Nhân Đạo Thánh Đế - Trị thương, hồi phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nhân Đạo Thánh Đế


Trị thương, hồi phục



Mấy ngày liền đều có một hài đồng mang cơm đến cho Đạo Khuyết, từ việc thuốc thang đến chuyện vệ sinh cá nhân hài đồng đều lo lắng hết sức chu đáo, hài đồng này tên gọi Giang Dược Phong, tuổi còn rất nhỏ, nhìn qua cực kỳ tuấn tiếu.

Đạo Khuyết trị thương ròng rã ba tháng, không sai biệt lắm hàng ngày Giang Dược Phong đều đến, lo lắng cho hắn xong xuôi mới chịu rời đi, Giang Dược Phong tuổi nhỏ nhưng tính tình rất được, việc chăm sóc bệnh nhân đối với người có chuyên môn còn không dễ dàng, huống hồ là một hài tử, tuy nhiên Giang Dược Phong làm khá thuần thục.

Chuỗi ngày nhàm chán chậm rãi qua đi, đau đớn theo nhiều tuần trăng mọc lặn lặng lẽ biến mất, vào một ngày này Đạo Khuyết đã có thể xuống giường đi lại, vẻ mặt hắn vẫn còn chút bệnh hoạn nhưng cả người phảng phất sinh long hoạt hổ.

Giang Dược Phong đến, sau đó tự tay đưa cho Đạo Khuyết một chiếc hộp gỗ, bên trong có hơn 100 viên linh thạch hạ phẩm cùng vài cuốn sách cũ bìa da đã bạc màu, trong đó có một cuốn sách mà trước kia Đạo Khuyết luôn cực kỳ mong ước, là Luyện Khí Công Pháp Trung Cấp.

Thời gian còn ở Tạp Dịch Quán, Đạo Khuyết chỉ được tông môn ban cho bản chép tay môn Luyện Khí Công Pháp Cơ Sở, môn công pháp này mặc dù là hạ cấp nhưng cũng có giá trị cực cao, nếu để lọt ra thế tục, bên trong chợ đen được định giá đến 10 vạn hạ phẩm linh thạch.

Cổ Võ Đạo Môn môn quy nghiêm cấm tuyệt đối việc đệ tử sao chép, buôn bán đạo môn công pháp, hình thức xử phạt đối với đệ tử sai phạm là phế bỏ tu vi, trục xuất đạo môn, tuy nhiên vẫn có rất nhiều người vì hám lợi mà bất chấp, hàng năm có không dưới mấy chục trường hợp bị môn quy ép đến vô cùng thê thảm.

Đạo Khuyết thở sâu, thu hộp gỗ vào túi chứa đồ, ba tháng liên tục nằm trên giường khiến hắn cực kỳ bức bối khó chịu, rời khỏi căn nhà nhỏ, Đạo Khuyết hướng Ngoại Môn Các, dắt theo Giang Dược Phong chậm rãi đi tới, dưới chân, xích sắt như cũ kéo lên mặt đất thanh âm lạnh lẽo

Hướng đông, dọc theo con đường là một cái hàn đàm, bởi Cổ Võ Đạo Môn sơn môn nằm trên ngọn núi tên gọi Phong Hằng cho nên hàn đàm quanh năm sương trắng bao phủ, nhìn từ xa như một chiếc hồ bàng bạc khói mù, đi bên cạnh khí lạnh thấu xương, hàn khí theo gió xông thẳng lên bầu trời trải dài miên man như một dải lụa vô sắc, khi hoàng hôn hàng lâm, tà dương chiếu xuống, chiết xạ vạn dặm lại càng thêm phần hoa mỹ.

Ngọn Phong Hằng rất cao, địa hình cũng cực kỳ hiểm trở, ngay bên dưới chân núi là một thôn trấn nhỏ, người trong thôn ít nhiều biết đến sự tồn tại của Cổ Võ Đạo Môn, tuy nhiên đệ tử đạo môn rất hiếm khi gia nhập hồng trần, chỉ trừ những lần đi thực hiện tông môn nhiệm vụ, Cổ Võ môn quy đối với việc này có quy định cực kỳ sâm nghiêm.

Phong Hằng Sâm Lâm nguy cơ trùng điệp, dã thú hoành hành, vậy nên muốn an toàn ly khai Đạo Môn bắt buộc phải đạt đến tu vi Túc Mệnh cảnh, phía dưới Túc Mệnh phải có người dẫn đạo hộ tống, bốn năm, Đạo Khuyết chưa từng rời khỏi Đạo Môn.

Giờ phút này đứng trên đỉnh Phong Hằng phóng xuống tầm mắt khung cảnh quả thực rất đẹp, xa xa là núi, bên ngoài là mây ngàn vạn dặm, bầu trời màu xanh có thất thải cuốn động, bốn bề phi cầm thanh thanh tiếng hót, thi thoảng dã thú cuồng ngâm, thôn trấn dưới núi như mọi khi, khói bếp màu lam cuốn vào trong mây nhạt, yên bình dịu nhẹ.

Đạo Khuyết rảo bước, ánh mắt mê man, bàn tay Giang Dược Phong nắm chặt góc áo hắn, môi nhỏ thình lình cong lên:” Khuyết ca! Nhà ta dưới núi, ở đó ta có phụ mẫu, nửa năm rồi.. Ta nhớ phụ mẫu!”.

Đạo Khuyết thất thần vỗ vỗ bả vai Giang Dược Phong, mi mắt nhíu chặt không đáp lời, ánh mắt nhìn hài tử cực kỳ trìu mến.. Ở Vân Dũng hắn cũng có thân nhân, bốn năm vẫn chưa từng hội ngộ.

Một lúc sau Đạo Khuyết đưa tay xoa xoa đầu nhỏ Giang Dược Phong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng:” Đợi sau này khi đại ca đạt đến Túc Mệnh tu vi, sẽ làm người dẫn đạo đưa đệ xuống núi”.

Giang Dược Phong hoàn cảnh rất đáng thương, nửa năm trước thú triều tập kích mấy thôn trang phụ cận gây nên cảnh chết chóc, Giang Dược Phong may mắn được Phong trưởng lão cứu đi, thu làm hài đồng, thực tế thì phụ mẫu, thân nhân hắn không biết vẫn còn sống hay đã chết, trong đầu óc non nớt vô thức gieo lên hạt giống hy vọng, cho đến ngày sau hoặc nở mầm, hoặc tàn lụi.

” Khuyết ca! Ta tin huynh!” Giang Dược Phong ngây thơ đáp trả, không phải hắn ký thác hy vọng, mà Giang Dược Phong đối với Đạo Khuyết vẫn có ít nhiều tín niệm.

Đi bộ tầm nửa canh giờ, Đạo Khuyết đứng ở phía trước đại môn Ngoại Môn Các, Ngoại Môn Các kiến trúc cổ xưa, ẩn ẩn phảng phất tuế nguyệt ý vị, bên trên là bức trướng cổ tự, chữ lớn như rồng, lối viết ngã nghiêng, vừa nhìn vào liền có cảm giác sâm nghiêm cổ lão, cổng tam quan mái ngói cao vút bị rêu phong phủ kín, tường thành ba trượng đồng nhất một màu đỏ sậm.

Khí thế Thần Thánh lan toả.

Phía trước đại môn có một tốp đệ tử áo lam làm nhiệm vụ canh gác, tu vi những người này Đạo Khuyết không thể nhìn thấu, tuy nhiên từ ba động linh lực bên ngoài ước chừng cũng ở vào Phong Thân cảnh.

Đạo Khuyết đạo phục màu lam đã chứng minh thân phận ngoại môn đệ tử, tuy nhiên thần sắc có chút cổ quái, làn da trắng bệch một cách bệnh hoạn khiến cho đám đệ tử canh cổng không khỏi nhíu mày.

” Ngươi từ đâu đến? Đi vào Ngoại Môn Các có việc gì?” Một tên đệ tử canh cổng thần sắc cao ngạo lớn tiếng hỏi.

” Đạo Khuyết, tân ngoại môn đệ tử, muốn đi vào ghi danh!” Đạo Khuyết nhàn nhạt thanh âm, bản tính hắn vốn dĩ băng lãnh, kết hợp cùng khiếm khuyết đặc trưng trên khuôn mặt càng khiến cho người ta vô tình mà nảy sinh tâm lý khó bề tiếp xúc, như một đầu Độc Nhãn Long cao ngạo, nhưng cái cao ngạo hoàn toàn bị nội liễm, phảng phất một toà núi băng lạnh nhạt.

” Tân ngoại môn? Ta thấy ngươi là kẻ sắp chết thì đúng hơn, gặp sư huynh còn không chịu chào?” Tên đệ tử canh cổng cũng là một thiếu niên, trên eo phải treo một tấm ngọc bội Công Hầu, chứng tỏ ở trong thế tục hắn cũng là vương giả, khó trách tính tình cao ngạo.

” Ta và ngươi niên kỷ tương đương, còn chưa biết người nào bái vào Đạo Môn trước, hơn nữa ta cũng là ngoại môn đệ tử, xem như cùng mấy người các ngươi đồng danh đồng phận, một tiếng sư huynh này khó gọi!” Đạo Khuyết quắc mắt đáp trả, thanh âm đanh thép.

” Tốt một tên nhóc muốn chết! Bổn thiếu ở đây canh cổng đến nay đã được hai năm, còn là lần đầu tiên có người dám nói với ta như vậy ” Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn xuống sợi xích sắt buộc hai tảng đá đen được Đạo Khuyết kéo lê, vẻ mặt ban đầu ẩn ẩn một tia kỳ dị.

” Ngươi ở đây canh cổng thì có gì đáng tự hào? Ta nhắc lại, Đạo Khuyết, tân ngoại môn đệ tử muốn vào ghi danh! ” Đạo Khuyết lạnh nhạt, ánh mắt cùng với ánh mắt thiếu niên ở giữa hư vô trực tiếp va chạm.

” Haha! Là ngươi đang hù doạ ta? Nói cho ngươi biết: Đất có Thổ Công, sông có Hà Bá, ở đâu cũng có quy luật, ngươi nếu muốn đi vào bên trong Ngoại Môn Các buộc phải bước qua đại môn, mà đại môn này là do bổn thiếu canh giữ ” Thiếu niên lớn tiếng cười khanh khách, thanh âm cợt nhả cũng mang theo một ít khinh khi.

” Ta không nhìn luật do các ngươi bày ra, Đạo Môn môn quy nghiêm cấm việc lạm quyền tham ô ” Đạo Khuyết thẳng thắn, hắn thừa hiểu đám người này muốn gì, xưa nay đệ tử gác cổng luôn được ví với sai nha, thổ phỉ, tân ngoại môn đệ tử mỗi lần tiến về Ngoại Môn Các báo danh đều bị hạch sách đủ kiểu, hiển nhiên nảy sinh tâm lý chán ghét.

Đơn giản, chỉ cần giao ra 10 viên linh thạch hạ phẩm cùng một vài lời ngon ngọt sẽ được thông quan, tuy nhiên Đạo Khuyết nhất định không làm như vậy, linh thạch quý giá nhưng tín niệm với quan điểm của mình lại càng quý giá.

Đạo Khuyết vốn con nhà thanh quan.

” Nếu đã hiểu mà không chịu làm theo nguyên tắc, mời ngươi trở về, bất quá, bổn thiếu sẽ nhớ ngươi thật kỹ.. Xưa nay ta đối với ai chán ghét thì kẻ đó tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp ” Thanh âm doạ dẫm, thiếu niên nhếch môi cười lạnh, thêm một lần nữa đánh giá thật kỹ Đạo Khuyết.

” Ngươi ở đây tác oai tác quái, không hiểu tông môn cao tầng thực sự không nhìn thấy hay thấy rõ ràng mà giả câm giả điếc?” Đạo Khuyết trầm mặt, đanh giọng chất vấn, hắn cam đoan tên kia mặc dù không xem môn quy ra gì nhưng tuyệt đối sẽ không dám công khai động thủ với đồng môn.

Cơ cấu tông môn cũng như quy chế triều đình, chuyện thị phi, sai trái ở đâu cũng có, Đạo Khuyết minh bạch điều này, bất quá, là ngoại môn đệ tử, hắn không cho phép chính mình được cúi đầu luồn gối trước một tên đệ tử đồng cấp.

” Tiểu tử ngươi ngại mình sống lâu có đúng không? Bổn thiếu thấy ngươi bệnh hoạn đã cho ngươi cơ hội, trách ngươi không biết nắm bắt?” Như bị nói trúng tim đen, thiếu niên canh cổng sầm mặt gằn giọng, thần sắc biến hung ác, khí thế hắn bỗng dưng quật khởi, Phong Thân tu vị ầm ầm vận chuyển.

Đứng trước chênh lệch hai đại cảnh giới Đạo Khuyết không dám tùy tiện, Phong Thân uy áp tuyệt đối khủng bố, đã từng nếm trải qua thủ đoạn của Phong Thân cảnh, giờ phút này Đạo Khuyết nhanh chóng nhích người lùi lại phía sau mấy bước, đầu xích sắt sột soạt kéo lê trên mặt đất cuốn lên bụi bặm.

Mặc dù tu vi bị hủy, tuy nhiên Hoán Cốt kỳ thể chất cũng không phải thứ vứt đi, lập tức cốt quang tề nhiên phóng xuất như khổng tước xoè đuôi, từ sau khi trải qua sinh tử, dưới ba tháng nghiêm túc trị thương Luyện Thể Chi Pháp của Đạo Khuyết tựa hồ bất giác đột phá một loại cực hạn nào đó mà trực tiếp nhảy đến Thối Mạch, trong cơ thể Đạo Khuyết ẩn ẩn lục quang, lục quang mờ nhạt nhưng mang theo một cỗ khí tức sâu xa bí hiểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN