YÊU LẮM TÌNH THANH XUÂN ! - Chương 4 : Bát Vương Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


YÊU LẮM TÌNH THANH XUÂN !


Chương 4 : Bát Vương Gia


____________+_______________+_________•

“Ááááaaaaaaaaa……………!” Lâm An Nhiên từ trên trời rơi từ từ trên không trung khiến cô lo lắng hét lớn.

_________+_____________+______________•

Híhíhíííiiiiiiii!!!!!!!

Híhíiiiiiiiii!!!!!!!

Phía bên dưới đoàn ngựa hoảng hốt hó vang khắp con đường núi.

“Có chuyện lạ, bảo hộ Vương Gia!”

“Bảo Hộ Vương Gia!”

“Hộ giá!!”

Tiếng những tên hộ vệ cũng hốt hoảng vang lên.

Dẫn đầu đoàn người ngựa là 1 nam nhân mặc trên người bộ y phục màu tím sẫm, cưỡi trên lưng tuấn mã màu đen. Y nghe tiếng hét nhưng không biết phát ra từ nơi nào, bình tĩnh 1 giây lát thì phát hiện tiếng hét là từ phía trên truyền xuống. Y nhìn lên không trung nhìn thấy Lâm An Nhiên rơi xuống với tốc độ cực nhanh, y không suy nghĩ gì mà nhanh chóng dùng khinh công bay lên đón lấy Lâm An Nhiên vào người, từ từ đáp xuống.

___________+_______________+____________•

Sau khi an toàn đáp xuống mặt đất thì Lâm An Nhiên lập tức rời khỏi người nam từ mặc y phục màu tím.

*Nam Tử mặc y phục màu tím là Công Tôn Sở Quân 18 tuổi, là Bát Vương Gia Bình Thục Quốc. Là 1 nam tử dịu dàng lịch thiệp, luôn biết cách quan tâm chăm sóc người khác.

“Vương Gia, ngài không sao chứ?” Vô Tung và Cô Ảnh là 2 hộ vệ thân cận của Công Tôn Sở Quân lập tức xuống ngựa lại bên cạnh Công Tôn Sở Quân hỏi.

“Ta không sao!” Công Tôn Sở Quân trả lời 2 người họ sau đó nhìn Lâm An Nhiên : “Cô nương, cô không có việc gì chứ? Sao cô có thể từ trên đó rơi xuống vậy?”

“Đúng vậy cô nương! Ở nơi rừng núi hoang vắng này mà cô nương lại rơi từ trên trời xuống như vậy, vả lại còn ăn mặc như vậy thật không hay đâu. Nếu như gặp phải người xấu hay Sơn Tặc thì cô nương sẽ gặp nguy hiểm đó.” Vô Tung lên tiếng.

(Nguyên lai trên người Lâm An Nhiên mặc 1 bộ đồ hiện đại. Áo body hơi hở khe ngực, quần ngắn ôm ngay đùi đôi giày cao gót tất cả đều màu đen.)

Lâm An Nhiên mang 1 gương mặt lạnh lùng không cảm xúc không hề có ý định trả lời. Đứng tại chỗ âm thầm quan sát và đánh giá họ.

“Cô nương, ở rừng núi này 1 mình rất nguy hiểm, thường xuyên có sơn tặc. Bọn ta là đang tới Ung Châu Thành, nếu tiện đường bọn ta sẽ tiễn cô 1 đoạn.” Công Tôn Sở Quân dịu dàng nói.

‘Khinh công? Vả lại hướng mình rơi là từ trên trời rơi xuống. Cộng thêm ánh sáng chói mắt trong động, không phải là hiệu ứng xuyên không kỳ quặc gì đó chứ? Nếu như vậy thì hiện tại mình đang ở đâu? 3 người kia đang ở đâu? Băng Băng, cậu đang ở đâu? Cậu tuyệt đối và nhất định, nhất định không được xảy ra chuyện gì đó.’ Lâm An Nhiên rất nhanh chóng hiểu ra vấn đề và bắt đầu lo lắng.

“Cô nương, Vương Gia của chúng tôi là đang có lòng tốt lo lắng cho cô. Cô mau trả lời đi chứ!” Vô Ảnh nhìn Lâm An Nhiên nói.

“Đi! Ta đi cùng các ngươi!” Lâm An Nhiên nhìn họ nói. Mặc kệ! Trước tiên tìm hiểu 1 chút về nơi này rồi mới bắt đầu tìm kiêam những người kia để quay về.

“Được!” Công Tôn Sở Quân nói rồi quay lại phân phó : “Chuẩn bị 1 bộ y phục cho cô nương ấy thay!” Sau đó nhìn lại Lâm An Nhiên nói : “Cô nương thiệt thòi rồi, bây giờ chỉ có y phục nam nhân, không có y phục nữ nhi!”

“Không sao! Đa tạ!” Lâm An Nhiên nói với vẻ mặt lạnh lùng.

_________+_____________+________________•

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN