Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 55 - Di Sơn Đảo Hải (2)
Ngao ngao ngao…
Sơn thần rống giận, nó có ý đồ thoát khỏi tay Liễu Tàn Dương.
Liễu Tàn Dương hoàn toàn không thèm quan tâm đến nó, bắt lấy sơn thần, thân thể bay lên, sơn thần có hình thể như ngọn núi nhỏ, cao hơn nghìn trượng, nó chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, cho nên không thể thoát khỏi tay Liễu Tàn Dương.
Sơn thần bị Liễu Tàn Dương rút ra khỏi núi Cửu U, cả sơn mạch Cửu U chấn động dữ dội, sơn thần bị rút ra, cả ngọn núi tồn tại mấy ngàn vạn năm mất đi linh khí, lập tức sụp đổ, mặt đất chấn động dữ dội, mặt đất chìm xuống.
Một sơn mạch to lớn đã biến mất như thế, thay thế bằng thung lũng cực lớn, giống như mặt đất bị mãnh thú táp một cái.
Sơn thần bị đau, Liễu Tàn Dương không thêm để ý tới, nếu không giáo huấn nó một chút, nó sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Liễu Tàn Dương bay lên không trung, nhanh chóng quay về Tiên quốc.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều khiếp sợ, một ngọn núi to lớn bay qua đỉnh đầu, thỉnh thoảng lại có nham thạch to như căn phòng rơi xuống ngọn núi to lớn bay qua bầu trời với tốc độ cực nhanh.
Sơn thần rời khỏi mặt đất đã mất đi bình chướng lớn nhất, sơn thần bị Liễu Tàn Dương bắt lấy vô cùng an tĩnh.
Liễu Tàn Dương lại quay về lãnh địa Tiên quốc, đi đến một lãnh địa gần Sa trấn, hắn ném sơn thần xuống.
Mặt đất chấn động dữ đội, trên bình nguyên xuất hiện một ngọn núi lớn, người đời đều nói tiên nhân có thể di sơn đảo hải, thật ra tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đã có thể di sơn đảo hải rồi, cũng không phải tiên nhân mới làm được.
Liễu Tàn Dương đứng trước mặt sơn thần, hiện tại sơn thần bạo ngược lại tràn ngập sợ hãi Liễu Tàn Dương, hắn không muốn lại nếm thông khổ tách ra khỏi mặt đất.
– Kể từ hôm nay, ngươi sẽ trấn thủ nơi này, ta sẽ thường xuyên đến truyền thụ một ít đạo thuật cho ngươi.
Liễu Tàn Dương nói ra, sơn thần lúc này gật đầu, không dám ngỗ ngược ý của hắn.
Liễu Tàn Dương thấy sơn thần thuần phục, hắn quay về tiểu viện trong Sa trấn bế quan.
Hắn vừa ra tay lại rung động cả tu tiên giới Vô Lượng Môn chấn nhiếp thiên hạ đã lâu, chưa từng có người nào ngỗ ngược qua, nhưng bây giờ hỏa diễm hung ma lại ra tay cướp sơn thần trong tay Vô Lượng Môn, chẳng lẽ hắn không sợ thế lực Vô Lượng Môn sao?
Trong Vô Lượng Môn đang tổ chức hội nghị bảy mươi hai phong chủ, Vạn Hải Tuyền giận dữ mắng Liễu Tàn Dương hung hăng càn quấy, phong chủ ngọn núi thứ nhất trầm mặc không nói, các phong chủ khác im lặng, sơn thần rất có lực hấp dẫn, nhưng với bọn họ mà nói, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
– Các ngươi nói chuyện đi chứ! Chẳng lẽ Vô Lượng Môn chúng ta cứ bị người ta khi dễ như vậy sao?
Vạn Hải Tuyền nói ra.
Chưởng giáo Vô Lượng Môn giơ tay bảo Vạn Hải Tuyền ngưng gào thét, mở miệng nói:
– Vô Lượng Môn chúng ta giữ gìn thiên hạ thái bình, ngày bình thường cũng nhận thiên tài địa bảo từ các nơi trong thiên hạ, không có thiểu sơn thần cũng không sao!
– Vô Lượng Môn chúng ta đặt mặt mũi ở đâu? Nếu không giáo huấn hắn, chúng ta làm sao phục chúng!
Vạn Hải Tuyền không phục, lớn tiếng ồn ào, hắn không có thực lực phản kháng Liễu Tàn Dương, cũng không dám là địch với Liễu Tàn Dương, hắn chỉ hy vọng kích thích lửa giận các phong chủ Vô Lượng Môn khác, mọi người cùng ra tay với kẻ thù.
– Im ngay, ngươi muốn khơi mào đại chiến sao?
Chưởng giáo nổi giận nói.
Vạn Hải Tuyền tức giận ngồi xuống, thở hổn hển.
– Chuyện này dừng ở đây, không ai được nhắc lại, bây giờ nói đến đệ tử nội viện thôi, hiện tại trong nội viện có không ít đệ tử nổi tiếng, các ngươi tiến cử một ít người đi ra, có thể tiến vào Phong Thần trì tu luyện.
Chưởng giáo đổi chủ đề sang các đệ tử, mặc dù Vạn Hải Tuyền còn muốn nói một ít lời dõng dạc, hiện tại cũng chỉ có thể nuốt buồn bực vào trong bụng.
Đại sự chấn động thiên hạ đã trở nên bình thường như vậy.
Sơn thần giai đoạn hiện tại không có lực chiến đấu, dù vậy, trong phạm vi ngọn núi lớn, Nguyên Anh cũng không dám dễ dàng ra tay, dựa vào tốc độ phát triển của sơn thần, không quá ngàn năm là trưởng thành, đến lúc đó sơn thần sẽ tương đương tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, trong phạm vi ngọn núi lớn, có thể địa chiến với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ một trận.
Đây là nguyên nhân Liễu Tàn Dương cướp lấy sơn thần, Liễu Tàn Dương cần chiến lực, chiến lực đủ cường đại, chiến lực có thể san bằng Vân Cư Tự.
Thực lực chỉnh thể của Tiên quốc đang phát triển, phàm là tu sĩ Tiên quốc đi ra ngoài đều có được chiến lực vượt qua tu sĩ khác, điều này phải quy công tượng đá truyền công của Liễu Tàn Dương, nhưng Tiên quốc hiện giờ thiếu chiến lực đỉnh phong, tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ có một mình Liễu Tàn Dương, so sánh với bảy mươi hai phong chủ Vô Lượng Môn vẫn còn chênh lệch quá lớn.
Nhưng mà Liễu Tàn Dương tin tưởng, chỉ cần Tiên quốc dựa theo tình huống phát triển mình bày ra, không quá ngàn năm sẽ biến thành quái vật có thể khiêu khích Vô Lượng Môn, đây cũng là át chủ bài lớn nhất của hắn, cũng là nội tình của mình, từ nay về sau, hắn không phải chiến đấu một mình, sau lưng hắn còn có cả Tiên quốc khổng lồ.
Cách đó trăm vạn dặm, hóa thân Liễu Tàn Dương đã rời khỏi động phủ, lúc này nhanh chóng xuất phát quay về nội môn.
– Nội môn, chờ ta, ta sẽ trở về nhanh thôi.
Liễu Tàn Dương rời khỏi nội viện gần hai năm, nghĩ tới trong khoảng thời gian này, đệ tử nội viện đã định liệu mình đã chết, không biết mình đột nhiên xuấ hiện trong sơn môn sẽ có biểu lộ như thế nào.
Cũng không biết đám đệ tử ở ngoại viện đang học tập như thế nào, Liễu Tàn Dương không có quên ba ngàn đệ tử mình dạy bảo, lần này trở lại sơn môn, hắn rút thời gian quay về ngoại viện một chuyến, chính mình đang cướp đoạt tài phú lớn nhất của Vô Lượng Môn.
Vượt qua mười vạn dặm, ngày hôm đó Liễu Tàn Dương đã nhìn thấy ngọn núi bảy mươi hai.
Liễu Tàn Dương vừa chạy vừa rèn luyện thân thể, sau khi đến nội môn, thân thể như sắt thép, kinh mạch như giao long, khí thế đạt đến đỉnh phong.
– Đệ tử nội môn ngọn núi bảy mươi hai nghe đây! Ta đã trở về!
Liễu Tàn Dương phi thân bay lên bầu trời, hắn đứng trên đám mây, lập tức rống lên thật lớn, tiếng nói vang xa ngàn dặm.
Tiếng rống này truyền khắp nội viện ngọn núi bảy mươi hai Vô Lượng Môn, Lôi Hổ nhíu mày nhảy lên đám mây như giẫm trên đất bằng, hắn đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương.
Lúc trước hai người bọn họ gặp mặt nhau, Lôi Hổ cảm thấy Liễu Tàn Dương quá mức liều lĩnh, lần này hắn gặp mặt Liễu Tàn Dương, lần này nhìn thấy một thanh kiếm tỏa ra hào quang sắc bén.
Lôi Hổ đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương, trong lòng vô cùng kinh hãi, chỉ không gặp hai năm không gặp, kẻ này đã đạt đến Kim Đan, mặc dù thiên phú của hắn rất cao, cũng không có khả năng chỉ trong hai năm đạt đến Kim Đan.
– Hoàn thành nhiệm vụ sư môn?
Lôi Hổ thu hồi kinh hãi trong lòng, nói.
– Không có.
Lôi Hổ nhìn thẳng vào mắt Liễu Tàn Dương, chậm rãi hỏi:
– Đám người Ưng đạo nhân đâu?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!