Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 117 - Ngón Tay Chống Trời. (Hạ)
Mắt Liễu Tà Dương sáng rực, Phong Hầu từ Kim Đan trung kỳ tiến vào Kim Đan hậu kỳ, hai mắt lấp lóe tia sáng kim loại.
– Tu vi có thành tựu!
Phong Hầu không vì được Liễu Tà Dương khen mà ngất ngây:
– Ta còn cần cố gắng thêm nữa, ta bây giờ vẫn không cách nào đối kháng tu sĩ Nguyên Anh được.
Sau khi chứng kiến lực lượng tu sĩ Nguyên Anh, khi so sánh thì Phong Hầu vẫn rất yếu, dù gã đã vào Kim Đan hậu kỳ nhưng nếu gặp Trần Phong Bạo thì vẫn không thể thay đổi số phận bị áp chế.
Phong Hầu ngước nhìn trăng:
– Cửu sư huynh, ba ngày nữa Phong Thần trì sẽ mở ra.
Năm trước Phong Thần trì mở, lúc đó mười hai đệ tử Thất Thập Nhị phong đứng trước Phong Thần trì, không ai dám tới gần một bước, uy phong biết bao.
Liễu Tà Dương mở miệng hỏi:
– Lần này còn muố nđi không?
Phong Hầu nhìn Liễu Tà Dương, ánh mắt đó đã nói lên ý tưởng của gã.
Phong Hầu chợt nghĩ đến điều gì, biểu tình buồn bã nói:
– Cửu sư huynh, lần này không ai thông báo cho chúng ta.
Liễu Tà Dương cười:
– Thất Thập Nhị phong có quyền tiến vào Phong Thần trì, không cần người ngoài đến thông báo.
Phong Hầu phân vân:
– Nhưng phong chủ không ở, chúng ta không thể đi Phong Thần trì. Con đường đi hướng Phong Thần trì trừ phong chủ ra không người biết.
Tuy Phong Hầu hy vọng lại lần nữa tiến vào Phong Thần trì nhưng vấn đề khó khăn bày ra trước mắt, không thể trốn tránh.
Liễu Tà Dương nói:
– Không. Ta nhớ đường.
Vẻ mặt Phong Hầu mừng rỡ hỏi dồn:
– Có thật không Cửu sư huynh?
– Ta cần lừa sư đệ sao?
– Vậy ta đi chuẩn bị ngay!
Phong Hầu vội vàng trở vào tháp Phong Thần, lần nữa bế quan, xem ra gã có kế hoạch lớn.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Liễu Tà Dương xuất hiện trong Hoàng Kim cung, đám đệ tử tinh thần phấn khởi đứng chờ sẵn, mắt toát ra tia mong mỏi, đó là hướng về lực lượng, khao khát sức mạnh. Sư tôn của họ khi ở Kim Đan trung kỳ đánh thắng một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, theo sư tôn sẽ được học lực lượng vượt qua hạn chế cảnh giới.
– Ta quyết định mang các ngươi đi một chỗ tốt, dọn dẹp đồ đi. Ngày mai xuất phát!
Đám đệ tử hưng phấn. Sư tôn nói chỗ tốt thì chắc chắn không kém.
Liễu Tà Dương có một kế hoạch kinh người, trong Vô Lượng Môn từng có người nghĩ đến nhưng chưa ai thực hành. Quy tắc của nó đặt ở đó, dù là phong chủ cũng sẽ không làm trái. Mỗi phong chỉ có đệ tử thân truyền và mười hai đệ tử xếp hạng mới được vào Phong Thần trì, đây là quy định, nhưng sẽ có người phá vỡ nội quy đó, Liễu Tà Dương muốn thử đầu tiên.
Mỗi phong chỉ có hơn mười người được vào Phong Thần trì nhưng bây giờ sắp nghênh đón ba ngàn đệ tử Hoàng Kim cung.
Ngày này Liễu Tà Dương thức trắng đêm, hắn gia cố trận pháp trên thuyền Thần Hành. Không có tu sĩ Nguyên Anh mở đường, chuyến đi này chắc chắn khó khăn hơn năm ngoái rất nhiều.
Nhóm sư huynh đệ Phong Hầu đã sẵn sàng, đệ tử Hoàng Kim cung xếp hàng ngay ngắn đứng ngoài Hoàng Kim cung.
Một chiếc thuyền Thần Hành xuất hiện trước mặt mọi người.
Hình dạng thuyền Thần Hành thay đổi. Con thuyền khảm các loại trận pháp Linh Thạch, tác dụng là bảo vệ thân tàu và tăng tốc.
Mỗi người biểu tình khác nhau. Lần này là Liễu Tà Dương khơi mào đi Phong Thần trì, không có Vô Lượng Môn đến cửa thông báo, về mặt nào đó thì hành động này là khiêu khích quy tắc Vô Lượng Môn.
Thuyền Thần Hành dài trăm trượng, Liễu Tà Dương đi lên trước, các đệ tử Vô Lượng Môn theo sau, lên thuyền cuối cùng là sư huynh đệ Phong Hầu.
Liễu Tà Dương nhìn tháp Phong Thần, triệu ra pháp bảo súc sắc. Thời không nháy mắt vặn vẹo, tháp Phong Thần biến mất ngay, nó đã bị thu vào thế giới súc sắc. Trên đời có nhiều thế giới đánh rơi được gọi là giới trong giới, tháp Phong Thần bị thu vào thế giới súc sắc, thế giới trong tháp Phong Thần có thể gọi là giới trong giới, đó là về nghĩa hẹp.
Nghĩa rộng thì trên đời tồn tại rất nhiều giới trong giới, hễ là đại thế giới bao bọc tiểu thế giới gọi chung là giới trong giới. Như thế giới trong nhà có ấm nước, thế giới trong ấm nước chứa đầy nước vân vân, chúng nó đều là giới trong giới, đây là về nghĩa rộng.
Thuyền Thần Hành bay cách mặt đất, Liễu Tà Dương điều khiển thuyền bay nhanh hướng lối vào Phong Thần trì.
Gió thổi vù vù, lần này không có tu sĩ Nguyên Anh mở ra con đường nên đi đường khó khăn gấp mấy lần, thuyền Thần Hành xóc nảy lắc lư.
Các đệ tử Hoàng Kim cung bám chặt thân tàu không dám buông tay, bên tai ù đặc tiếng sấm nổ mạnh.
Tốc độ thuyền Thần Hành ngày càng nhanh, thân tàu bắn ra tia lửa.
Liễu Tà Dương khống chế thuyền Thần Hành không dám mất tập trung, can đảm xông Phong Thần trì là hành động mạo hiểm rất lớn, trên đường cần xuyên qua ngược dòng gió.
Thuyền Thần Hành càng lúc càng xanh, xóc nảy càng kịch liệt, thậm chí thân tàu đã vạặ vẹo khi bay quá nhanh.
Trán Liễu Tà Dương toát mồ hôi, ngược gió càng mãnh liệt như sóng hung dũng đậ vào thân tàu.
Lần trước đi Phong Thần trì là phong chủ mở ra con đường xuyên suốt trong ngược gió, đường đi suôn sẻ. Lần này Liễu Tà Dương hoàn toàn dựa vào thuyền Thần Hành đâm thẳng qua ngược gió.
Két két két két két!
Thuyền Thần Hành phát ra thanh âm chói tai, mép thuyền đã xuất hiện vết rạn. Lúc này chỉ mới vào ngược gió, còn một chặng đường dài phải đi.
Phong Hầu lên tiếng:
– Cửu sư huynh, để ta giúp cho!
Sư huynh đệ cùng ra tay, thuyền Thần Hành vững vàng trở lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!