đó để tránh cái nhìn của họ thì chợt điện thoại cô rơi bụp xuống nền xi măng.

“Ô hô, xin lỗi nhé!” July cười ngây ngô khi vô tình va chạm mạnh vào Ti Na.

Ti Na im lặng không nói gì chỉ cuối người xuống nhặt lấy điện thoại. July nhanh chóng đánh mắt sang Lưu Thi và Du Nhi để hành động. Ngay lập tức, Lưu Thi kéo mạnh áo khoác sơ mi của Ti Na ra, Du Nhi nhanh chóng tóm lấy dây áo bra (áo nội y) bên trong của Ti Na tháo ra khiến áo nội y của cô bị bung.

Mọi học viên nữ xung quanh đều ngỡ ngàng, trợn tròn mắt nhìn còn những học viên nam thì vội tránh mắt đi chỗ khác và có cảm giác như sắp xịt máu mũi ngay tức khắc, vì Ti Na để lộ vòng một quá chi đầy đặn.

Bộ ba yêu nữ thi nhau bịt miệng cười đắc ý.

Ti Na thoáng giật mình và cảm thấy tức giận vô cùng nhưng cố kiềm chế. Cô đã nhanh tay giữ áo bên trong lại để không bị hớ hênh. Cô đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi người cứ vừa né vừa liếc mắt nhìn mình. Cô thở nhẹ một cái, nói thầm:

“Bộ ba yêu nữ này muốn mình mất mặt trước mọi người đây mà!”

Ti Na mặc kệ thản nhiên cho tay ra phía sau cài lại áo bra (áo nội y) như chẳng có chuyện gì, mặc cho mọi người cứ đánh mắt nhìn cô.

“Xin lỗi hậu bối nhé, tụi chị muốn biết em có thẩm mỹ độn vòng một hay không sao mà đầy đặn thế?”

July mỉm cười khinh khỉnh hỏi vu vơ.

Ti Na quay sang nhìn July bình thản đáp lại: “Không phải mấy chị thấy rồi sao? Mà sao tôi ngửi thấy có đầy mùi silicon ở đây thế nhỉ?”

Ti Na ghé sát người July, đưa mắt nhìn lướt xuống vòng một của July và hai người ban của cô ta mỉa mai. Lời nói đó làm cho bộ ba yêu nữ cảm thấy chột dạ, vội lấy áo khoác che chắn lại.

“Này, người đẹp như cô rất thích hợp làm mồi cho sói đấy.”

Nói rồi, July cùng với Du Nhi và Lưu Thi đi đến điểm danh và kiểm tra thông tin để vào huấn luyện. Ti Na mặc kệ chẳng quan tâm, định lấy áo khoác để mặc vào che nắng thì đã bị July lấy đi mất. Cô đành phải khoe da thịt trước gió thôi.

Phía sau những học viên đang xếp hàng, Khánh Hàn và Uy Vũ đều đứng chờ để vào trong. Họ cũng như bao học viên khác đều phải lấy thông tin và điểm danh có mặt bình thường để công bằng cho những học viên khác, không thể dựa vào cậy quyền quen biết thích vào là vào được.

“Ê mày, công nhận con nhỏ em gái nuôi của mày quyến rũ thật đấy. Bộ ba yêu nữ đó muốn làm cho con nhỏ đó bẽ mặt cũng chả được, vì đẹp nên mọi hành động đó đều được bỏ qua. Mà không biết con em gái mày là hàng giả hay hàng thật vậy mày? Chứ tao thấy Mộc Trà bạn con nhỏ đó đêm qua tại quán bar khá bốc lửa đấy, đến tao còn chết mê chết mệt.”

Uy Vũ khoác vai Khánh Hàn tám chuyện đánh mắt nhìn Ti Na và chuyện xảy ra nãy giờ.

“Hàng thật!” Khánh Hàn thản nhiên trả lời, môi nhếch lên nụ cười hời hợt.

Uy Vũ nhíu mày, hỏi với giọng cười đùa: “Mày thử chưa mà biết?”

“Đã thử!” Khánh Hàn buông câu ngắn gọn hết sức bình thản, quá đỗi bình thường.

“What?… Thật hay đùa vậy mày?” Uy Vũ ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của Khánh Hàn nhưng vẫn tỏ ra nghi ngờ.

Khánh Hàn thấy ánh mắt hoài nghi như vậy, anh nhếch môi cười cửa miệng nhìn Vũ trầm nhẹ giọng nói: “Mày thấy tao có bao giờ đùa chưa, chỉ có mày đùa tao thôi!”

Uy Vũ ngơ ngác với câu trả lời của Khánh Hàn, có gặn hỏi Khánh Hàn cho bằng được. Thét cả hai anh trở thành hai người nói nhiều nhất trong nhóm học viên đang chờ điểm danh ở đây.

Sau một hồi chờ đến lượt điểm danh và kiểm tra thông tin thì cũng đến lượt Ti Na. Quản lý Đức kiểm tra với khuôn mặt khó tính bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới Ti Na. Vẻ mặt chằn lửa của quản lý Đức nhìn Ti Na chuẩn bị cho nguyên bài ca bất hủ.

“Em mặc cái gì thế? Đồng phục sao không mặc?”

Giọng nói lạnh lùng của quản lý Đức, cùng với ánh mắt đầy răn đe nhìn Ti Na cũng khiến cho mọi học viên cũng phải dè chừng.

Ti Na im lặng khép mình lại, nói thầm: “Trời ơi, gặp phải ông quản lý chằn lửa thế này kiểu gì cũng bị đuổi. Nhưng mình thích thì mình mặc thôi!”

Quản lý Đức tiếp lời, vừa nói vừa dùng cây gỗ chỉ chỏ vào quần áo của Ti Na, cằn nhằn: “Em đã biết nội quy của OCE mà đúng không, ăn mặc gọn gàng thích hợp cho việc luyện tập chứ không phải ăn mặc hở hang khoe da thịt. Đây là trường đào tạo chứ không phải quán bar…”

Ti Na bậm môi, liếc mắt nhìn quản lý Đức một cái. Quản lý Đức thấy vậy lại lên tiếng chửi:

“Nhìn cái gì? Có chuyện gì à? Tôi hỏi em có việc gì à?”

Quản lý Đức dùng cây gỗ chọt vào vai Ti Na đẩy cô liên tục như muốn đánh cô vậy. Ti Na cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Chỉ đưa mắt nhìn thôi, cũng bị chửi là sao trời?” Ti Na mắng thầm rồi cũng lên tiếng đáp lại: ” Vâng, thầy đang thực hiện hành vi bạo hành tình dục em đấy? Vậy nên em mới cảm thấy không thoải mái….”

Mọi học viên xung quanh đều nhìn Ti Na bàn tán khi nói như thế.

“Cái gì cơ?” Quản lý Đức ngớ người khi có nhỏ học viên xấc sượt như vậy.

Ti Na thở phắt một cái, tay chóng hong đáp tiếp với vẻ mặt không thoải mái: “Nếu quản lý muốn phạt em thì phạt vào lòng bàn tay em thôi. Chứ đừng dùng cây gỗ đẩy vào vai em như vậy?”

Lời nói của Ti Na khiến quản lý càng sục sôi cơn tức hơn, quơ quơ cây gỗ trước mặt Ti Na: “Em mới nói cái gì? Học viên làm sai thì tôi có quyền phải sửa. Em không thoải mái sao? Xem làm sao để em bớt không thoải mái nhé?”

Quan lý Đức tức giận dùng cây gậy liên tục thọc mạnh vào người Ti Na ở vai, bụng làm cô chệch bước chân liên túc, quản lý hùng hổ chửi: “Đây? Hay đây? Nói tôi xem?”

Hành động có gì đó không tôn trọng Ti Na, quản lý cứ thế vừa chửi vừa dùng gậy thọc mạnh vào người cô làm cô cắn môi cảm thấy tức giận vô cùng. Cô cố nhẫn nhịn vì nể người lớn tuổi thôi.

Quản lý cứ thể thọc vào vai Ti Na, cho đến khi có một bàn tay ra chụp lấy cây gậy gỗ của quản lý thì quản lý mới dừng lại. Một chàng có mái tóc nhuộm nâu, ăn vận đơn giản với bộ đồ thể thao adidas màu đen, đi đôi giày thể thao trắng có họa tiết lá bài hình con át độc quyền. Nhìn anh chẳng khác nào người mẫu thể thao, với khuôn mặt không có góc chết khiến học viên nữ và nam đều trầm trồ nhìn.

Ti Na có chút bất ngờ nhìn người con trai trước mặt, quan lý Đức lên giọng mắng khi có người phá đám việc dạy bảo học viên: “Cai thằng nhóc này… Cậu nghĩ mình làm cái gì thế? Đi ngay lập tức!”

Có vè lời nói của quản lý chẳng lọt tai nổi người trước mặt, đã vậy muốn giật cây gậy gỗ ra khỏi tay chàng trai cũng không được khiến quản lý như muốn điên lên.

“Cậu là ai? Bỏ tay ra khỏi cây gậy cho tôi?” Quản lý quát tháo.

Anh bình thản tay ra, nhếch môi cười nhạt.

Quản lý lại dùng gậy chỉ thẳng vào mặt anh, quát thật lớn: “Dám chống đối tôi sao hả? Cậu tên gì?”

” Khánh Hàn à, mày làm gì vậy điểm danh lẹ lên. Còn phải lên lớp nữa chứ mày, dây dưa hoài.”

Uy Vũ đứng ra than vản, vì chờ lâu quá. Biết thế anh đi cổng khác cho rồi, ham hố đi cổng chính chi vậy không biết.

“Là Khánh Hàn sao, nhìn khác quá à!?” Mọi học viên đều đồng thanh, lại thêm cuộc bàn tán xì xào.

Ti Na bất ngờ khi nghe Uy Vũ gọi tên anh, làm cô ngạc nhiên. Vậy mà cô cứ tưởng chàng trai trước mặt cô là ai khác , chứ không phải Khánh Hàn nhìn anh nhuộm tóc khác quá cô nhận không ra.

Quản lý Đức lúc này nhận ra Khánh Hàn, cúi đầu nghiêm túc nói “xin lỗi!” và nhưng để công bằng cho các học viên khác thì quản lý cũng phải làm theo quy tắc:

“Vì thiếu gia Khánh Hàn cũng không mặc đồng phục và còn có thái độ không tôn trọng với quản lý kiểm tra nên cũng sẽ bị phạt. Thông minh thì không quyền được cao ngạo đâu thưa cậu. Được rồi, cả hai theo tôi.”

“Chịu phạt đi anh em!”

Uy Vũ cười đùa với Khánh Hàn và điểm danh xong đi vào trong.

“Nãy giờ không lên tiếng nói gì anh ta, vậy mà anh ta nói mình cao ngạo!” Khánh Hàn ngán ngẩm lắc đầu đi theo quản lý tới chỗ bị phạt còn Ti Na đi theo sau.

Ti Na nhìn Khánh Hàn từ trên xuống dưới, ra vẻ thư sinh vô cùng giống như cái lần cô gặp anh trong nhà vệ sinh lúc đó.

Các học viên tiếp tục điểm danh và kiểm tra thông tin.

Và ở phía bên kia đường, có một chiếc xe ô tô đen mở cửa kính xuống một người đàn ông trung niên cùng với một cậu thanh niên nhìn về phía Khánh Hàn và Ti Na.

“Đó chính là Khánh Hàn và Ti Na. Hai người con đắc lực của ông Vương Lãnh.”

Một người quản lý trẻ tên Tiểu Qủy lên tiếng nói.

“Ôi dào, không ngờ thằng cháu ta nó lại lớn đẹp trai vạn người mê như thế, giống như lời đồn thưở. Còn cô gái kia…” Ông Ngô Tôn nhẹ giọng đáp lại với vẻ mặt đầy khó tính và dữ tợn.

“Cô ta là con gái nuôi của ông Vương Lãnh thưa ngài!” Tiểu Qủy tiếp lời.

“Theo dõi và thực hiện theo như kế hoạch cho ta.”

Ông Ngô Tôn ra lệnh, Tiểu Qủy nhanh chóng nhận lệnh.

Xe ô tô lắn bắn rời khỏi.

Tại sân vận động:

“Ăn sáng chưa đó hả? Nhanh cho xong nào.” Quản lý Đức ngồi ở trên bậc thềm, hối thúc la ó hoài.

Khánh Hàn cứ thế chạy trước còn Ti Na chạy sau. Cô cảm thấy đuối vô cùng, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. cô chạy trong sự khổ sở, cứ lấy tay che chắn phía trước lại vì không có áo khoác. Cô vừa chạy vừa chửi thầm:

“Ông quản lý này thật tàn nhẫn, mình là con gái chứ đâu phải con trai đâu mà bắt chạy cả chục vòng như thế…”

Ti Na chạy không nổi nữa dừng lại, chống ta vào hai đầu gối mỏi vô cùng.

“Còn 10 vòng nữa mới xong nhé!” Quản lý nói lớn.

“Mệt quá!.” Ti Na càu nhàu.

Khánh Hàn chợt dừng lại, vòng tay trước ngực nhếch môi cười nhạt. Anh nhẹ giọng lên tiếng:

“Đuối rồi, bỏ cuộc đi!”

“Anh đừng quan tâm, cứ lo phần mình đi!” Ti Na nói không ra hơi, cố né tránh Khánh Hàn ra. Cô không muốn dây dưa với anh, cô lại tiếp tục chạy lướt qua anh.

Đang định có ý tốt nói vậy thì thôi, Khánh Hàn không quan tâm chạy vụt qua Ti Na một hơi. Coi như hôm nay anh vận động cơ thể vậy.

Thấy Khánh Hàn chạy nhanh qua, cô càm ràm: “Đồ ngốc! Vô tâm cũng vừa phải thôi chứ? con trai gì đâu không hiểu gì hết trơn. Nếu như con gái nói không cần đâu nhưng thực chất bên trong đang rất muốn giúp đỡ, quan tâm ông anh lạnh lùng của tôi à!”

Cô đang càm ràm thì bất chợt Khánh Hàn chạy ở phía sau lại bế xốc cô lên đi thẳng về phía trong phòng để nghỉ ngơi khiến cô giật mình. Quản lý cũng chẳng mắng được, vì Khánh Hàn đã nói trước một tiếng.

Ti Na gằn giọng nói: “Thả xuống đi!”

“Muốn thì nói đi, con gái ai mà không thích hành động như thế này phải không?”

Khánh Hàn đưa ánh mắt cười đùa nhìn Ti Na. Câu nói của anh khiến cô câm nín không biết đáp lại gì.

Khánh Hàn đưa Ti Na về phòng nghỉ ngơi. Trên đoạn đường về phòng, cô luôn có cái suy nghĩ về Khánh Hàn không dứt. Rốt cuộc Khánh Hàn là người như thế nào? Lúc quan tâm, lúc lạnh lùng tàn nhẫn và nói những câu ám chỉ khó hiểu?

Cô đang mơ mộng suy nghĩ thì “phịch”, Khánh Hàn thả cô nằm phịch xuống giường một cách thẳng thừng rồi bỏ đi.

Ti Na bực bội chửi: “Cái gì cũng phải từ từ chứ, người ta là con gái chứ không trái mít… Muốn tốivề xử chết à!”

Khánh Hàn chợt dừng lại, nói một câu: “Anh không chết, không khéo em chết trước anh đó! Nên giữ thân đi!”

Nói rồi, Khánh Hàn rời khỏi. Ti Na nằm phịch xuống giường, than van: “Trời ơi, sao cái gì cũng nói trúng tim đen hết vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN