Nhân Đạo Thánh Đế
Đặt cược tính mạng
Tạp dịch đệ tử ngốc trệ, Phong trưởng lão bất giác quay đầu, âm thầm đánh giá Đạo Khuyết, ánh mắt kia mơ hồ mang theo trùng điệp uy áp, mấy tên ngoại môn Phong Thân cảnh mỗi người một vẻ, nhưng nhìn Đạo Khuyết, biểu cảm như nhìn một tên điên.
” Ngưng Khí trung kỳ? Ngươi cũng là Luyện Thể chi tu, tuy nhiên lao lực lâu ngày vô tình ươm mầm nội bệnh trầm trọng, lão hủ cam đoan ngươi không thể sống đến năm 20 tuổi, vậy nên thời gian còn lại cố gắng sinh hoạt cho thật tốt ” Phong trưởng lão nghiêm túc đánh giá, dưới con mắt Tiên Đan cảnh hắn dễ dàng thấu triệt mọi thứ trên thân thể Đạo Khuyết.
Ánh mắt Phong trưởng lão mất mấy giây ngừng lại ở vị trí đôi chân Đạo Khuyết, trong lòng hắn thoáng chấn động, Luyện Thể chi tu, đám người này thường xuyên nghĩ ra đủ trò để hành hạ cơ thể, nhưng tồi tệ với bản thân đến mức khiến cho hai chân biến dạng, lỡ loét nghiêm trọng như vậy thì hắn mới được chứng kiến lần đầu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm khái.
” Thằng nhóc này phải có bao nhiêu kiên định, bao nhiêu cố chấp mới thành ra cái bộ dáng khủng khiếp như vậy?
Đáng tiếc căn cơ quá kém, thể nội càng uẩn dưỡng nan bệnh, nếu không, bằng chứng ấy điên cuồng về sau nhất định sẽ là một cái nhân tài ” Phong trưởng lão thở sâu, ánh mắt một lần nữa nhìn đến khuôn mặt Đạo Khuyết, tại mắt trái máu tươi vẫn chầm chậm rỉ xuống, lúc này sự băng lãnh bớt đi, thay vào đó là một chút phức tạp.
Đám ngoại môn đệ tử biểu cảm lại hoàn toàn khác biệt, bọn hắn không đủ tinh tường để nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt Phong trưởng lão, giờ phút này đối với Đạo Khuyết nhiều hơn là xem thường cùng chán ghét.
Một tên đệ tử ngoại môn không kiềm chế được hung tính bỗng dưng hét lên thành tiếng:” Tên phế vật này! Phong trưởng lão, người cứ cho phép, đệ tử sẽ một chưởng đưa hắn đi đoàn tụ với Tổ Tiên “.
Chúng nhân im lặng, Phong trưởng lão nhìn tên ngoại môn đệ tử vừa mới lên tiếng, trừng mắt quát:” Câm mồm! Đây là chỗ cho ngươi lộn xộn?”.
Tên ngoại môn đệ tử như bị sét đánh giữa đỉnh đầu, khuôn mặt vô tội lập tức cúi gầm xuống, hắn không hiểu Phong trưởng lão vì sao lại quát hắn, chẳng phải trước lúc đến đây đã giao phó: Giết được thì cứ giết? Đối với tạp dịch đệ tử, Phong trưởng lão cũng chưa bao giờ nhìn thuận mắt.
Đạo Khuyết tinh tường cảm nhận được sự biến đổi trên khuôn mặt Phong trưởng lão, ánh mắt khi nhìn hắn càng có chút gì đó rất khó nói, tựa hồ đồng cảm, tựa hồ là bất ngờ nhìn thấy một phần hình chiếu của bản thân mình ở trong quá khứ.
” Ta không sống được đến năm 20 tuổi sao?” Đạo Khuyết nói thầm.
Mặc dù đau đớn, Đạo Khuyết vẫn cố gắng duy trì tâm thái, không nhanh không chậm hướng Phong trưởng lão cung kính ôm quyền, thanh âm lanh lảnh:” Đệ tử tự biết mình kém cỏi, có lẽ thực sự như trưởng lão nói, không sống được quá năm 20 tuổi, tuy nhiên cứ như vậy mà chết đi đệ tử không cam lòng, hơn nữa Đạo Môn đã đưa ra khảo nghiệm tại sao lại không dám thử? Sống chết có mệnh.. Mong trưởng lão thành toàn “.
Một lời nói bày tỏ hết thảy tâm tư: Đạo Khuyết không chấp nhận số phận, nói hắn điên cuồng cũng đúng, mà nói hắn ngu dốt vẫn đúng.
” Đạo Môn đặt ra quy định kia gần trăm năm nay chưa hề cải biến, phàm là tạp dịch đệ tử đều có thể danh chính ngôn thuận mượn khảo hạch thăng tiến ngoại môn, từ đó một bước lên mây, nhưng trong khảo hạch chuyện sinh tử rất khó nói, trăm năm qua không dưới một vạn tạp dịch đệ tử đã từng đi con đường này, tuy nhiên số người sống sót lại ít ỏi không tới một thành, trong một thành sống sót đó cơ hội thăng tiến thành công càng giảm đi quá nhiều.. Chính ngươi vừa tận mắt nhìn thấy.
Lão hủ nể tình ngươi giống Vũ Vân Sinh kia, đều là Luyện Thể chi tu, con đường tu luyện tuyệt đối không dễ dàng, hơn nữa tâm tính ngươi rất khá.. Lão hủ chỉ muốn nhắc nhở.. Nếu ngươi thực sự cố chấp thì cũng là quyết định của ngươi.. Ta không việc gì phải dong dài “.
Phong trưởng lão nheo mắt, ánh mắt hắn chùng xuống nhưng rất nhanh liền trở về nguyên bản, băng lãnh, thâm trầm như núi.
Đạo Khuyết tiếp tục ôm quyền, lại vái ra một vái, thanh âm như cũ, đầy đủ điên cuồng cùng quyết đoán:” Nếu sinh tử khó nói, hơn nữa tiền nhân vạn người dám đi, tại sao đệ tử lại không dám bước!”.
Chúng nhân im lặng, không ai nói thêm lời nào, đám tạp dịch đệ tử lúc trước từ bỏ khảo hạch trong lòng trở nên trầm mặc, trước đó bọn họ cũng có suy nghĩ như Đạo Khuyết, tuy nhiên đối diện với sinh tử khiến cho suy nghĩ hoàn toàn cải biến, không đủ đảm đương đi duy trì.
Tạp dịch đệ tử đến để quan khán thì đồng loạt thở dài, vẻ mặt có đồng cảm cũng không ít mang theo ý cười.
Đạo Khuyết tại bên trong Tạp Dịch Quán biểu hiện tầm thường, cơ hồ không có gì nổi trội, cũng rất ít người nhận thức hắn, nhưng hôm nay cái thái độ thấy chết không sờn kia khiến cho nhiều người nhớ kỹ.
” Tốt! Nếu ngươi đã muốn vậy, lão hủ thành toàn, Lôi Thần! Ngươi đi lên giúp hắn thực hiện khảo hạch ” Phong trưởng lão một lần nữa nhìn Đạo Khuyết, sau đó ánh mắt chuyển dời hướng một nam nhân cao lớn tuổi đời ước chừng hơn 30, nam nhân tên gọi Lôi Thần này cũng là một ngoại môn đệ tử, tu vị Phong Thân sơ kỳ.
Lôi Thần cúi đầu nhận mệnh, nhục thân cao lớn chậm rãi hướng lôi đài, hai chân vững vàng như thiết trụ, cả người cuồn cuộn cơ bắp, đạo phục ngoại môn ở trên người hắn cảm giác cực kỳ chật chội.
Lôi Thần người cũng như tên, là trời sinh thần lực, mặt hùm râu én, tướng mạo phương phi, trên má phải một vết sẹo cực kỳ dữ tợn kéo dài xuống tận cằm, nhìn hắn như một đầu Thổ Hùng hoang dã, hung tàn khí tức theo tu vi tùy tiện bộc phát.
Thời điểm Lôi Thần vừa bước lên võ trường, Đạo Khuyết cũng lau khô máu trên mắt trái, cắn răng bước lên, xích sắt rối mù toé thiết quang, cùng với Lôi Thần song song đối diện.
Hai người hình thể tương phản, nhưng trên khí chất hình như có chút tương đồng, đều là hạng người điên cuồng tàn nhẫn, Lôi Thần tính cách triệt để bộc phát ra bên ngoài, Đạo Khuyết lại hoàn toàn nội liễm, nhìn hắn có vẻ vô hại, nhưng cực kỳ sâu xa khó đoán.
Gió núi cuốn tung mái tóc xuề xoà, ánh mắt Đạo Khuyết sắc bén như dao, thân thể gầy gò khẽ đung đưa, Đạo Khuyết hướng Lôi Thần đang đứng ở phía đối diện nhẹ khom người, nhỏ giọng:” Cầu Lôi Thần sư huynh nương tay “.
Lôi Thần đang săm soi quan sát Đạo Khuyết, nghe hắn nói vậy thì bất giác gật đầu, một lúc sau mới kinh hãi phát hiện, thiếu niên này, ánh mắt hắn vậy mà có sức dụ hoặc cực lớn.
” Ngươi sẵn sàng chưa?” Lôi Thần lên tiếng, giọng nói ồm ồm như sấm.
” Ta sẵn sàng!” Đạo Khuyết ngắn gọn đáp trả, nhanh chóng thủ thế, không bày ra một chút nào tu vi lực lượng, trên cơ thể hắn thình lình loé hiện bạch quang.
Đạo Khuyết ở trên Luyện Thể Chi Pháp đã đạt tới cảnh giới Hoán Cốt hậu kỳ, trên mức độ xem xét nhục thân hoàn toàn vượt trội so với tu vi, đó là thành quả công sức, cùng sự điên cuồng hắn bỏ ra suốt bốn năm, tuy nhiên để đón đỡ một kích toàn lực của Phong Thân cảnh vẫn không chút nào nắm chắc có thể toàn mạng.
Bạch quang càng lúc càng dày đặc, ngoại nhân nhìn lại cảm giác như trên thân thể Đạo Khuyết đang phóng xuất vô số đạo kiếm khí, bạch quang này trên thực tế là cốt quang ngoại phóng, một biểu hiện đặc thù của Luyện Thể Chi Tu.
Đạo Khuyết hơi chùng chân súc thế, xích sắt leng keng, hai tảng đá đen nện thẳng lên mặt đất, cơ thể gầy nhom thẳng tắp như khô mộc giữa trời, trong ánh mắt điên cuồng càng đậm.
Gió núi lay động tán cây, phảng phất như hổ khiếu phượng minh.
Lôi Thần âm thầm quan sát, khuôn mặt không biểu cảm, khi Đạo Khuyết bày ra hoàn chỉnh tư thế hắn mới chậm rãi nhấc tay, tay phải thình lình nắm chặt lại khiến cho gân xanh cuồn cuộn nổi lên, rốt cuộc nắm đấm hướng về phía trước, chớp mắt như một quả đạn pháo rời nòng, bởi vì khoảng cách quá gần cho nên mọi động tác đều thuận lợi rơi vào tầm mắt chúng nhân.
Chỉ thấy một nắm đấm mang theo u vụ bằng xu thế khai sơn liệt thạch hướng vùng ngực Đạo Khuyết gào thét công kích tới, càng đến gần u mang càng đậm, không khí phía trước đều lập tức toái diệt, vặn vẹo biến dạng.
Đạo Khuyết chỉ cảm nhận được một cổ đại lực khủng khiếp đang chuẩn bị giáng lâm, hàn phong xốc thẳng vào mặt, trái tim hắn giờ phút này phanh phanh đập mạnh.
Bỗng nhiên ” Binh! Binh!” Vùng ngực Đạo Khuyết chấn động kịch liệt, một cỗ đau nhức cực kỳ khó tả, tựa hồ lục phủ ngũ tạng đều bị đè ép muốn nổ bạo, Đạo Khuyết không kiềm chế được lập tức phun ra máu tươi, tiếp theo là một vòi máu đen đục điên cuồng phóng xuất, phía sau lưng hắn nổi lên vệt ban đỏ, rõ ràng là hình thù của một cái thủ ấn.
Hai chân Đạo Khuyết bị xích sắt trói buộc vẫn cắm chặt trên mặt đất, cả người lay lắt như tơ liễu phiêu dật, lúc này tựa hồ toàn bộ kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát, nỗi đau đến từ con mắt trái chẳng thấm vào đâu, toàn thân như bị voi giày ngựa xéo, Đạo Khuyết muốn ngất đi, mắt phải chảy xuống huyết lệ, máu tươi từ tai, từ mũi cũng nhanh chóng trào ra.
Một kích vừa rồi mặc dù không đánh bay Đạo Khuyết nhưng kình lực ẩn chứa bên trong là vô cùng khủng khiếp, kình lực nhập thể tàn phá bừa bãi, sau mấy cái hơi thở, làn da Đạo Khuyết cũng chầm chậm xuất huyết, cả người hắn như huyết nhân cạn lực chuẩn bị ngã gục, tuy nhiên Đạo Khuyết vẫn không hề ngất đi mà ở đó cực kỳ thanh tĩnh gặm nhấm cơn đau thể xác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!