Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 116 - Ngón Tay Chống Trời. (Thượng)
Sư tôn, bảo trọng! Khi lại trở về thì ta đã bước vào Nguyên Anh kỳ, cùng sư tôn kề vai chiến đấu!
Trọng Lâu ra đi, gã mang theo trái tim cường giả đằng đằng sát khí. Lần này Trọng Lâu không có sức mạnh ra tay, cảnh giới Nguyên Anh vắt ngang trước mặt hiểm trở như núi non. Đối thủ của sư tôn quá mạnh, Trọng Lâu không có sức đối kháng. Nhưng khi gã lại trở về thì sẽ bước vào cảnh giới Nguyên Anh, gã đã sẵn sàng chịu chết vì lý tưởnge này!
Hồng Liên ở trong tháp Phong Thần, nàng siết chặt hay tay, móng tay cắm sâu trong thịt nhưng nàng không nhận ra.
Người nàng thích lại một lần nữa một mình đối diện cường địch, bóng lưng của hắn vẫn cô độc, bên cạnh hắn không có ai. Hắn lại một lần một mình một người dùng bả vai nam nhân gánh vác tất cả!
Đây mới là nam nhân của nàng, nhưng nàng không thể đứng bên cạnh ngay khi hắn cần giúp đỡ nhất.
Nàng luôn miệng nói đuổi theo bước chân của hắn, nhưng lần này đối diện tu1sĩ Nguyên Anh, nàng bất lực không thể đối kháng, chấn nhiếp đến từ sâu trong lòng khiến nàng muốn cố gắng cũng không thể.
– Tại sao? Tại sao ngươi cứ muốn gánh tất cả trên vai mình, chỉ một mình?
Hồng Liên khóc ướt khuôn mặt. Bóng dáng đó đứng trước tháp Phong Thần, chắn trước mặt nàng. Thiên hạ sụp xuống, hắn một tay chống lên. Nàng lần nữa nhìn bóng lưng hắn, lại một lần không thể đuổi theo bước chân của hắn.
Thời gian như trở về buổi tối đó, bóng lưng hắn lạnh băng nhưng trái tim tựa ngọn lửa sưởi ấm mọi người.
Lần này mọi người đều trốn tránh, chỉ có hắn đứng trước phong ba bão tố, không khiếp nhược, không lùi bước. Hắn tiến lên trong bão tố, hắn vẫn không nói ra câu kinh thiên động địa nhưng hắn chống mảnh thiên địa cho mọi người.
– Vì sao ta yếu như vậy? Tại sao? Tại sao ta không thể ở bên cạnh ngươi, chia sẻ thay ngươi?
Nam nhân nàng thích cưỡi Hống Thiên Tôn đi lên ngọn núi cao khác, nàng theo sát phía sau nhưng không thể đuổi kịp bước4chân, thứ trong tầm mắt mãi mãi là bóng lưng lạnh lùng kia.
Chẳng lẽ mỗi lần đều khiến ta đứng sau lưng ngươi sao? Không! Sẽ không! Lần sau ta sẽ đứng bên cạnh ngươi, ta nhất định đứng cạnh ngươi, trời sập xuống thì ta và ngươi cùng nhau chống!
Hồng Liên không khóc nữa, trên khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười:
– Ngươi đừng hòng dùng lạnh lùng để trốn tránh! Ta sẽ đuổi kịp ngươi, chắc chắn! Có ngày ta sẽ mặc áo cưới đẹp nhất mang theo trái tim của ta gả cho ngươi!
Thất Thập Nhị phong trở lại bình tĩnh, tuy nơi này đã hóa thành phế tích, bị xóa tên khỏi Vô Lượng Môn nhưng có một đám người ở đây bảo vệ chốn về tâm hồn.
Trong tháp Phong Thần, Liễu Tà Dương ăn một viên đan dược, đại chiến lần này làm hắn tiêu hao lớn. Liễu Tà Dương thả Trần Phong Bạo đi không phải vì không muốn giết người, chỉ vì thủ đoạn của tu sĩ Nguyên Anh rất độc, nếu bị dồn tới đường cùng tự bạo Nguyên Anh thì Liễu Tà Dương không có sức chống cự.
Liễu Tà2Dương lấy pháp bảo súc sắc ra, lệ quỷ chui ra ngoài, bộ dáng sáng lán chẳng chút bị tổn thương.
– Tiểu tử đó thật lợi hại, nếu ta không phát hiện kịp lúc thì đã chết ngắc!
Lệ quỷ nuốt Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh làm tu vi tăng vọt, từ cao hai thước đến bây giờ dài ra một trượng. Lệ quỷ đã trám khe nứt trên pháp bảo súc sắc, nó lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thực lực lệ quỷ tăng trưởng nói năng cũng dõng dạc hơn:
– Khi nào ngươi tìm thêm một người đến cho ta đại bổ một lần.
Thái độ của lệ quỷ không quá cung kính với Liễu Tà Dương, nó nghĩ sẽ có ngày ăn luôn chủ nhân, sẽ siêu bổ.
Liễu Tà Dương phớt lờ lệ quỷ, hắn ném súc sắc đến trước mặt Hống Thiên Tôn.
Giây lát sống lưng lệ quỷ lạnh lẽo, nó quay đầu lại thấy đôi mắt Hống Thiên Tôn đang nhìn nó đăm đăm như ngắm món ngon. Khi lệ quỷ nhìn lại thì Hống Thiên Tôn vừa lúc thè lưỡi to ra liếm một vòng dưới cằm, nước miếng nhễu ròng ròng.
Thấy Hống1Thiên Tôn đến gần mình, lệ quỷ chui vào thế giới súc sắc không chịu ra nữa.
thế giới súc sắc van xin:
– Mợ ơi, chủ nhân, ta đã lập công lao cực khổ cho chủ nhân, không thể tá ma giết lừa vậy được!
Lệ quỷ đã cuồng vọng tới mức không e sợ tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng khi trông thấy Hống Thiên Tôn thì như chuột thấy mèo, sợ teo tim. Loại mãnh thú này không dễ chọc, lỡ chủ nhân không vui thì lệ quỷ sẽ thành thức ăn trong miệng nó.
Hống Thiên Tôn giơ vuốt loay hoay súc sắc, lệ quỷ sợ hãi la làng, không dám, chống cự.
Liễu Tà Dương dọn dẹp pháp bảo hạ phẩm bị hư hao cất vào tháp Thiên Lôi. Bão tố pháp bảo không cách nào sát thương tu sĩ Nguyên Anh vì cảnh giới của Liễu Tà Dương không đủ, không thể phát huy uy lực thật sự của những pháp bảo này. Sẽ có ngày Liễu Tà Dương bước vào cảnh giới Nguyên Anh, những pháp bảo lại ra oai nhất định tràn đầy sức sát thương, tu sĩ Nguyên Anh chỉ có nước tốn.
Liễu2Tà Dương tu sửa trận pháp bị tháp Thiên Lôi phá hỏng. Đối kháng tu sĩ Kim Đan thì lôi long cực kỳ uy mãnh, nhưng đối diện tu sĩ Nguyên Anh thì đòn công kích lôi long bất lực. Liễu Tà Dương lấy quạt Phong Lôi ra, pháp bảo hạ phẩm đã theo không kịp bước chân của hắn, nhưng hiện không có khí linh thích hợp với nó, không thể nâng cao phẩm cấp cho quạt Phong Lôi.
quạt Phong Lôi không có khí linh, tháp Thiên Lôi cũng không có khí linh, hai pháp bảo uy lực phi phàm vì khí linh mà không thể phát huy ra lực lượng của bản thân.
– Thôi, sau này tính.
Khí linh không dễ tìm, cần xem cơ duyên và may mắn. Khí linh thuộc loại tinh quái, thời gian dài không có chủ nhân khống chế sẽ chạy trốn. Trong động phủ của Liễu Tà Dương chứa nhiều pháp bảo trung phẩm, pháp bảo thượng phẩm, nhưng hắn bị phong ấn ba ngàn năm, rất nhiều khí linh pháp bảo đã trốn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!