Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 115 - Chiến Thắng
Tiền thân của lệ quỷ là ma nhẫn, chuyên tấn công thần thức, ở trong thế giới súc sắc càng tăng hung uy của nó.
Trần Phong Bạo không nhúc nhích, mặc kệ lệ quỷ công kích.
Khí linh lệ quỷ ăn xong thần thức của Trần Phong Bạo vỡ nát, Nguyên Anh có dấu hiệu tan vỡ. Tuy nhiên Liễu Tà Dương nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên báo động.
– Ta không cách nào nhẫn nại thêm nữa! Phong! Bạo Phong!
Trần Phong Bạo ngước đầu lên, hai mắt đỏ rực, tóc rối xù như kẻ điên. Trần Phong Bạo lung tung huơ quạt Phong Lôi, pháp bảo hạ phẩm quạt Phong Lôi vỡ nát hóa thành cát bụi bay trên không trung, cơn bão lớn thổi quét thiên địa. Lệ quỷ vốn định công kích Trần Phong Bạo bỗng hét thảm ẩn hình đi.
Đám đệ tử Hoàng Kim cung thấy Liễu Tà Dương như mũi tên bắn hướng chân trời, chớp mắt mất tích.
Gió bão càng lúc càng điên cuồng, bão sắc bén như phong như đao thổi quét phương thiên địa này. Không gian thế giới súc sắc bắt đầu run rẩy tùy thời sẽ sụp xuống.
Liễu Tà Dương bay nhanh về phía chân trời, pháp bảo súc sắc trong tay hắn bắt đầu nứt rạn.
Hống Thiên Tôn bò ra từ phế tích, nó lắc đầu một cái đuổi theo hắn vọt lên trời cao vạn trượng.
Lệ quỷ rít gào:
– Chủ nhân, mau thả hắn ra ngoài! Mau lên, ta chịu không nổi!
– Chủ nhân . . . Mau . . . Mau thả hắn ra ngoài . . . Ta không khống chế được!
Súc sắc nứt rạn càng nhiều, lệ quỷ thúc hối càng dồn dập.
Liễu Tà Dương đã lên cao trăm vạn trượng, hắn tùy tay ném ra pháp bảo súc sắc.
Khí linh lệ quỷ hiện hình, ngoắc tay một cái gió lớn ập đến, khí linh Tàng Kinh các thu pháp bảo súc sắc, giấu đi.
Trong thiên địa xuất hiện gió lốc cuồng bạo, linh lực bị gió lốc nghiền nát. Trong bão tố một người đầu xù tóc rối hiện hình, là Trần Phong Bạo mình đầy vết thương.
Đường đường là tu sĩ Nguyên Anh nhưng gục ngã trong tay tu sĩ Kim Đan, nếu truyền ra ngoài sẽ là trò cười.
Trần Phong Bạo đứng trước mặt Liễu Tà Dương, gã thở hổn hển. Mới nãy trong thế giới súc sắc khiến Trần Phong Bạo tổn hại nặng, thần thức hao tổn nhiều, pháp bảo cũng bị vứt bỏ mới thành công chạy ra ngoài thế giới khủng bố kia. Nếu kéo dài thêm một lúc e rằng thần trí của Trần Phong Bạo sẽ bị con lệ quỷ ăn sạch.
Trần Phong Bạo đứng trên bầu trời tức giận quát:
– Pháp bảo quá âm độc!
Liễu Tà Dương ngồi trên lưng Hống Thiên Tôn, hắn mở miệng nói:
– Đi đi, lần sau tái chiến ngươi sẽ chết. Ta tạm thời không muốn kết thù lớn với Đệ Tam phong.
Hống Thiên Tôn hít thở phun ra hai luồng khói trắng, mắt long lên sòng sọc âm trầm nhìn Trần Phong Bạo chằm chằm.
Trần Phong Bạo không tấn công mà nhìn đăm đăm Hống Thiên Tôn mãnh thú hoang dã, tu sĩ Kim Đan ngồi trên lưng mãnh thú.
Chiến trường cuối cùng vẫn ở trên trời cao, dù Trần Phong Bạo không chịu thừa nhận nhưng gã đã mất tiên cơ. Trần Phong Bạo vừa mới đột phá cảnh giới Nguyên Anh, linh lực của gã còn trong trạng thái kích động, chưa phải đỉnh điẻm.
Giờ phút này thần thức của Trần Phong Bạo bị hao tổn lớn, nếu lại bị pháp bảo âm độc đó hút vào thế giới khủng bố kia thì gã không tự tin sẽ trốn ra lần hai được.
Trần Phong Bạo nheo mắt nhìn Liễu Tà Dương, người run rẩy, đã không có sức chiến đấu, ở lại đây chỉ khiến người cười, huống chi thủ đoạn của đối phương làm gã sợ hãi.
– Tốt, tốt! Xin hỏi tên của sư đệ là gì? Trần Phong Bạo ta đây xin khắc ghi không bao giờ quên!
– Liễu Tà Dương!
– Tốt, Liễu Tà Dương sư đệ, ta chờ ngươi ở . . . Cuộc chiến đỉnh cao!
Trần Phong Bạo chạy nhanh, không dám ở lại lâu thêm một giây.
Liễu Tà Dương thấy Trần Phong Bạo đã đi thì bay trở lại trước tháp Phong Thần.
Đám sư huynh đệ Phong Hầu vây quanh hắn:
– Cửu sư huynh thấy sao?
Liễu Tà Dương lên tiếng:
– Ta khỏe.
Liễu Tà Dương nhìn đống pháp bảo hạ phẩm dưới đất và tháp Thiên Lôi, pháp bảo súc sắc bị hư, nói:
– Ta cần bế quan một đoạn thời gia để tu sửa pháp bảo.
– Được được.
Nhóm Phong Hầu cho rằng Liễu Tà Dương đại thương nguyên khí cần nghỉ ngơi, hiện giờ hắn đang cố gượng. Bọn họ cho rằng dù là ai ở cảnh giới Kim Đan đánh thắng tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ bị thương.
Liễu Tà Dương nhặt pháp bảo, dựng thẳng tháp Phong Thần lại, hắn vào trong tháp bế quan nghỉ ngơi hồi phục pháp bảo.
Khí linh trọng kiếm huyền thiết nhìn Trọng Lâu:
– Sư tôn của ngươi rất mạnh, Kim Đan trung kỳ mà chiến bại một tu sĩ Nguyên Anh.
Trọng Lâu cất Phi Thăng đan trong tay, gã biết sư tôn còn chưa lật át chủ bài. Lúc trước Trọng Lâu chính mắt thấy sư tôn một chưởng hút hết thọ nguyên của một tu sĩ, sư tôn vẫn chưa dùng công pháp nghịch thiên đó.
Liễu Tà Dương đã tiến vào tháp Phong Thần. Đám người Phong Hầu sắp xếp chỗ cho Hoàng Kim cung, bọn họ nhìn thẫn thờ phế tích, thở dài thườn thượt. Thất Thập Nhị phong bị phá tan hoang.
Đệ Thất Thập Nhị phong Vô Lượng Môn chưa bao gờ tụt dốc như thế, hiện giờ tháp Phong Thần bị người đẩy gã, trong lòng mọi người đè một tảng đá lớn không thể dời đi được.
Nhưng bọn họ nhìn tháp Phong Thần lại nhớ Liễu Tà Dương đánh lui tu sĩ Nguyên Anh, có ngọn lửa bốc cháy trong lòng họ, xua tan mù mịt trong tim.
Tuy Thất Thập Nhị phong hủy nhưng ngọn núi mới chậm rãi dâng lên, Cửu sư huynh ở đây, hắn ở trong tháp Phong Thần.
Phong Hầu nói:
– Sẽ có ngày Cửu sư huynh dẫn dắt Thất Thập Nhị phong lại vùng lên, ta tin!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!