Nhân Đạo Thánh Đế - Sinh tử khảo hạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Nhân Đạo Thánh Đế


Sinh tử khảo hạch



Năm nay có đến 20 cái tiêu chuẩn, một vài tên tạp dịch đệ tử ban đầu đến với ý định góp vui, lúc này không khỏi co giật cơ mặt.

Rất nhanh, 30 tên thiếu niên đã xếp hàng ngay ngắn phía trước diễn võ trường, trong ánh mắt lập loè tinh quang, ai nấy mặc dù khuôn mặt non nớt nhưng đã dám chấp nhận khảo hạch chứng tỏ đều là hạng người điên cuồng, xem nhẹ tính mạng.

Trong 30 người này rất có thể toàn bộ đều nhanh chóng đoàn tụ với Tổ Tiên, nếu may mắn vượt qua khảo hạch sẽ phải đối với nhau triển khai sinh tử chiến, cuộc chơi hết sức phi lý nhưng lại có sức hấp dẫn chí mạng.

Đạo Khuyết nuốt xuống đau đớn cỡi bỏ chiếc áo trấn thủ đang mặc trên người, cơ thể hắn gầy gò nhưng rắn chắc, vẻ mặt không bi không loạn, ánh mắt băng lãnh trầm đục.

Đạo Khuyết kéo lê đầu xích sắt từng bước chậm rãi tiếp cận diễn võ trường, hô hấp cực gấp, đứng tại phía sau 30 tên đồng học, trong lòng sớm đã hạ xuống quyết tâm, dù chỉ là một thành cơ hội hắn nhất định cũng phải đi thử, hoặc là phế vật đoản mệnh chết đi, hoặc là trên con đường Tiên Đạo, con đường nhân sinh bước ra thêm một bước dài.

Đám tạp dịch đệ tử tham gia khảo hạch thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt xen lẫn tâm tư khó nói, giờ phút này không có sự đối địch, cái nhìn mang theo cổ vũ cùng cầu nguyện.

” Kẻ nào khảo hạch đầu tiên?” Một tên ngoại môn đệ tử diện mục tuấn mỹ lớn tiếng quát, hắn nhếch môi cười, tựa hồ muốn hỏi:” Kẻ nào đi chết đầu tiên?”.

Chúng nhân ngưng trọng, một vài nữ đệ tử khuôn mặt xám lại, tràng cảnh tiếp theo hiển nhiên là máu tươi, có thể là chết chóc, cái chết trong tự nguyện, cái chết không chút phản kháng.

Trống trận lại nổi, hàn phong quét lên bụi đất, phong minh dồn dập..

” Ta! ” Một tên đệ tử thể hình cường tráng, làn da ngân đồng cổ lão dậm chân dứt khoát bước lên diễn võ trường, tuổi đời hắn xem ra cũng chỉ ngang ngữa Đạo Khuyết, nhưng khuôn mặt ngập tràn phong trần vết tích, chứng tỏ tại bên trong Tạp Dịch Quán đã trải qua một đoạn sinh hoạt không tầm thường.

Thiếu niên này mày kiếm mắt to, toàn thân là chí dương cương khí, hắn xiết tay hạ xuống quyết tâm sau đó hướng Phong trưởng lão cúi đầu, nhỏ giọng.

” Đệ tử Vũ Vân Sinh tiếp nhận khảo hạch!” Thanh âm phảng phất như chém đinh chặt sắt.

“Ngươi quyết định? ” Phong trưởng lão hứng thú hỏi.

” Đệ tử quyết định!” Vũ Vân Sinh ngắn gọn đáp.

” Để ta thử!” Một tên ngoại môn đệ tử liếm môi, phi thân trực tiếp hạ xuống diễn võ trường, hất hàm cao giọng hỏi:” Học đệ! Ngươi sẵn sàng chưa?”

” Không cần nhiều lời!” Vũ Vân Sinh lạnh nhạt đáp, sau đó Luyện Cốt sơ kỳ tu vi bạo phát mà ra, bốn phía hư vô phạm vi nhỏ lập tức vặn vẹo, trên cơ thể hắn màu da ngân đồng càng đậm, lúc này kim quang phản chiếu, cơ bắp cuồn cuộn nhô lên, Vũ Vân Sinh thở sâu, chân dẫm mạnh xuống nền đất diễn võ trường, súc thế.

” Mời!” Vũ Vân Sinh quát, khuôn mặt vằn vện gân xanh.

” Ngươi gấp chết đến vậy sao?” Tên ngoại môn đệ tử thầm nghĩ, vành môi cong lên, trong mắt hắn vậy mà ẩn hiện sát cơ.

Chúng nhân cực kỳ hồi hộp, đây là khảo hạch cũng đúng, mà nói thi hành án tử cũng không sai, Đạo Khuyết đè xuống đau nhức, nghiêm túc quan sát.

Tên ngoại môn đệ tử từng bước đi tới trước mặt Vũ Vân Sinh, như long hành hổ bộ, mỗi bước chân đều mang theo uy thế, tay phải chậm rãi nhấc lên, lập tức hắc quang giật động, một chưởng hướng đến vùng ngực Vũ Vân Sinh, không màu mè, không hoa mỹ nhưng cuộn trào lực lượng, tựa hồ một ngọn núi nhỏ bị cự nhân dùng sức ném ra, khiến cho không khí trước mặt trực tiếp bị xé toang, khí kình mãnh liệt tạo thành vòng xoáy linh lực, khoảng cách rất gần, chớp mắt một chưởng dễ dàng nện lên khuôn ngực Vũ Vân Sinh.

Ầm!.

Vũ Vân Sinh tại chỗ phun ra máu tươi, hai chân quét ngang mặt đất, cả người bay ngược về phía sau đụng nát dãy hàng rào bảo hộ, trên ngực hắc khí cuồng động, xương sườn đều bị đánh nát, khuôn ngực lỏm vào một đoạn.

Vũ Vân Sinh đụng nát dãy hàng rào bảo hộ thì trực tiếp nện lên mặt đất, thất khiếu trào máu, trên ngực trào máu, không biết sống chết thế nào, chỉ thấy y phục thân dưới đều bị máu tươi nhiễm đỏ, đầu lệch sang một phía, hô hấp cực kỳ yếu ớt.

Chúng nhân giật mình, không ai dám thở sâu, mặc dù đoán trước được kết cục như vậy nhưng cũng không khỏi dâng lên một cỗ bi ai cảm xúc, không phải là tình cảm giữa đồng môn với nhau, mà là tình thương thuần túy của đồng loại.

” Hắn chết rồi!” Có nữ sinh sụt sùi lẩm bẩm.

” Chết như vậy thật nhanh! Khỏi một đời mang tiếng phế vật, hắn mặc dù chết nhưng vẫn còn hơn chúng ta rất nhiều, dám chống đối vận mệnh, ta thì lại không có đảm đương đó!” Một tạp dịch đệ tử nhìn đến Vũ Vân Sinh, cay đắng nói.

” Luyện Cốt cảnh quá yếu!” Tên ngoại môn đệ tử sau khi tung ra một đấm còn châm chọc lên tiếng.

Ngàn người phẫn nộ nhưng không ai nói được cái gì, ai bảo ngươi tự mình đi tìm chết.

Bụi bặm lắng xuống, Vũ Vân Sinh gục đầu trên vũng máu, máu tươi trong cơ thể hắn vào lúc này tựa hồ đã thoát hết ra bên ngoài, bất quá, nhịp thở vẫn duy trì.

Đạo Khuyết thấy vậy, vẻ mặt càng thêm âm trầm:” Luyện Cốt cảnh dưới một chưởng còn thừa sống thiếu chết, phế vật Ngưng Khí như ta liệu có toàn mạng? Hay là nên bỏ, núi xanh còn lo gì cũi đốt?” Đạo Khuyết cảm thấy sống lưng lạnh toát, âm thầm suy nghĩ.

Đạo Khuyết chung quy cũng chỉ là thiếu niên, hoàn toàn không sở hữu nội tâm tiến thoái của kẻ trải đời, giờ phút này hắn thực sự nhụt chí.

” Cha mẹ ta không đợi được.. Đạo gia tộc nhân không đợi được.. Chỉ có một cơ hội cuối cùng.. Dù chết cũng phải thử!” Đạo Khuyết cắn nát môi dưới, hàm răng trắng ởn nhợt nhạt máu tươi, hắn nhếch môi cười cay đắng.

” Kiểm tra xem hắn đã chết hay chưa, nếu còn sống thì cho hắn một viên Hoàn Dương Tán!” Phong trưởng lão khuôn mặt băng hàn như tuyết, quét mắt, đanh giọng.

” Vẫn còn chút nhân tính!” Một vài tên tân sinh đệ tử tạp dịch cảm khái.

” Nếu chết rồi thì đem vứt xuống núi!” Phong trưởng lão nheo mắt.

” Ta còn tưởng thế nào! Một viên Hoàn Dương Tán uống vào Vũ Vân Sinh cả đời cũng xem như phế.. Chết thì lại bị vứt xuống núi cho dã thú gặm thây, thì ra cái giá của sự sống và cái chết lại gần nhau đến vậy!” Tân sinh đệ tử biến sắc.

” Ài! An ổn có phải hơn không? ” Đám lão niên tạp dịch đệ tử suy nghĩ lại khác hoàn toàn.

Bọn họ ít thì 30, nhiều cũng hơn 50 tuổi, bái vào Cổ Võ Đạo Môn trong năm tháng sâu xa, ở trên nhân sinh cuộc sống bình thường tiếp diễn nhưng con đường tu đạo đã chấm dứt, thăng tiến ngoại môn hầu như là chuyện không thể.

Rất nhanh, Vũ Vân Sinh được tạp dịch đệ tử mang đi, hắn sống chết thế nào không ai biết, Đạo Khuyết mặc niệm, trong lòng có chút cảm khái.

Lại thêm mấy thí sinh nữa lên đài, trong đó điển hình có một tên Thể Tu, tu vi càng đạt tới Luyện Cốt đại viên mãn, tuy nhiên, dưới một kích toàn lực của Phong Thân cũng chỉ còn lại non nửa cái mạng, chứng kiến cảnh đó chúng nhân tim đập chân run, đa phần đều lựa chọn từ bỏ, vẫn biết con đường thăng tiến ngoại môn nguy cơ đầy rẫy, nhưng năm nay tựa hồ có chút khác biệt, đám ngoại môn Phong Thân cảnh xuất chiêu hoàn toàn nhằm vào vị trí yếu hại, công kích càng là muốn ra tay đoạt mạng đồng môn.

Phong trưởng lão lạnh nhạt quan sát, thậm chí mắt không thèm chớp, tựa hồ đang âm thầm tán thành, dễ hiểu, con đường Tu Tiên vốn khắc nghiệt, tạp dịch đệ tử căn cơ không đủ, nếu may mắn thăng tiến ngoại môn thì tương lai tiền đồ cũng có hạn, trong sự phát triển chung không giúp ích được gì, chỉ tổn hao tài nguyên, hiển nhiên bị Đạo Môn ra sức chèn ép.

Thái độ Phong trưởng lão đại biểu cho thái độ của đám cao tầng Đạo Môn, bọn họ trước sau đã suy tính chu toàn, trong 1000 tạp dịch đệ tử nếu có chết đi vài chục người cũng không ảnh hưởng đến thế cục, hơn nữa, con đường này dưới cái nhìn của ngoại nhân là vì mến tài mà mở ra, trên danh nghĩa ủng hộ cho tạp dịch đệ tử truy cầu thăng tiến, bất quá, người tinh tường dễ dàng nhìn rõ: Thủ đoạn bọn họ hết sức cao minh, hoàn toàn không đi ngược đạo lý, càng không để ai bắt bẻ nửa phân.

Hai tên Luyện Cốt kỳ thừa sống thiếu chết, bốn tên Ngưng Khí viên mãn bỏ mạng tại chỗ, rốt cuộc không ai dám tiến lên tiếp nhận, Đạo Khuyết minh bạch, đường này rất khó thông, gần như không có chút nào cơ hội, trong đầu hắn từ trước đã có ý định bỏ cuộc, nhưng cỗ đau nhức từ con mắt trái liên tục dội tới khiến hắn phát cuồng, Đạo Khuyết cắn răng.

” Hết rồi đúng không?” Phong trưởng lão cười lạnh, quét mắt hỏi.

Chúng nhân im lặng, một mảnh tĩnh mịnh nhường lại không gian cho tiếng gió núi thê minh, trống trận lại đánh lên bảy hồi, mấy tên ngoại môn đệ tử vẻ mặt đắc chí cũng lạnh lùng quét mắt.

” Hết rồi thì tốt! Hồi sơn.” Phong trưởng lão vươn vai, uể oải quát.

Khi Phong trưởng lão đằng vân chuẩn bị rời đi, con mắt phải Đạo Khuyết thình lình toé lên ánh sáng điên cuồng, hắn cắn răng dằn xuống đau đớn, ngẩng đầu cao giọng:” Xin trưởng lão dừng bước! Đệ tử muốn khảo hạch!”.

Thanh âm này cực kỳ băng hàn trực tiếp hướng lên bầu trời nổ vang, âm lực không lớn nhưng có sức xuyên thấu mãnh liệt, Đạo Khuyết dồn hết đau đớn, một lần triệt để phát tiết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN