Nhân Đạo Thánh Đế - Phiền phức tự tìm đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nhân Đạo Thánh Đế


Phiền phức tự tìm đến



” Tháng tới Linh Lung Bí Cảnh chính thức mở ra, ta nghe đồn thập đại môn phái Trung Châu đều phái đệ tử đến, Đạo Môn chúng ta lần này có 500 danh ngạch ” Bàn bên cạnh vọng lại thanh âm nói chuyện, là giọng một nam tử.

” 500 danh ngạch đến ngoại môn cũng chẳng còn lại bao nhiêu, Linh Lung Bí Cảnh nòng cốt là Túc Mệnh tu sĩ, dưới Túc Mệnh đi vào đều vô dụng ” Chất giọng âm u của nữ nhân vang lên.

Đạo Khuyết nâng bình rượu nuốt xuống một ngụm, sau đó hướng sự chú ý sang bàn bên cạnh, ở đó một nam một nữ đang nhìn nhau nói chuyện.

Hai người bọn họ đạo phục màu lam, hiển nhiên là ngoại môn đệ tử, tuổi đời cũng không lớn ước chừng trên dưới 30, có lẽ là một cặp đạo lữ, vừa nói chuyện, ánh mắt nhìn nhau hiện lên mặn nồng tình chàng ý thiếp.

” Muội không nhớ tám năm trước sao?” Nam nhân trầm giọng, ngưng một chút, ánh mắt mang theo nhàn nhạt hồi ức.

” Hồi đó chúng ta vừa vào Ngoại Môn Các cũng là lúc Linh Lung Bí Cảnh mở ra, đám đồng niên có vị Chu sư muội..” Nam nhân tiếp tục, câu chuyện nửa chừng lấp lửng.

” Đúng vậy! Chu sư muội nhỏ hơn chúng ta rất nhiều, nàng thiên phú trác tuyệt, từ bên trong đám đồng niên tranh lấy một danh ngạch tham gia bí cảnh, càng ở bên trong đạt được đại tạo hoá, bây giờ là Trung Châu tuổi trẻ đệ nhất nhân.. Chúng ta tại ngoại môn an ổn sinh hoạt, thuận lợi kết thành phu thê đạo lữ cũng là nhờ nàng nhiệt thành chiếu cố, lâu lắm rồi không gặp lại Chu sư muội! ” Nữ nhân nhàn nhạt thanh âm.

Hai người kể cho nhau nghe một câu chuyện mà có lẽ hai bên đều rõ ràng hơn ai hết, không đơn thuần là câu chuyện, tựa hồ bọn họ đang gợi nhớ lại một đoạn hồi ức đẹp đẽ.

Đạo Khuyết lắng tai nghe, hiển nhiên vị Chu sư muội mà hai người đang nói tới là Chu Tuyết.

Đạo Khuyết thực sự bất ngờ, thì ra Chu Tuyết cũng từ Ngoại Môn Các từng bước đi lên, xuất sinh, khởi điểm không phải là Long là Phụng, tám năm để leo đến đỉnh cao hôm nay quả thực quá mức kinh khủng, phải dùng kỳ tích để hình dung, dễ hiểu tại sao khí chất trên người nàng lại băng lãnh âm u đến vậy, không tồn tại chút nào cao quý, chỉ có lạnh nhạt, thê lương cùng chấp nhất, tựa hồ mỗi bước trên lộ trình huy hoàng kia hoàn hảo nhào nặn nên tính cách con người nàng.

Trong lòng Đạo Khuyết triệt để bội phục, hắn càng có thêm cơ sở để tin tưởng, độ cao của hắn hiện tại tuyệt không phải là độ cao cuối cùng, chỉ cần kiên định với lý tưởng thì một ngày nào đó trong danh sách tuổi trẻ Trung Châu biết đâu lại có tên Đạo Khuyết.

” Linh Lung Bí Cảnh! Không biết là dạng gì !” Đạo Khuyết hứng thú thì thầm.

Một tháng, Đạo Khuyết tự tin có thể khôi phục lại tu vi Ngưng Khí trung kỳ, nhưng để tranh chấp với Phong Thân cảnh ngoại môn đệ tử vẫn là điều quá sức, Đạo Khuyết thở sâu, triệt để bỏ cái suy nghĩ xa vời kia ra khỏi đầu.

Một mình một bầu rượu, cuối góc phòng im ắng đến lạ, khi Đạo Khuyết muốn rời đi tửu lâu thì bên ngoài cửa bỗng nhiên vọng lại thanh âm huyên náo, gần như ngay lập tức hai cái bóng người áo lam hùng hổ bước vào.

Là hai tên thiếu niên diện mục sắc sảo, cao quý khí tức.

” Tiểu nhị! Còn bàn trống không?” Một tên thiếu niên quét mắt nhìn quanh, cao giọng quát.

” Hai vị quan khách thứ lỗi, quán đông, tạm thời hết bàn, nếu không phiền xin đợi một lúc!” Tiểu nhị nhàn nhạt đáp trả, hắn cũng là một thiếu niên, qua cách cư xử hiển nhiên là một người thẳng thắn.

” Bắt đại gia chờ! Ngươi muốn chết! Có biết ta là ai không? Gọi chủ quán ra đây! ” Thiếu niên giọng sắc như dao, hất hàm cao ngạo quát khiến cho thanh âm tại bên trong tửu lâu quanh quẩn nổ vang, tựa hồ trên trời, dưới đất, ở giữa chỉ có mình hắn.

Tửu khách đang ngon lành ăn uống giờ phút này đồng loạt nhìn lại, một vài người nhăn mặt tỏ thái độ, cũng có kẻ hình như nhận thức được hai tên thiếu niên kia mà liên tục lắc đầu cười khổ.

” Nhóc con lớn gan!” Chiếc bàn phía trước Đạo Khuyết một cái bóng lưng gầy nhom thẳng tắp mang theo uy nghiêm khiếp người bỗng dưng vang lên nhàn nhạt thanh âm chán ghét.

” Hắn là Lăng thiếu gia, cháu đích tôn Lăng Chiến trưởng lão ” Tiếng nghị luận phảng phất.

” Tên này chuyên gia gây chuyện, hắn cậy có Lăng trưởng lão làm chỗ dựa cho nên coi trời bằng vung, nếu ở Tạp Dịch Quán hay Ngoại Môn Các làm bậy thì còn được, đằng này Hạ Vân Thành là nơi Ngoạ Hổ Tàng Long.. Cách đây mấy tháng đi ngang đi dọc không biết thế nào vô tình trêu chọc phải Lý Diên Tiên tử, bị nàng đánh gãy cả hai chân, Lăng trưởng lão phải ra mặt cầu tình Tiên tử mới tha mạng, có lẽ chân hắn đã lành, ngứa ngáy lại đi gây sự đây ” Một trung niên nam tử bĩu môi nói.

” Ngươi nhỏ mồm thôi, hắn mặc dù là tên điên nhưng cũng không phải hạng người như chúng ta có thể xúc phạm ” Đồng bạn ngồi bên cạnh cúi đầu nhỏ giọng.

Đạo Khuyết trầm ngâm lắng nghe, khi tiếng bước chân dồn dập sát tai mới ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn hai tên thiếu niên đã đứng ở trước mặt, một tên diện mục ưa nhìn mang theo âm lãnh biểu cảm, tên còn lại thần sắc có chút bệnh hoạn, trên môi thường trực một nụ cười giả tạo.

” Bàn này được, Lăng thiếu! Ngươi thấy thế nào?” Thiếu niên chăm chú đánh giá Đạo Khuyết sau đó gật gù tỏ vẻ hứng thú mới quay sang nói chuyện với thiếu niên tên gọi Lăng thiếu.

” Đuổi hắn đi! ” Khuôn mặt Lăng thiếu thình lình loé lên âm sát biểu cảm, hình như bản thân hắn đối với ai cũng có ít nhiều sát tâm, tựa hồ người trong thiên hạ đều là đại địch.

Ánh mắt Đạo Khuyết cùng Lăng thiếu ở giữa hư vô trực tiếp đụng chạm, phảng phất hai tên nhóc tỳ hiếu chiến lần đầu gặp mặt, trong nhận thức càng không có quá nhiều ấn tượng tốt đẹp, tựa hồ nếu kéo dài thêm sẽ phát sinh xung đột, mấy hơi thở Đạo Khuyết mới thu hồi ánh mắt, cũng không nói gì chỉ lắc đầu cười.

Đạo Khuyết không phải loại người ưa thích chấp nhặt, thực lực hắn yếu kém, liều mạng đánh đổi một danh ngạch ngoại môn chỉ mong có thể tại bên trong an ổn sinh hoạt, mặc dù mang chí hướng, nhưng chí hướng buộc phải song hành cùng chí khí, mà hiện tại, chí khí của Đạo Khuyết vẫn còn xa xa chưa đủ, tuy là như vậy nhưng ánh mắt Đạo Khuyết giờ phút này có từng tia minh khí nhỏ nhoi lượn lờ lưu động mà ngoại nhân tuyệt đối không nhìn ra được.

” Thế nào? Còn không nghe Lăng thiếu nói? Ngươi muốn tự đi hay là để bổn công tử đá ngươi ra?” Thiếu niên nhàn nhạt thanh âm, trên khuôn mặt hắn cất giấu ý cười, nhìn như một kẻ vô hại nhưng tuyệt đối là hạng gian manh hiểm độc.

Đạo Khuyết làm như không nghe thấy, vẻ mặt càng thêm băng lãnh, mất mấy cái hơi thở, Đạo Khuyết thình lình ngẩng đầu, ánh mắt cùng ánh mắt thiếu niên ở giữa trực diện va chạm, môi nhỏ cong lên, thanh âm nhàn nhạt:” Ở đây ta đến trước ngươi, mặc dù đã ăn uống đủ nhưng vẫn chưa có ý định rời đi, bất quá, ngươi có thể mua lại chỗ ngồi với giá 20 hạ phẩm linh thạch!”.

” Ta nhổ vào! Bàn này thanh toán chưa đến 5 viên linh thạch, ngươi lại đòi bán với giá 20 viên? Muốn ăn cướp sao? Vừa nhìn ngươi bổn thiếu đã biết là hạng phàm phu khố rách áo ôm, tuy nhiên mọi chuyện dễ nói, nếu tiểu tử ngươi quỳ xuống nhận sai, bổn thiếu hoàn toàn có thể rộng rãi mà cho ngươi 20 viên hạ phẩm linh thạch ” Thiếu niên lông mày khẽ nhíu, ý cười trên môi hắn càng đậm, trong ánh mắt nhìn Đạo Khuyết nhiều hơn biểu cảm châm chọc.

” Chỗ này 20 viên hạ phẩm linh thạch quá hời cho ngươi rồi! Tin ta đi, chỗ này của ta vậy mà xứng đáng đến 100 viên hạ phẩm linh thạch” Đạo Khuyết cũng bắt chước nhíu mày, một lúc sau đôi môi nhếch lên, ngón tay gõ xuống mặt bàn tanh tách.

” Tin ngươi? 100 viên hạ phẩm linh thạch? Nói cho bổn thiếu nghe thật rõ ràng, vì lý do gì lại là 100 viên linh thạch, bằng không đừng trách ta nặng tay! ” Thiếu niên lạnh giọng hăm doạ, dưới câu nói nửa đùa nửa thật của Đạo Khuyết trong lòng hắn bất giác nảy sinh chút tò mò khó hiểu.

Đạo Khuyết ngáp dài, ánh mắt vờ vịt thận trọng nhìn ngó xung quanh, khi nhìn đến biểu cảm tò mò hiện rõ trên khuôn mặt thiếu niên, Đạo Khuyết không kiềm chế được cười lớn:” Hắc hắc! 100 viên hạ phẩm linh thạch xem như tiền thuốc thang, nếu không phải bàn này mà là những bàn khác, ta cam đoan vừa mở miệng các ngươi đã nhừ đòn “.

Thần sắc nhanh chóng trở lại nghiêm túc, Đạo Khuyết chậm rãi nhấn nhá, hắn khẳng định tửu khách rất nhiều người trong lòng sớm đã sinh ra bất bình, chẳng qua việc nhỏ không thèm chấp nhặt thiếu niên cạn nghĩ mà thôi, đặc biệt là lão nhân gầy nhom phía trước, Đạo Khuyết để ý rất kỹ, lão nhân này tu vị cực cao, hình như là Tiên Đan cường giả, đến cái bóng lưng cũng cũng phảng phất uy áp mơ hồ, lão nhân vậy mà nghiến răng, hừ lạnh mấy lần.

Đạo Khuyết mặc dù không dám chắc có thể đối đầu cùng Phong Thân cảnh, tuy nhiên một khi xô xát phát sinh, kẻ nào chịu thiệt sau cùng vẫn còn chưa biết.

Lời nói vừa rơi xuống, khuôn mặt thiếu niên xanh ngắt, Lăng thiếu đứng bên cạnh tựa hồ vẫn chưa kịp tiếp thu, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, cũng không nói gì thêm mà dứt khoát động thủ, hai tay thuận thế hoá trảo hung hăng vồ mạnh về phía trước, trảo thủ sắc bén cực kỳ, có lẽ là một loại võ kỹ, trảo thủ hướng Đạo Khuyết giết tới.

Dưới chân xích sắt leng keng, Đạo Khuyết không chút chủ quan, hai chân lập tức dẫm lên mặt đất đẩy chiếc ghế lùi về phía sau một đoạn, chớp mắt, mặt bàn nổ tung toái thành phấn bụi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN