[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy
Chương 10: Sau Này
[1]
Mùa đông năm 2028.
“Chị Thiên Duyên! Muốn tìm chị cũng mệt thật đấy, nếu không dùng Weibo thì chí ít cũng phải bật điện thoại lên chứ!”
“Chú muốn nói gì thì nói luôn đi.”
“Để mừng bộ truyện của chị xuất bản được tròn 10 tập, chúng em định tổ chức cho mọi người ở toà soạn đi ăn một bữa, chị thấy thế nào?”
Giản Thuần lười biếng nhăn mặt: “Lạnh thế này đi đâu?”
“Sao bút danh của chị lại là Thiên Duyên nhỉ? Phải là Thiên Quy mới đúng!”
“Rất tiếc, chị là tác giả truyện tranh, không phải ngôn tình.[1]”
Đồng chí cộng tác viên Cảnh Liêm nhận ra ẩn ý trong câu nói của Giản Thuần liền hừ mũi.
“Không phải chị vừa cho ra mắt tự truyện ‘Thời gian tươi đẹp nhất’ hai tháng trước sao?”
Động tác Giản Thuần hơi khựng lại, sau đó thản nhiên trả lời.
“Đó là tự truyện, không phải ngôn tình.”
“… Hứ.”
Cảnh Liêm bĩu môi, giận dỗi bỏ ra ngoài.
Giản Thuần ngồi một mình trong văn phòng, ánh mắt hướng về phía bản thảo đang dang dở, nhưng thâm tâm lại suy nghĩ về điều khác.
[2]
Mọi người cuối cùng quyết định đi ăn ở một câu lạc bộ nước ngoài tư nhân mới mở. Giản Thuần muốn chọn chỗ nào đó bớt đông đúc hơn nhưng thấy mọi người có vẻ hào hứng nên cũng thuận theo.
“Thiên Duyên dạo này xuống sắc quá, có phải biên tập viên gấp rút giục mà bị dọa cho sợ làm đến không có thời gian trang điểm luôn không?”
Hồ Cẩm Bạch – trưởng ban biên tập, cũng là người lên ý tưởng cho cuộc đi chơi hôm nay hỏi thăm cô. Anh chàng này là sinh viên ưu tú của Đại học Thành Hoa, không hiểu vì lý do gì mà lại đi đến Thượng Hải làm biên tập. Thế nên thực tập ở toà soạn hay trêu anh là Hồ Cẩm Đào[2] phiên bản thất bại tái thế. Anh chỉ cười cười rồi gạt đi, ánh mắt trầm lặng. Có khi, Giản Thuần thấy anh ngồi ngẩn ra ở bàn làm việc, chăm chú nhìn vào một tấm ảnh, thấy có người tới gần vội giấu đi rồi giả vờ không biết gì hết.
Cô vốn là người nhạy cảm, vậy nên hiểu rằng, lý do Cẩm Bạch đến đây nhất định gắn với một ai đó.
Một người nào đó, rất… đặc biệt.
Giản Thuần vuốt vuốt quầng thâm như gấu trúc ở mắt, dạo này không hiểu sao cô lại mất ngủ, tâm trạng cũng không ổn định cho lắm.
Cô cười xoà: “Tại bị ánh mắt của mấy em gái thuộc quân đoàn màu hồng trong toà soạn của anh lườm đến ngủ cũng không dám nữa rồi.”
Hồ Cẩm Bạch mặt đỏ bừng lên, mọi người trong xe nhìn thấy liền cười phá lên rồi trêu chọc.
Giản Thuần dựa đầu vào cửa kính, tiếp tục theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
[3]
Giản Thuần chưa bao giờ vào chỗ nào sang trọng như vậy nên không biết cư xử sao cho đúng. Cô nhìn giá tiền các món ăn mà không khỏi lè lưỡi, Cẩm Đào tiên sinh cũng quá là hào phóng đi.
Suốt cả bữa ăn, cô động đũa khá ít, trong lòng có tâm sự nên chủ yếu uống nhiều, thế mà cuối bữa mọi người còn chơi Lời thật lòng quá mạo hiểm.
“Nào nào, Hinh Vy! Lấy cho tớ cái chai rỗng kia, bảo phục vụ đem mấy cái đĩa này ra đi, để ở giữa bàn, đó, thế! Bây giờ em sẽ quay chai, chỉ vào ai thì người đó phải trả lời thật lòng một câu nhé, không trả lời thì phải uống một cốc rượu đầy!”
Cảnh Liêm tuy mặt đã đỏ gay nhưng vẫn còn hết sức tỉnh táo, cái tính cách nhiệt tình không đúng nơi đúng chỗ vẫn không đổi, trước khi quay chai thằng nhóc này còn lia một ánh mắt nguy hiểm về phía cô, nó là có ý gì đây?
Nhưng Giản Thuần cũng không phải băn khoăn gì lâu, vì một lúc sau cô liền hiểu ra.
Bởi vì chai nước đáng nguyền rủa kia cứ liên tục chĩa vào cô, còn đám người nhí nhố kia thì hỏi một đống câu đều chung một mục đích xâm phạm đời tư của cô.
Tửu lượng của Giản Thuần không nhỏ, vậy nên mỗi khi bị nắp chai chĩa vào, cô còn không thèm nghe người khác hỏi gì đã nốc cạn một cốc đầy.
Cuối cùng khi mọi người không còn sức cố moi thông tin từ Giản Thuần, đồng chí Cảnh Liêm một lần nữa lại vùng dậy đấu tranh.
“Chị Thiên Duyên! Chị như vậy thật không công bằng chút nào! Mọi người…” Cảnh Liêm mím môi, “Hầu hết mọi người đều trả lời ít nhất một câu hết rồi, chỉ có mỗi chị chưa nói gì thôi!”
Giản Thuần xoa bóp trán, ánh mắt mơ hồ nhìn khung cảnh trước mặt. Mỗi khi cô uống rượu đều bị như thế, hơn nữa còn không có ai nói với cô rằng tất cả rượu ở đây đều là Brandy[3]. Nếu biết trước cô đã không uống nhiều.
Cô cười nhạt: “Vậy giờ chú muốn thế nào?”
Mọi người bắt đầu nhao nhao lên.
“Nữ hoàng băng giá cuối cùng cũng tan chảy rồi.”
“Cẩm Đào tiên sinh, anh nhớ nhé, sau này muốn moi được tý quá khứ của Thiên Duyên, anh chỉ cần chuốc rượu rồi mời gọi chị ấy thôi!”
“Hey hey, Tiểu Y, đừng nói chuyện gây hiểu lầm như vậy.”
“…”
“Tất nhiên là chị phải trả lời em rồi.” Cảnh Liêm được cổ vũ bạo gan hếch mũi lên.
Giản Thuần phẩy phẩy tay, ra hiệu cậu ta nói đi, hiện tại cô chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc rồi về đi ngủ thôi, áp lực từ cái thời tiết này sắp đánh sập mí mắt cô rồi.
Cảnh Liêm lanh chanh hỏi trước: “Chị từng trải qua bao nhiêu mối tình?”
Giản Thuần mơ mơ màng màng nói: “Một.”
Mọi người hét lên như muốn phá banh câu lạc bộ. Ai nấy đều không thể tưởng tượng cái đồ an tĩnh này yêu một người thì sẽ như thế nào.
“Mối tình đó bắt đầu bao giờ?”
Cô ngẩng đầu lên tựa hồ đang nhẩm tính.
“Mười năm.”
Một thực tập sinh tròn mắt ngạc nhiên: “Năm nay là chị hai sáu rồi mà mối tình gần nhất là cách đây mười năm?”
Cẩm Bạch tinh ý phát hiện ra, mười năm trước cũng trùng vào thời điểm trong tự truyện của Thiên Duyên.
“Nguồn gốc em viết ra cuốn tự truyện ‘Thời gian tươi đẹp nhất’?”
Giản Thuần nhìn chằm chằm Cẩm Bạch bằng ánh mắt kỳ lạ, hóa ra mấy người hay im im cũng không phải dạng vừa.
“Là về mối tình đó.”
Trong nhà hàng lại một lần nữa vang lên tiếng hét kinh hãi. Cảnh Liêm liếm môi, nhất định sau bữa ăn này phải về nghiền ngẫm lại tự truyện đó thật kỹ mới được.
Cô nhướn mày: “Còn một câu nữa, hỏi nốt đi.”
Hinh Vy rụt rè: “Bút danh của chị có liên quan tới người đó phải không? Nếu có thì tại sao lại chị lại chọn nó chứ không phải tên khác?”
Trong tâm trí cô mập mờ xuất hiện bóng lưng của một người thiếu niên. Cô cúi mắt, cười cười.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng[4].”
[4]
Thượng Hải bầu trời tháng mười một lúc nào cũng âm u, tuy không lạnh đến há mồm nước bọt cũng đóng băng như mùa đông miền Bắc, nhưng có cái đặc trưng của riêng nó.
Nhưng dù thế nào thì cô vẫn thích cái lạnh cắt da cắt thịt của miền Bắc hơn.
Bọn Cẩm Bạch còn định tới KTV nữa, cô viện cớ mình mệt rồi chuồn về trước, công nhận quyết định kể quá khứ cho lũ người quá khích này đúng là sai lầm.
Giản Thuần quỳ xuống bên vệ đường, ánh mắt đờ đẫn nhìn người qua lại vô tình lướt qua.
Tuy ở thành phố này đã được bảy năm, từ khi học đại học đến giờ nhưng cô vẫn có một cảm giác lạc lõng so với con người nơi đây. Tuy cô đã có nhiều bạn bè hơn trước, cuộc sống nhiều vị hơn, cũng đã bỏ đi sự cố chấp năm nào, nhưng tại sao cô vẫn thấy cô đơn?
Chỉ là, người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cùng nụ cười với xoáy lê ẩn hiện ấy, đã nhiều lần ám ảnh cô trong những giấc mơ.
Cô thực sự… nhớ cậu ấy!
Có lẽ rất nhiều người sẽ cười nhạo khi biết rằng một người chỉ vì ai đó từ cái thời cao trung mà đau khổ từng đó thời gian, cô cũng không ngoại lệ, nhưng cô không thể ngừng nó lại được.
Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy trên màn hình lớn của thành phố, quảng cáo, tạp chí, nụ cười vẫn sạch sẽ, thuần khiết như năm nào, những kỷ niệm thời thanh xuân lại trỗi dậy cồn cào trong trái tim cô.
Đúng vậy, không có cô, cậu ấy vẫn sống tốt.
Giản Thuần không ấn tượng gì với những câu chuyện tình bóng bẩy trong ngôn tình, nhưng lại đặc biệt ghi nhớ một câu nói.
“Đừng bao giờ đánh giá cao giá trị bản thân mình trong mắt đàn ông, họ có thế giới và nguyên tắc của riêng mình. Hy sinh vì họ, họ cũng chỉ cảm kích chứ không yêu cô hơn.”
Chẳng phải chỉ có ba năm thôi sao? Cho cô thêm ba năm nữa, chẳng lẽ không thể đè một đoạn ký ức khác lên ư?
Sẵn có hơi men trong người, Giản Thuần bỗng muốn làm gì đó phát tiết. Cô liền bắt xe tới Tân Thiên Địa[5].
Trời đổ mưa.
Cô mua một que kem, đứng dưới mái hiên vừa nhấm nháp vừa ngắm từng giọt nước rơi xuống.
Sở thích ăn kem lúc trời mưa này cô đã có từ lâu, chủ yếu vì cô cảm thấy nó rất thú vị, vào thời tiết ẩm ướt, vị ngọt ngào của kem sẽ thấm hơn rất nhiều. Mỗi khi bí ý tưởng, cô sẽ làm điều tương tự, không ngờ lại rất hiệu quả. Truyện cứ như vậy mà ra đều đều.
Giản Thuần ăn xong, lấy điện thoại ra, tùy hứng tải lại ứng dụng mà từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ dùng nữa. Cô đăng nhập, đánh dòng mật khẩu gần như đã cho vào quên lãng.
Giản Thuần suýt nữa bị số thông báo và tin nhắn hơn hàng nghìn từ Weibo dọa chết. Đa số đều là những lời khích lệ và tâm sự từ fans, chỉ có duy nhất một nick clone không phải. Sở dĩ cô biết đó là nick clone bởi vì trên weibo cá nhân không đăng bất cứ thứ gì, đến ảnh đại diện cũng không đặt và có một cái tên rất lạ lùng: Hải Miên Bảo Bảo, chỉ có duy nhất hai người theo dõi và cũng có một cái tên kỳ lạ: Phái Đại Tinh và Vĩnh Viễn. Tin nhắn nick đó gửi vừa hay đúng một phút trước, cô có chút tò mò nên ấn vào.
“Chưa cố gắng đến cùng thì đừng bỏ cuộc.”
Giản Thuần có hơi khó hiểu, định nhắn lại nhưng không biết phải nhắn gì. Cuối cùng cô cất điện thoại đi.
Mưa bắt đầu tạnh.
Cô ngó nghiêng sau đó bước ra khỏi mái hiên.
Giản Thuần muốn bắt taxi đi về nhà, thế nhưng vào khoảng 20-21h Tân Thiên Địa luôn rất đông, muốn bắt xe phải nhanh nhẹn kiêm mặt dày, mà cả hai yếu tố này cô đều không có.
Giản Thuần cứ vẫy được xe này thì lại bị người bên cạnh chiếm trước, cô nhìn xung quanh, ánh mắt bất lực. Cuối cùng cô quay về chỗ cũ, lấy điện thoại, định gọi cho Cẩm Bạch cho đi nhờ thì không để ý bậc tam cấp, vậy là trượt chân ngã xuống.
Nhưng tiếng hét còn chưa rời khỏi môi, bàn tay của một người con trai nào đó đã nắm lấy tay cô. Giản Thuần thuận theo lực kéo, áp luôn mặt vào lồng ngực ấm áp của cậu ấy, cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn rã.
Mùi bột giặt từ chiếc áo khoác vừa xa lạ vừa quen thuộc kia xộc vào mũi, khoé mắt cô không hiểu sao lại dâng ầng ậc nước.
Cậu ấy dang hai tay, ôm chặt lấy cô, chặt đến mức cô có cảm giác mình đang bị chiếm hữu, không mập mờ, lưỡng lự như người nam sinh năm nào.
Hơi thở ấm áp mơn man bên tai Giản Thuần, cả thể xác lẫn tâm trí cô tựa như bị đông cứng. Cậu ấy cười khẽ.
“Thuần Thuần, tớ trở về rồi.”
[Hoàn chính văn]
—————————
[1] Quy ở đây ý chỉ Rùa, trong đó có một tác giả truyện ngôn tình tên Cố Mạn (có nhiều tác phẩm như Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Bên nhau trọn đời,…) cũng có biệt danh là Rùa. Giản Thuần lợi dụng điều này để trêu Cảnh Liêm.
[2] Hồ Cẩm Đào: Nguyên là Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa 16-17, Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Ủy viên Ban Thường vụ Bộ Chính trị Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, là người kế nhiệm Giang Trạch Dân trong thế hệ lãnh đạo thứ tư của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông là người tiếp tục chính sách cải cách kinh tế của ông Đặng Tiểu Bình và có tư tưởng ôn hòa về kiểm duyệt báo chí.
[3] Brandy: Là tên gọi chung của các loại rượu mạnh được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian dài (ít nhất 2 năm).
[4] Có duyên thì cách ngàn thiên lý ắt sẽ gặp. Không duyên đứng đối diện cũng chỉ là người dưng. (Thiên Duyên: Duyên số đó trời)
[5] Tân Thiên Địa: Khu phố đi bộ đông đúc và nhộn nhịp nhất nhì Thượng Hải.
——————————–
Cuối cùng cũng hoàn được một fic hiuhiu~ Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ, mong mọi người sẽ đọc những đọc khác của TL nữa.
By Hoàng Thiên Lam with love^^~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!