Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 114 - Đấu Nguyên Anh
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tất cả pháp bảo rơi xuống pháp tướng như mưa to vỗ bờ cát gây ra nhiều chỗ trũng nhưng không thể tạo thành tổn thương thực chất.
Pháp tướng kim thân khom người, hai bàn tay khổng lồ chộp tháp Thiên Lôi. Thiên địa tối tăm, linh lực đè xuống tháp Thiên Lôi.
Đám người Phong Hầu òng thít chặt, tháp đen lượn lờ tia sét bị đôi tay khổng lồ siết chặt.
– Grao!
Tiếng rồng ngâm vang vọng, một con lôi long gầm rống phóng lên cao.
Trần Phong Bạo quá to. Đôi tay lóe ánh sáng vàng. Nhưng lực lượng lôi long bay vút lên trời quá cuồng bạo, bàn tay khép lại bị đụng bật ra. Thân hình lôi long trăm trượng, một người đứng trên đầu rồng cầm Phi Hồng kiếm chỉ hướng Trần Phong Bạo.
Thanh âm như từ chân trời vọng lại:
– Ta có một kiếm tên Liệt Thiên!
Một luồng sáng xé rách thiên địa, dường như thời gian, không gian cũng bị ánh sáng này chặt đứt.
Đám1người Lôi Hổ ngây ngốc nhìn. Liễu Tà Dương có sức mạnh chống lại tu sĩ Nguyên Anh, lúc trước bọn họ từng thấy thần uy của Liệt Thiên kiếm nhưng tuyệt đối không có uy lực như thế nào.
pháp tướng kim thân của Trần Phong Bạo nứt ra. Trần Phong Bạo nhìn Liễu Tà Dương chằm chằm, lòng hơi rung động, gã không ngờ tu sĩ Kim Đan dồn ép gã đến nhường này.
Trần Phong Bạo không có tâm lý coi thường bất cứ đối thủ nào, mỗi lần ra tay đều dốc hết sức.
Nhưng mỗi lần va chạm tu sĩ Kim Đan đều có cách ứng đối.
Trần Phong Bạo đung đưa pháp tướng kim thân, khe nứt biến mất, tay gã cầm một cây quạt, là pháp bảo quạt Phong Lôi của Vô Lượng Môn.
– Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái tên Trần Phong Bạo là từ đâu ra.
Khí linh trọng kiếm huyền thiết trốn trong động phủ nói với Trọng Lâu:
– Sư tôn của ngươi nguy rồi.
Trọng Lâu nhìn chăm chú4Liễu Tà Dương, mở miệng nói,
– Ngươi sai, sư tôn tất thắng.
– Tại sao?
Trọng Lâu liếc qua khí linh trọng kiếm huyền thiết:
– Vì linh lực của sư tôn đang tăng trưởng, sư tôn còn có đòn sát thủ chưa dùng.
Trọng Lâu nắm chặt một viên đan dược tùy thời chuẩn bị nuốt nó rồi đi trợ giú pLiễu Tà Dương. Đan dược này tên gọi Thăng Tiên đan, có thể tăng một cảnh giới nhưng cái giá cực đắt.
Khí linh trọng kiếm huyền thiết liếc sang Trọng Lâu:
– Thực lực của ngươi như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết? Dù ngươi ăn Thăng Tiên đan cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ, ra ngoài sẽ chết!
Trọng Lâu phớt lờ khí linh trọng kiếm huyền thiết, gã ngẩng đầu nhìn Trần Phong Bạo và Liễu Tà Dương.
Các hạ cầm kiếm đứng trên lôi long, pháp tướng kim thân Trần Phong Bạo cầm quạt Phong Lôi, hung uy lừng lẫy.
– Chết đi!
Một thần thức đột nhiên xuất hiện xâm nhập vào thần thức của Liễu2Tà Dương, là Trần Phong Bạo thi triển thần thức công kích. Thần thức như ngọn lửa xông vào thần thức của Liễu Tà Dương.
Liễu Tà Dương phun ra một chữ:
– Diệt!
Tinh thần Trần Phong Bạo chấn động. Sao có thể như vậy? Khí linh tu luyện đòn công kích thần trí mấy trăm năm mọi việc đều thuận lợi, tại sao hôm nay không có công hiệu gì?
Trần Phong Bạo vừa mới bước vào cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới còn chưa ổn định nhưng Liễu Tà Dương đối kháng vẫn rất vất vả, áp chế cảnh giới quá dữ dội.
Trần Phong Bạo huơ quạt Phong Lôi:
– Phong!
Gió mạnh nổi lên, tại đây Trần Phong Bạo không e ngại gì, cứ thoải mái phá hoại.
– Grao!
Lôi long lao xuống, Trần Phong Bạo huơ quạt Phong Lôi, lốc oáy bắn hướng lôi long.
Không ổn, thậm chí không bằng công kích lôi kiếp vừa rồi, nguy! Trần Phong Bạo thầm la, nhưng đã muộn. Một con súc sắc to xuất hiện trước mặt Trần Phong Bạo,1lệ quỷ giương nanh múa vuốt lao vào gã.
– A!
Trời đất đổi thay, Trần Phong Bạo bị hút vào thế giới súc sắc. Nơi này là thế giới thuộc về khí linh, lệ quỷ vặn vẹo vọt hướng Trần Phong Bạo, nháy mắt xâm nhập thần thức của gã. Lệ quỷ táp một miếng nuốt mất một phần thần thức của Trần Phong Bạo.
Trần Phong Bạo giật mình kêu lên:
– Đây là pháp bảo gì?
Trần Phong Bạo vất vả chống cự khí linh lệ quỷ xuất quỷ nhập thần.
Lệ quỷ hưng phấn gào rống, thanh âm thập cực kỳ chói tai:
– Rốt cuộc bắt được một kẻ có thể đối phó!
Trần Phong Bạo huơ quạt Phong Lôi:
– Phong!
Gió to nổi lên, thế giới súc sắc tràn ngập cuồng phong, nhưng Trần Phong Bạo phát hiện không ổn, gã vẫn bị nhốt.
Liễu Tà Dương dùng lôi long ngụy trang thầm giấu pháp bảo súc sắc, tấn công một hơi. Trần Phong Bạo chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nếu gã là Nguyên Anh trung2kỳ thì pháp bảo súc sắc không thể lập tức thú gã vào thế giới súc sắc.
Trần Phong Bạo ổn định tâm thần, cảnh giác đề phòng lệ quỷ tập kích, tìm cách thoát khốn. Mới rồi lệ quỷ công kích khiến Trần Phong Bạo rối loạn tinh thần, lôi ra bao nhiêu thủ đoạn mà không cách nào đối kháng lại con lệ quỷ. Lệ quỷ cắn nuốt thần thức Trần Phong Bạo tổn hao trầm trọng.
Tháp Phong Thần đã nghiêng trong đại chiển, ngọn núi nâng tháp Phong Thần đã tan vỡ.
Đám người Phong Hầu thấy Liễu Tà Dương đứng trên phế tích đằng trước tháp Phong Thần, tay hắn cầm pháp bảo súc sắc. Liễu Tà Dương lặng yên như nhập định, không nói, không nhúc nhích. Mọi người không dám tiến lên quấy rầy hắn.
Người đối chiến với Liễu Tà Dương là tu sĩ Nguyên Anh, tuy chỉ mới bước vào cảnh giới Nguyên Anh nhưng với tu sĩ Kim Đan đã là ngọn núi cao khó thể vượt qua. Giờ phút7này ngọn núi cao kia đã bị Liễu Tà Dương giẫm ở dưới chân.
Tháp Thiên Lôi sau lưng Liễu Tà Dương đã hoang phế, dưới đất rơi rụng các loại pháp bảo hạ phẩm, trong mưa công kích vừa rồi có một phần pháp bảo đã tổn hại.
Các đệ tử ngóng trông trong Hoàng Kim cung, chờ sư tôn đắc thắng về.
Thất Thập Nhị phong đã sụp đổ, rất nhiều tu sĩ vẫn không chịu tha cho nó, nhấc chân giẫm mạnh xuống tôn nghiêm thuộc về nó. Một trong chủ phong Vô Lượng Môn, vinh quanh của Đệ Thất Thập Nhị phong không bao giờ còn nữa.
Đám người Phong Hầu rất uất ức, không thể nói với ai nỗi uất nghẹn đó.
Khi Liễu Tà Dương chưa về, đệ tử môn hạ bị tu sĩ phong môn khác cướp đi. Các loại của cải Thất Thập Nhị phong tích lũy góp nhặt trăm ngàn năm qua bị cướp sạch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!