Nhân Đạo Thánh Đế - Chu Tuyết, băng sơn mỹ nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Nhân Đạo Thánh Đế


Chu Tuyết, băng sơn mỹ nhân



Uy áp Phong Thân cảnh như dao sắc liên tục chém xuống thân thể Đạo Khuyết, ở đó Đạo Khuyết cũng là một tấm bình phong vững chãi.

Hai bên khí thế giương cung bạt kiếm, tưởng như sẽ phát sinh một trận xung đột thì lúc này bỗng nhiên một đạo cầu vồng thình lình xẹt ngang bầu trời, đạo cầu vồng giáng lâm ngay phía trước đại môn Ngoại Môn Các, sát na, bốn bề không gian trực tiếp vặn vẹo lại có thanh âm tê minh trầm thấp vang vọng, sau đó hào quang ngưng tụ hoá thành chân thân một nữ nhân trẻ tuổi.

Nàng này dung mạo trác tuyệt, toàn thân cao thấp lan tràn một loại vũ mị khó tả, ngũ quan tinh tế như vẽ, đặc biệt là đôi mắt thu thủy trong xanh khiến cho người đối diện khi nhìn vào liền có cảm giác muốn trầm mê bên trong, dung mạo bực này quả thực thế gian hiếm thấy, không chỉ nhan sắc động lòng mà nàng còn sở hữu một cỗ khí tức băng lãnh đặc trưng, như tuyết sơn vạn năm lạnh lẽo, thiên địa vì đó phảng phất hoá băng hàn.

Theo nữ nhân trẻ tuổi xuất hiện, song phương khí thế lập tức bị chặt đứt, tu vi nàng không biết là gì nhưng tuyệt đối rất cao, trước đó ngoại trừ sư tôn, Đạo Khuyết chưa bao giờ thấy qua.

Nữ nhân lạnh nhạt quét mắt một vòng, đôi lông mày tinh tế khẽ nhíu, khuôn mặt vô thần vô cảm, chúng nhân dưới cái quét mắt này hô hấp đồng thời trở nên dồn dập.

Đạo Khuyết cũng không ngoại lệ, hắn không dám trực diện nhìn nàng, bởi cái kiêu sa này là thiên địa cố công nhào nặn, phàm phu tục tử ngay cái nhìn đều cảm thấy hổ thẹn.

” Là Chu Tuyết sư tỷ!”.

” A! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy sư tỷ “.

” Chu Tuyết sư tỷ, truyền kỳ của Đạo Môn a! Trung Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân!”.

” Thật may mắn!”.

” Tỷ ấy thật đẹp!”.

Thanh âm nghị luận nhất thời nổ tung, kinh biến ở đại môn Ngoại Môn Các lập tức hấp dẫn rất nhiều người, chúng nhân vừa bước đến đều bị vẻ đẹp băng sương của Chu Tuyết chiếm trọn ánh nhìn.

Trong mắt nam đệ tử có thèm khát, có ngưỡng mộ, có dị tâm dục vọng loé hiện, đồng dạng nữ đệ tử là ít nhiều tự ti, mặc cảm.

Mấy hơi thở trôi qua không khí dần trở nên ổn định, Chu Tuyết thình lình quay lưng về phía đám người, bóng lưng mỏng manh như liễu, một thân cung trang đạo phục trắng tinh không nhiễm chút bụi trần theo gió phiêu diêu cuốn động.

Bóng lưng này vô hình mang lại một cỗ chấn nhiếp lớn lao, nghị luận thanh âm im bặt, chúng nhân đồng loạt thở gấp.

” Ai là Đạo Khuyết học đệ? ” Bóng lưng khẽ rung rinh, một thanh âm ngọt ngào mà lạnh nhạt bất ngờ vang lên đánh tan bầu không khí ngưng trọng.

Chúng nhân mù mịt, nhưng ánh mắt đồng loạt dò xét lẫn nhau, muốn xem kẻ may mắn nào được Trung Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân nhận biết.

Đạo Khuyết hô hấp càng gấp, hắn không quen Chu Tuyết cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, mất mấy cái hơi thở bình ổn tâm tình lúc này mới khẽ ôm quyền, giọng nói sang sảng:” Đạo Khuyết bái kiến Chu sư tỷ “.

Thanh âm vừa dứt, mấy chục cặp mắt mang theo đủ loại tâm tình biểu cảm lập tức ghim chặt lên cơ thể Đạo Khuyết, dưới nhiều cái nhìn soi mói cùng lúc tập kích Đạo Khuyết cảm thấy không được tự nhiên, bất quá, khuôn mặt như cũ lạnh lẽo, so với toà băng sơn Chu Tuyết thì Đạo Khuyết cũng là một tảng băng tuế nguyệt, hắn ở đó phảng phất lạnh nhạt với hết thảy, giá như Đạo Khuyết ngũ quan hoàn chỉnh, giá như dưới chân hắn không đeo xiềng xích cổ quái, giá như trong cách ăn mặc chu toàn hơn một chút thì giờ phút này đối diện Chu Tuyết cũng không đến mức phải quá tự ti.

” Phong sư thúc có lời nhờ cậy ta chú ý đến đệ trong thời gian sư thúc hạ sơn, nhanh chóng đi vào Ngoại Môn Các báo danh, ở trong ngoại môn sinh hoạt nếu có chuyện gì khó khăn cứ nói ra danh tự của ta là được ” Chu Tuyết không quay đầu, thanh âm băng lãnh dưới tu vi gia trì tầng tầng lớp lớp nổ vang, đánh thẳng vào não hải chúng nhân, như muốn khẳng định cho mấy chục người ở đây: Hắn cùng ta quen biết, các ngươi cứ liệu hồn.

Thanh âm vừa dứt, bóng hình Chu Tuyết thình lình trở nên mờ nhạt, sau đó vô thanh vô thức biến mất trong thiên địa, sau khi nàng rời khỏi, cảm tưởng bầu trời phút chốc cũng mất đi ít nhiều màu sắc.

Chúng nhân nghi hoặc, đồng loạt hướng ánh nhìn đến Đạo Khuyết, một vài người âm thầm suy đoán mối quan hệ của hắn cùng Chu Tuyết, theo như lời nàng thì vị Phong sư thúc kia có thể là ngoại môn trưởng lão Phong Bằng, nếu vậy thiếu niên dị nhân đang đứng trước mặt bọn họ thân thế tuyệt đối không tầm thường.

Đạo Khuyết đi vào Ngoại Môn Các, trước đó ánh mắt còn quét qua vị trí của tên thiếu niên canh cổng, hắn không muốn cùng ai đối địch, nhưng nếu đối phương đã ghi hận, thì Đạo Khuyết cũng nhất định sẽ ghi nhớ.

Hoàn tất thủ tục, ngay hôm nay Đạo Khuyết chính là ngoại môn đệ tử, hắn được an bài một cái động phủ tu luyện rộng rãi, bên trong còn có Tụ Linh Trận gia trì, khiến cho linh khí tương đối dư giả, Giang Dược Phong đi theo Đạo Khuyết với tư cách hài đồng.

Ngoài động phủ tu luyện, Đạo Khuyết còn nhận được một ít tài nguyên, mặc dù ít ỏi nhưng vẫn hơn xa tài nguyên tạp dịch đệ tử nhận được hàng tháng.

Thực sự thì cho đến bây giờ Đạo Khuyết vẫn không hiểu lý do tại sao Phong Bằng lại thu nhận hắn làm đệ tử y bát, kẻ như hắn ở Tạp Dịch Quán chỉ là hạ đẳng, tại toàn bộ Đạo Môn là phế vật tồn tại, Đạo Khuyết cũng không có gì nổi trội để cho Phong Bằng nhìn trúng, trong chuyện này tự nhiên có uẩn khúc, dù sao thì đối với Đạo Khuyết cũng hoàn toàn là một sự việc thập lợi vô hại, hơn ai hết hắn có niềm tin với sư tôn, không cần phải trải qua đầy đủ thời gian nghiệm chứng, chỉ cần trái tim hắn cảm nhận là đủ, đến bây giờ tất cả đều xứng đáng, một tiếng ” Sư tôn ” này chung quy xứng đáng.

Đạo Khuyết ngồi bên trong động phủ của mình, tâm tình chập chùng, Giang Dược Phong ở tiểu động sát vách, đứa bé này với tư cách hài đồng của Đạo Khuyết được hưởng ưu đãi ngang bằng tạp dịch đệ tử, Giang Dược Phong mặc dù còn nhỏ nhưng rất có tâm cầu tiến, cũng bắt đầu tu luyện, chuẩn bị mở ra Ngưng Khí Đan Điền.

Phong Hằng Sơn cao hơn 3000 trượng, Cổ Võ Đạo Môn mượn sơn thế khai tông lập phái, lấy đá bên trong Phong Hằng xây dựng kiến trúc, đục khoét vách núi mở ra động phủ tu luyện, phân chia kiến trúc cùng cơ cấu tông môn, lấy lưng chừng núi là nơi dành cho tạp dịch đệ tử sinh hoạt, phạm vi 500 trượng chiều cao đỉnh núi đặt Ngoại Môn Các, trên 500 trượng là Nội Môn Các, ngàn trượng bên trên mới chính là sơn môn, nơi cao tầng tông môn tồn tại.

Động phủ đại môn đóng chặt, Đạo Khuyết ngồi bên trong xếp bằng đả toạ, vừa rồi Giang Dược Phong truyền tin, đứa bé này chuẩn bị mở ra Ngưng Khí Đan Điền, Đạo Khuyết không thể để cho hài đồng của mình vượt mặt, nghĩ vậy Đạo Khuyết mới nhếch môi cười khổ.

Trước kia Đạo Khuyết luyện qua Luyện Khí Công Pháp Cơ Sở phải mất hơn ba tháng mới thành công mở ra Ngưng Khí Đan Điền, nhưng hắn tin lần này thời gian sẽ được rút ngắn.

Đã từng có kinh nghiệm, Đạo Khuyết nhanh chóng dẫn dắt linh hồn tiến nhập trạng thái vong ngã, Luyện Khí Công Pháp Trung Cấp đã thuộc nằm lòng, bên trong Đan Điền linh khí khô héo như bình nguyên mùa nắng hạn, đại môn Đan Điền càng im lìm đóng chặt.

Đan Điền của Tu Giả là một bộ phận bí mật nằm ở bên dưới bụng trái, như túi khí vô hình dùng làm nơi chứa đựng tinh nguyên trời đất, Đan Điền cấu tạo gồm thượng, trung, hạ, ba tầng ứng với sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ mỗi đại cảnh giới, khi linh khí tại thượng Đan Điền đạt đến cực hạn nhất định, gọi là đỉnh phong, khi linh khí đã bão hoà không thể nào tiếp tục tăng trưởng thêm thì gọi là viên mãn cảnh, ở viên mãn cảnh Tu Giả sẽ lựa chọn đột phá cảnh giới tiếp theo, nói nghe có vẻ đơn giản nhưng đột phá mỗi đại cảnh giới khó khăn ngàn vạn, nguy cơ trùng điệp, không cẩn thận tùy thời dẫn đến thân tử đạo tiêu.

” Sơ khai, lấy Hồng Mông Chi Khí làm Linh, Thiên Khí thượng, Địa Khí hạ, Thiên Địa hợp nhất nhị khí hợp..” Đạo Khuyết lẩm bẩm khẩu quyết, đôi mắt nhắm nghiền, ở bên trong trạng thái vong ngã hắn thấy mình chính là một tia linh khí nhỏ nhoi đang chu du trời đất, linh khí này bị thực vật hấp thu, bị động vật hấp thu, bị nhân loại cắn nuốt.

Thực vật mượn linh khí để sinh trưởng, động vật mượn linh khí để Khai Linh, riêng nhân loại, Tu Giả cắn nuốt linh khí tăng cường thực lực.

Trong đầu Đạo Khuyết mơ hồ hiện lên một cái ấn ký đồ đằng mờ nhạt, đồ đằng hình thù như phiến lá cây xanh mượt, đan xen, chạy dọc vô số đường gân vặn vẹo, tựa hồ đang cố tình thôi diễn ra một cái lộ tuyến bí ẩn nào đó.

Tinh thần Đạo Khuyết tập trung cao độ, quá trình tập trung này khiến cho linh hồn hắn cảm nhận đau đớn, não hải vang vọng hàng loạt thanh âm khó hiểu, có tiếng nước chảy, có tiếng gió reo, cũng pha tạp một chút thanh âm điện lôi nổ động, phảng phất như trăm ngàn mũi kim đồng thời đâm sâu vào đầu, muốn lập tức xé nát ý thức hắn.

Mi mắt Đạo Khuyết khẽ chớp giật, để cho quá trình vong ngã kéo dài tuyệt đối không hề dễ dàng, Đạo Khuyết cắn răng chống chịu cỗ đau đớn tinh thần, mồ hôi túa ra, vẻ mặt cũng nhanh chóng tái nhợt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN