Nhân Đạo Thánh Đế - Ngưng Khí Đan Điền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Nhân Đạo Thánh Đế


Ngưng Khí Đan Điền



Bước đầu tiên để mở ra Ngưng Khí Đan Điền chính là tìm hiểu lộ trình mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng, Diệp Lục Đồ Đằng tựa hồ một con đường tồn tại đầy đủ điểm khởi đầu, nơi kết thúc, quy tắc ẩn chứa bên trong mặc dù trước sau cố định nhưng mỗi người, ở mỗi thời khắc đều có một cách nhìn nhận khác biệt, mạch văn rối rắm hay đơn giản, lộ trình mạch văn dài hay ngắn đến là do thiên phú quyết định.

Bất kỳ Tu Giả nào muốn mở ra Ngưng Khí Đan Điền đều phải đi qua một bước này, có lẽ bên trong cõi U Minh cố tình đưa ra thử thách, tựa hồ muốn khai sáng cho nhân loại một thứ còn ẩn tàng nào đó.

Mạch văn trong đầu Đạo Khuyết hệt một sợi chỉ rối, tinh thần tập trung cao độ, bỗng nhiên trước mặt Đạo Khuyết mơ hồ hiện ra một con đường, con đường rất dài, uốn lượn trùng điệp, bốn bề khung cảnh đồng nhất một màu băng tuyết trắng xoá, cỏ dại ven đường bị hàn thực, lá cây cong xuống óng ánh như nước, thậm chí bầu trời bên trên cũng một màu trắng tinh lạnh lẽo, mặt trời màu bạc, lại có vô cùng vô tận hoa bồ công anh theo gió phiêu diêu.

Mênh mang bất tận!

Khung cảnh không khác gì bốn năm trước, Đạo Khuyết đã một lần đi qua chính còn đường này, lần đó hao tổn của hắn ba tháng thời gian, may mắn là tinh thần lực vẫn có thể chèo chống.

Trạng thái vong ngã kéo dài, Đạo Khuyết như một kẻ tịch du, trên con đường không điểm kết chậm rãi bộ hành, hắn cảm nhận được cái băng hàn tê tái, cảm nhận được một màu trắng tang tóc, cảm nhận được mùi vị hàn khí đậm đặc.

Đạo Khuyết phảng phất quên đi khái niệm thời gian, không biết bao lâu sau sừng sững ở giữa con đường là một tảng đá đen cao lớn như bia mộ cắm chặt lên đại địa, bia đá tựa hồ trời sinh đã mang theo thâm trầm khí tức, càng tràn ngập cổ lão ý vị.

” Quen thuộc!” Đạo Khuyết mơ hồ.

Đạo Khuyết đã từng bắt gặp tấm bia đá này, tuy nhiên lần trước hắn không có đủ thời gian để xem xét, bởi lẽ quá trình Ngưng Khí cần nhất là thời gian, chỉ cần chậm một chút, khi tinh thần lực không đủ chèo chống tiếp tục, xem như Ngưng Khí thất bại, hậu quả có thể dẫn đến tổn thương linh hồn.

Đạo Khuyết chăm chú, bốn bề hàn khí ngùn ngụt phun trào, tưởng chừng cực kỳ lạnh lẽo, bất quá, chạm tay mới thấy một luồng khí nóng kỳ dị trực tiếp đi xuyên vào cơ thể, cái chạm tay này mang lại cho Đạo Khuyết một cỗ cảm xúc khó nói, ở đó nhàn nhạt mùi vị của Đại Địa Chi Khí.

Đạo Khuyết thở sâu, tinh thần lực tập trung vào tấm bia đá, giờ phút này bên trên bia đá bỗng nhiên hiện lên dày đặc mạch văn, giống hệt với mạch văn của Diệp Lục Đồ Đằng, tuy nhiên những mạch văn này lại tối giản hơn rất nhiều, tựa hồ một cái bản đồ ẩn chứa quy tắc.

Rất nhanh, Đạo Khuyết đã rõ ràng lộ trình, đại não bắt đầu ghi nhớ cùng suy diễn.

Lập tức trước mặt Đạo Khuyết, dưới đại địa, mặt đất băng hàn thình lình nứt toác sau đó chậm rãi nhô lên, hiện hữu mơ hồ hàng vạn con đường lớn nhỏ, cắt ngang con đường mà Đạo Khuyết đang đứng, nhìn tổng thể thì đây chính là mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng.

Đạo Khuyết tiếp tục thôi diễn, không vì sự việc phát sinh mà hốt hoảng, theo mạch văn tối giản trên bia đá, Đạo Khuyết ẩn ẩn đã tìm ra con đường ngắn nhất, con đường này hướng đông chạy dài, vòng qua ngọn núi lớn, hình dung như một cái đồ án bán nguyệt.

Trời đất lập tức nổ tung, thiên địa cộng minh thanh âm, trên cao Thiên Khí cuồn cuộn hoá thành một đầu Băng Long gào thét lao xuống đỉnh đầu Đạo Khuyết, dưới đất, Địa Khí trực tiếp thẩm thấu, tiến nhập thể nội hắn.

Thời điểm này trạng thái vong ngã chấm dứt, Đạo Khuyết đã hoàn toàn tỉnh táo, bất quá, tinh thần lực bị mài mòn khủng khiếp, Đạo Khuyết cắn răng, một lần nữa lẩm bẩm pháp quyết.

Luyện Khí Công Pháp vận chuyển, ở trong Đan Điền oanh minh chấn động, trực tiếp hoá thành một cái vòng xoáy linh khí, vòng xoáy này theo thời gian cấp tốc bành trướng, rốt cuộc trên đỉnh đầu Đạo Khuyết sừng sững lăng lập một đạo vòi rồng câu thông thiên địa.

Vòi rồng gào thét càn quấy hư vô, rất nhanh, thiên địa linh khí tựa hồ bị hấp dẫn, từng đợt từng đợt khí xám như mây mù cuồng động theo hấp lực từ vòi rồng cuồn cuộn tiến nhập thể nội Đạo Khuyết.

Ngay lập tức Đan Điền trương lớn, mơ hồ muốn nổ tung, một cỗ đau nhức khủng khiếp chấn động tim can phế phủ.

Đạo Khuyết mặt không biến sắc, vận chuyển công pháp đóng chặt Đan Điền, Đan Điền giờ phút này như một quả bóng da được bơm căng, linh khí bên trong nhộn nhạo du tẩu tìm cách kháng cự, nhưng gần như ngay lập tức bị Đan Điền hấp thu sạch sẽ, khi một lần nữa Đan Điền mở ra, trên bầu trời Ngoại Môn Các bỗng nhiên phát sinh dị tượng.

Một con sông linh khí bàng bạc trực tiếp rơi xuống Phong Hằng Sơn.

Ngoại môn đệ tử khiếp sợ, chúng nhân khiếp sợ, thậm chí đám cao tầng trưởng bối cũng hãi nhiên khiếp sợ.

Tinh thần lực rời khỏi cơ thể, Đạo Khuyết nhìn thấy rõ ràng dị tượng đang phát sinh trên bầu trời, hắn biết mình đã thành công mở ra Ngưng Khí Đan Điền, nhưng không ngờ lại tạo thành oanh động lớn đến như vậy.

” Có lẽ là sự kỳ diệu của tấm bia đá!” Đạo Khuyết nói thầm, suy nghĩ một chút mới thoả mãn nhếch môi cười.

” Lần này cực kỳ suôn sẻ, đoán chừng thời gian không dài!” Khi thanh âm vừa rơi xuống, Đan Điền thình lình vang lên hàng loạt thanh âm đổ vỡ, một cỗ cảm giác thăng hoa sinh mệnh quen thuộc lan tràn trong cơ thể Đạo Khuyết.

” Ngưng Khí sơ kỳ!” Đạo Khuyết vui vẻ nói.

Lần thứ hai trải nghiệm, Đạo Khuyết biết mình nên làm gì tiếp theo, hắn mất thêm gần một tuần trăng để củng cố tu vi.

Khi thanh âm xích sắt leng keng va chạm, đại môn động phủ hé mở, Đạo Khuyết chậm rãi rời đi động phủ, dưới chân hai tảng đá vốn nặng nề giờ phút này phảng phất nhẹ tựa lông hồng, bất ngờ ở chỗ, mặc dù chỉ mới đột phá Ngưng Khí sơ kỳ nhưng thực lực hắn hiện tại ẩn ẩn đã vượt xa thời điểm trước đó, tựa hồ linh khí thu nạp vào Đan Điền là cực kỳ tinh thuần, nhấc tay nhấc chân đều sinh ra thế vận.

Đây hiển nhiên là công dụng của việc tìm hiểu mạch văn trên bia đá, Đạo Khuyết không biết những Tu Giả khác có làm điều tương tự hay không, nhưng có lẽ rất ít người đi thực hiện, bởi xưa nay quá trình ngưng khí khai mở Đan Điền xem trọng nhất tốc độ, trong ngàn vạn con đường, chọn tùy tiện một con đường đều được, dài ngắn bất đồng, chỉ là hao tổn thời gian, hao tổn tinh thần lực mà thôi.

Cảm giác dưới chân không mấy quen thuộc, Đạo Khuyết quyết định về sau sẽ tăng cường thêm khối lượng vật nặng, tu vi tinh tiến cộng với Thối Mạch thể chất, thời điểm này không phải quá khứ có thể so sánh.

Rời khỏi động phủ, Đạo Khuyết ngẩng đầu hít một hơi thật dài cố gắng nhét đầy không khí vào lồng ngực, lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào.

Đi qua tiểu động của Giang Dược Phong, Đạo Khuyết ngừng lại đôi chút, sau đó hướng Ngoại Môn Các tiến đến.

Ngoại Môn Các có hơn 5 vạn nhân khẩu, bên trong rất nhiều người đã tu tập tận mấy giáp tuế nguyệt, trải qua nhân sinh, cũng kết hôn với đạo lữ, sinh con đẻ cháu làm dài thêm gia phả, mà ai nấy trên vấn đề sinh hoạt đều có nhu cầu cấp thiết, hiển nhiên Đạo Môn cũng giống như thế tục, không thiếu đệ tử mở ra cơ sở kinh doanh, lâu dài lập nghiệp.

Đạo Môn cho phép, thậm chí khuyến khích việc này, vì đó mà vô tình tạo thành khái niệm mạch hệ tông môn, đa số tài phiệt kinh doanh đều là danh gia bên trong thế tục, hoặc ít nhiều có họ hàng với đám cao tầng trưởng bối.

Cổ Võ Đạo Môn dựa vào thế núi, ngoài vô số động phủ được đào ra từ vách đá thì khắp nơi kiến trúc cũng cực kỳ hùng vĩ, ngay bên trong Ngoại Môn Các là một toà thành trì thương mại phồn hoa, toà thành với lối kiến trúc biệt lập, những người ở đây không hẳn đã là đệ tử Đạo Môn, bọn họ lâu dài sinh hoạt, cách xa hoàn toàn với thế giới, vô tình mà xem đây chính là quê hương, thổ địa, những người này là tín dân của Cổ Võ Đạo Môn.

Đạo Khuyết mất hai viên linh thạch hạ phẩm để đi vào Hạ Vân Thành, bên trong phố thị náo nhiệt, phàm nhân bình thường sinh hoạt, nhìn không khác gì vùng Vân Dũng quê hương hắn.

Khắp nơi Tu Giả ngang dọc qua lại, dưới Đạo Môn khí tức bao trùm, khung cảnh có phần uy nghiêm quá đáng, đường lớn được ốp lát hoàn toàn bằng cẩm thạch, kiến trúc lầu cao gác mái, có quán ăn, có khách sạn, có tửu lâu, nhưng tuyệt nhiên không có thanh âm huyên náo, ở đây người ta không giao dịch bằng ngân lượng, vật phẩm hoặc là trao đổi, hoặc quy ra giá trị linh thạch.

Thi thoảng còn bắt gặp một vài Tu Giả cường đại cưỡi mây đạp gió, số khác ung dung trên lưng toạ thú, bọn họ tu vi đều vượt trên Túc Mệnh cảnh, rõ ràng là nội môn đệ tử hoặc cao tầng bên trên giá lâm Hạ Vân Thành hoá phàm sinh hoạt.

Đạo Khuyết tìm đến một tửu lâu lớn, bên trong nhàn nhạt thanh âm đưa đẩy, có mùi vị phấn son khuê phòng phảng phất, tửu khách gần như hoàn toàn là Tu Giả, mấy chục chiếc bàn chật kín, tầng trên người qua kẻ lại nhộn nhịp, mọi tiếng động tựa hồ bị một cái trận pháp cố tình che đậy, một giọt cũng không thể vọng ra bên ngoài.

Đạo Khuyết chọn cho mình chiếc bàn trống ở cuối phòng, một bình rượu thượng hạng, vài món đồ nhắm phổ thông, ngoại hình quái dị của hắn không khỏi khiến cho chúng nhân chú ý, đặc biệt là sợi xích đen buộc chặt hai tảng đá thô kệch dưới chân.

Đạo phục màu lam, trên thân thi thoảng còn có cốt quang ngoại phóng, người tinh tường dễ dàng nhìn ra Đạo Khuyết là ngoại môn đệ tử, cũng là một tên Luyện Thể Chi Tu, bất quá, tu vi hình như không cao, linh lực dao động càng là hết sức yếu ớt.

Cuối căn phòng Đạo Khuyết chậm rãi thưởng rượu, một góc phòng theo khí tức của hắn trở nên thâm trầm băng lãnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN