Nhân Đạo Thánh Đế
Tu đạo gian nan
Sáng sớm, đường chân trời vẫn còn ảm đạm, thiên không, một vài cánh chim nối đuôi chao lượn, gió hú thanh thanh, dưới núi khói bếp la đà quấn vào sương nhạt, khung cảnh nhìn qua hết sức yên bình, một lúc sau mặt trời nhô lên, dương quang như thường lệ phủ xuống thế gian, ánh nắng kéo dài từng chút thẳng tắp lan ra như một thanh Kiếm Dương hoa mỹ treo ngược giữa hư vô.
Quang huy le lói.
Trên mảnh sân lớn tụ tập khá đông người, lúc này có một vài thiếu niên ngực trần, cơ thể rắn chắc đang tích cực vật lộn đấu võ, làn da đen sạm ánh lên màu ngân đồng mạnh khoẻ, số khác thân mặc đạo bào màu xám tro tụ tập thành từng nhóm nhỏ, ai nấy trên khuôn mặt đều biểu hiện ra chút ngưng trọng khó hiểu, đếm sơ cũng có đến hơn 100 người.
Khuất phía sau gốc Tuyết Tùng, ngồi trên mô đất một thiếu niên tuổi chừng 15~16, hắn ở đó từ tối hôm qua, sương sớm bám đầy lên mái tóc, thiếu niên có chút gầy gò, y phục ướt át may bằng vải bố thô sơ, lưng eo thẳng tắp như kiếm, diện mục cực kỳ anh tuấn, mũi cao mắt sáng, ngũ quan như hoạ, khiến cho người đối diện cảm thấy hắn tuyệt nhiên là một kẻ cương trực, đáng tin.
Mặt trời chiếu xuống khuôn mặt thiếu niên, từ góc nghiêng nổi trội lên chiếc mũi thanh tú, ánh mắt hắn giờ phút này có chút gì đó bất lực, cô độc cùng tư vị thê lương phảng phất, thiếu niên thình lình quay đầu, bất ngờ, hắn chỉ có một mắt, con mắt còn lại được bịt chặt bằng vải đen, ẩn ẩn còn có máu tươi rỉ xuống.
Thiếu niên tên gọi Đạo Khuyết, bốn năm trước bái vào Cổ Võ Đạo Môn làm một tên tạp dịch đệ tử, thiên tư hắn có lẽ quá mức kém cỏi, đồng học cùng trang lứa kẻ tệ nhất cũng đã tiến giai đến gần Luyện Cốt cảnh, chỉ riêng hắn, bốn năm, Ngưng Khí trung kỳ.
Đạo Khuyết xuất thân từ vùng Vân Dũng, hạ nguồn Lưu Nguyệt Giang, vùng đất này thuộc về phạm vi quản hạt của Vân Thiên Quốc, cha hắn tại bên trong phàm nhân thế tục vốn là quan lớn, lão nhân làm quan thanh liêm hiển nhiên bị bọn tham quan ghét bỏ, ngay cái hôm Đạo Khuyết bái vào Cổ Võ Đạo Môn, Đạo gia mấy trăm người đều bị nhốt vào ngục tối, bọn tham quan quen thói xu nịnh gắn cho cha hắn cái tội danh tham ô, bớt xén vật tư công trình thủy lợi đập Lưu Nguyệt, gây nên vỡ đập, lũ lụt giết hại mấy ngàn nhân mạng bá tánh.
Đáng lý ra, tội trạng đó là đủ để cho Đại Đế xữ Đạo gia Tru Di Tam Tộc, nhưng Đạo gia có Đạo Khuyết là đệ tử Cổ Võ Đạo Môn, mà Vân Thiên Quốc tồn tại được cho đến ngày này đều nhờ vào Cổ Võ Đạo Môn duy trì, ủng hộ.
Bốn năm, Đạo Khuyết kiên trì tu đạo, ban đầu bái vào Đạo Môn cũng chỉ là tuổi trẻ mong muốn thử sức, truy cầu chút cơ duyên, nhưng từ khi Đạo gia bị ám hại, hắn lại có thêm một cái lý do khác nữa, đó chính là báo thù, trong tâm trí Đạo Khuyết luôn luôn bị ám ảnh, ngày qua ngày vô hình hoá thành một cái bóng ma, hắn không phải thiên tư quá kém, bởi nếu kém cỏi thì đã không bị Đạo Môn thu nhận, nhưng tu vi hắn tiến cảnh chậm chạp cũng một phần vì cái bóng ma to lớn này.
Vân Thiên Quốc mặc dù chỉ là thế tục quốc gia nhưng hiển nhiên nội tình không cạn, Vân Thiên Đại Đế muốn diệt Đạo gia phải nhìn thái độ của Đạo Môn, nhưng Đạo Khuyết muốn cứu người Đạo gia bắt buộc phải tiến cảnh đến Túc Mệnh, đi vào tầng lớp nội môn đệ tử, lúc đó lời nói mới đủ sức nặng, mới được đám cao tầng trưởng bối chú ý, còn bây giờ hắn chỉ là con sâu con kiến, ở trong Đạo Môn có thình lình biến mất hay bị người giết đi cũng không ai thèm để tâm.
Mặc dù tu vi tiến cảnh chậm, nhưng Đạo Khuyết là người cầu toàn, mỗi một bước chân hắn đều nện xuống căn cơ thật vững chắc, Ngưng Khí trung kỳ Đạo Khuyết từng đánh trọng thương một tên tạp dịch đệ tử Ngưng Khí hậu kỳ.
Tạp Dịch Quán, tạp dịch đệ tử đám người này đa phần là con nhà bần nông đến từ bốn quốc gia lân cận hạ lưu sông Lưu Nguyệt, vì tài lực hạn hẹp cho nên không thể nào sánh kịp đám tôn tử thế gia, từ sau khi khảo hạch thất bại đều âm thầm chấp nhận cuộc sống bình thường, quanh năm suốt tháng lam lũ lao động, mọi thành quả công sức bỏ ra hoá thành tài nguyên cung cấp cho ngoại môn, nội môn đệ tử phía trên, nói đúng hơn, bọn họ làm công cho Cổ Võ Đạo Môn, làm nhiều hưởng ít.
Tạp dịch đệ tử là đệ tử Đạo Môn trên danh nghĩa, bất cứ kẻ nào không thông qua khảo hạch nhập môn chính thức nhưng có biểu hiện vượt trội đều được Đạo Môn giữ lại, tuy nói tạp dịch là tầng lớp hạ lưu thấp kém, bất quá, đối với con cháu thế tục được một cái danh ngạch tạp dịch cũng đã là cơ duyên hiếm có, bởi vì bọn họ được Đạo Môn duy trì, cung cấp công pháp, tài nguyên tu luyện, hơn hết danh ngạch này là chỗ dựa lớn lao, như Đạo Khuyết, Đạo gia đến nay vẫn còn tồn tại hoàn toàn bởi vì cái uy của Đạo Môn.
Trên lý thuyết, tạp dịch đệ tử vẫn có cơ hội tiến giai, nhưng bốn năm một lần, gần ngàn người bọn họ phải trải qua một cái khảo hạch hết sức khắc nghiệt để chọn lựa ra mười tên đệ tử ưu tú, loại khảo hạch này lấy sinh tử ra để làm thước đo.
Hôm nay chính là kỳ khảo hạch bốn năm một lần.
Theo thời gian càng có đông tạp dịch đệ tử tiến đến, đa phần những người này đến là để quan khán, góp vui, bởi lẽ không ai dám lấy tính mạng của mình ra làm đại giới đánh cược, tạp dịch đệ tử vốn ôm tâm lý an phận thủ thường.
Khung cảnh dần trở nên huyên náo, phía mảnh đất trống một cái diễn võ trường đã được trống rỗng dựng lên, hầu như tạp dịch đệ tử đã tụ tập đông đủ, những người tham gia thi đấu hạ thân đóng khố, để ngực trần phân biệt.
Đạo Khuyết vẫn lẳng lặng ngồi ở một góc, tán Tuyết Tùng to lớn ôm ấp thân thể, Đạo Khuyết cắn răng, một cỗ đau nhức kịch liệt từ mắt trái dội tới, máu tươi tràn ra cả khuôn mặt, Đạo Khuyết nhấc chân đứng lên, dưới chân leng thanh âm xích sắt va chạm.
Đạo Khuyết thừa nhận mình căn cơ kém, muốn an ổn lưu lại bên trong Cổ Võ Đạo Môn chỉ có một con đường duy nhất là Luyện Thể, hắn muốn thể chất mình phải thật mạnh mẽ, dùng lực chế pháp.
Vậy nên bốn năm trời dưới chân Đạo Khuyết lúc nào cũng có một sợi xích sắt buộc hai tảng đá đen nặng hơn trăm cân, Đạo Khuyết chưa bao giờ tháo bỏ sợi xích kia, dù là khi làm việc hay khi tu luyện, thậm chí lúc đi ngủ cũng không, bất giác nó lại trở thành một cái thói quen, hình thức Luyện Thể như vậy có vẻ hơi khiên cưỡng, quá mức tàn nhẫn với bản thân, nhưng muốn ở trong thế giới này sinh hoạt, nếu không tàn nhẫn với bản thân thì buộc phải đủ mạnh để tàn nhẫn với kẻ khác.
Đôi chân Đạo Khuyết cực kỳ thô to, phía trên mắt cá sần sùi, ẩn ẩn nhình thấy vô số vết bầm tím, thậm chí có nơi vết thương đã hoại tử, da thịt bóc ra thành mảng nhìn thấy cả xương trắng, nỗi đau như vậy bốn năm qua hắn đã chịu đựng thành quen, ngay thời điểm này mắt trái đau nhức kịch liệt, tựa như ai đó cầm búa sắt hung hăng bổ vào đầu.
Đạo Khuyết muốn ngất đi, cơn đau dồn dập kéo đến, hắn cắn chặt răng, vẻ mặt xanh ngắt, trên trán mồ hôi tầng tầng giọt xuống, mắt trái của Đạo Khuyết vào tối hôm trước bị người khác lấy đi, Đạo Khuyết chấp nhận vì đây là một cuộc giao dịch công bằng.
Trưởng lão Tống Khuôn của Luyện Dược Các bị mù từ nhỏ, lão ta Y Đạo hơn người nhưng cũng không thể chữa trị cho bản thân, trừ khi có kẻ tự nguyện hiến đi đôi mắt, mà trên đời ai lại tự nguyện hiến mắt cho ngoại nhân? Đạo Khuyết làm điều này, hắn hiến cho Tống Khuôn con mắt trái để đổi lấy môn công pháp tên gọi Nghịch Loạn Phế Phủ, như một sợi dây, thêm phần buộc chặt cơ hội tiến giai ngoại môn.
Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên mây đen cổn đãng, lại có thiểm điện chớp giật, không khí nặng nề buông xuống, mấy cái hơi thở, trống trận dồn dập nổ động.
Bên trên diễn võ trường, đang ngự không lăng lập một lão giả thân mặc đạo bào màu vàng đất, cả người chập chùng khí tức Tiên phong đạo cốt, mặc dù tuổi đã khá lớn nhưng cương khí ngập tràn, bốn phía xung quanh xuất hiện thêm mấy cái bóng mờ, theo mây đen tản đi có thể nhìn ra là một đám ngoại môn đệ tử, ai nấy đạo phục màu lam chân đạp phi kiếm, tiếng kiếm minh xé gió chói tai.
Tạp dịch đệ tử đồng loạt nhìn lên, ánh mắt cuồng nhiệt mang theo sùng kính cùng ao ước, chỉ Phong Thân cảnh mới có thể đạp bảo phi hành, lão giả kia càng là Đan Tiên cảnh trưởng lão.
” Bái kiến Phong trưởng lão! ” Chúng nhân tề ngôn, thanh âm sục sôi cuốn xa trăm dặm.
Phong trưởng lão gót chân vững vàng điểm nhẹ nền đất diễn võ trường, cả người vặn vẹo một chút, trên đầu hắn mơ hồ xuất hiện hào quang mờ nhạt, bốn phía cơ thể uy áp cuồn cuộn chống ra, rất nhanh, một chiếc ghế lớn được đưa đến, Phong trưởng lão khí định thần nhàn đặt mông ngồi xuống, sau lưng hắn năm tên ngoại môn đệ tử thần tình nghiêm túc, nhưng ánh mắt khi quét qua đám tạp dịch đệ tử không khỏi hiện lên vẻ xem thường, ẩn ẩn còn mang theo sát khí.
Tựa hồ muốn nói:” Biết không? Đám các ngươi chỉ là một lũ phế vật!”.
Phong trưởng lão an toạ, tràng cảnh lập tức trở nên im ắng, gần ngàn tạp dịch đệ tử không ai dám thở mạnh, Phong trưởng lão lạnh nhạt quét mắt, hơi hơi vừa lòng mới nhếch miệng đằng hắng.
” Các ngươi, ai xác định tỷ thí thì tiến lên trước mặt ta, nhanh gọn, đừng để bổn toạ mất thời gian, quy trình như cũ, đứng yên chịu một kích toàn lực của đệ tử ngoại môn Phong Thân cảnh, nếu không chết lại tiếp tục lẫn nhau so đấu, lần này phá lệ, chọn ra 20 người”.
Lời nói vừa rơi xuống, nhịp thở của chúng tạp dịch đệ tử càng trở nên thô trọng, ở Cổ Võ Đạo Môn cứ hai năm một lần tuyển sinh, trong đám người bọn họ không ít kẻ đã bái vào Đạo Môn hơn mười năm, cũng chứng kiến qua không ít lần khảo hạch, đây chân chính là lấy tính mạng ra đặt cược, một kích toàn lực của Phong Thân cảnh đủ sức đánh nát tinh thiết, đừng nói là phàm tục chi thân bọn họ, mà ngay cả hung thú cũng dễ dàng bị diệt sát, bất quá, không ai dám mở miệng chống đối, bởi lẽ có thực hiện khảo hạch hay không là quyền tự do, ngươi cảm thấy không tự tin thì đứng yên quan khán.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!