Tổng hợp các đoản tự sáng tác - Mẩu chuyện 30 (tiếp theo)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Tổng hợp các đoản tự sáng tác


Mẩu chuyện 30 (tiếp theo)


Hôm sau nữ tướng Ân Lạc, một thân một ngựa, dẫn hơn mười bảy vạn quân, phá thành Xa Lộ.

Cuộc chiến diễn ra bất ngờ quá, thúc thúc của nàng còn đang ăn mừng vì hôm qua giết được Dương Ảnh, hôm nay lại bị chính cháu gái mình dẫn quân đến phá thành Xa Lộ.

Không quá khó để quân của nữ tướng phá được cổng thành. Nghe đâu sau khi nàng xông vào cung, đã một kiếm chặt tay thúc thúc của nàng. Ngay trong đêm ấy, thúc thúc của nàng bị lột trần, treo lên trước cửa kinh đô.

Nghe người ta đồn đại, nữ tướng Ân Lạc anh dũng kiên cường, trong biển lửa tay nàng nhơ nhớp máu tươi. Lưỡi kiếm trong tay nàng nhuốm màu đỏ thẫm. Nàng cùng bạch ngựa xông thẳng vào kinh thành, dũng mãnh oai phong như một vị thần.

Đối với thần dân, nàng chính là cây đuốc sáng mở ra một lối đi mới.

[…]

Ân Lạc ta, cả người nhớp máu, lê từng bước dài lên đỉnh thành Xa Lộ.

Trên tay ta là lá cờ năm xưa đã từng được chính tay cha mẹ ta treo lên.

Ta nhìn xuống người dân ở dưới. Họ đã dồn cha mẹ ta tự vẫn, sau đó từng bước đi vào lầm than.

Ta đã giết chết thúc thúc của mình, trả thù cho cha mẹ, cho ca ca, cho Lục Giang, cho Dương Ảnh, cho cả giọng nói của Bá Vũ.

Cắm lá cờ này lên, ta sẽ cùng Duy Tần đi khỏi. Mọi việc ở triều đình sẽ giao hết cho Bá Vũ sư huynh. Ta sẽ kết thúc tám năm oán hận, dân chúng cũng sẽ được yên vui.

Nào ngờ, lá cờ mới được cắm xuống, một thanh kiếm đã xuyên thẳng qua bụng ta.

Duy Tần.

Chàng…

Trước mắt ta, chỉ còn là hình ảnh lá cờ bay phấp phới trong gió, và tiếng hò reo của dân chúng dưới kia. Bên tai ta văng vẳng giọng nói của Duy Tần.

Ta bỗng nhiên hiểu ra. Người đốt cháy nhà ta là chàng. Người dẫn quân truy sát ta là chàng. Người làm kế hoạch đổ bể, hại Lục Giang chết là chàng. Người khiến Bá Vũ bị câm, khiến Dương Ảnh chết không toàn thây, cũng là chàng.

Dương Ảnh, tỷ từng nói, Duy Tần xuất thân không rõ lai lịch, không nên tin tưởng. Lúc đó, là ta ngu muội, ta không nghe tỷ, ta nhất mực tin tưởng kẻ đã dàn xếp kết quả này, ta lỡ đem lòng yêu chàng trai đêm đó cứu mạng ta.

Là ta, ta hại mọi người.

Thanh kiếm nhuốm máu ta rơi xuống đất, cũng là lúc trái tim ta nguội lạnh.

****

Sau đợt ấy, ta không chết.

Duy Tần sắc phong cho ta làm Hoàng Hậu. Chàng đã lên ngôi Hoàng Đế. Chàng tống Bá Vũ vào ngục tù.

Từ sau khi ta tỉnh dậy, chàng không đến thăm ta lấy một lần. Chàng không lập phi tần, hơn nữa đem cho ta rất nhiều trang sức cũng như các món ăn quý hiếm.

Ta có kẻ hầu người hạ, nhưng luôn trong trạng thái bị giam lỏng. Hằng ngày ta chỉ có thể ngồi trong thẩm cung, vẽ tranh, rót trà, đàn nhạc, thêu thùa. Chàng không cho ta ra ngoài, không cho ta tham gia chính trị.

Nhưng Y Ngư, người hầu thân cận của ta, hằng ngày luôn đến nói cho ta biết tình hình trong triều đình. Trước kia tỷ ấy và Dương Ảnh có giao hảo tốt, chuyện này Dương Ảnh luôn dặn ta không nói cho Duy Tần biết, chắc là đã nghĩ đến ngày hôm nay.

Tình hình phía biên giới đang có nội phản, hơn nữa còn có ngoại xâm đang tiến vào.

Hôm ấy trời đã sang đông. Cành cây trơ trụi lá. Trời rét buốt, lạnh lẽo, tuyết rơi dày. Chàng xuất quân, tự thân chinh chiến.

Hôm đó lợi dụng cơ hội chàng không có ở đây, ta xuất võ đánh bại hết lính canh. Sau đó ung dung ra vườn đi dạo.

Tình cờ ta nghe được hai tướng đứng đầu quan võ, là những hiền thần mà Duy Tần coi trọng, bàn kế sách loại trừ chàng qua lần chinh chiến này.

Cụ thể hơn, chàng đã đi sai địa điểm. Còn bọn ngoại xâm, vẫn đang trên đường đến núi Cao Vu.

Nghe xong, ta trực tiếp ra mặt, chém chết hai tên tướng, sau đó truyền lệnh thả Bá Vũ, thăm hỏi kế sách.

Ta nói với huynh, nếu ta có xảy ra mệnh hệ gì, xin huynh hãy tiếp tục bảo vệ Duy Tần.

Còn nữa, xin hãy gửi bức thư này cho chàng.

Nói xong lập tức điều quân, Ân Lạc ta lại một thân một ngựa ra trận.

[…]

Bá Vũ cho người truyền tin, Duy Tần nhanh chóng dời địa điểm đến núi Cao Vu.

Núi Cao Vu xảy ra trận đánh lớn, quân ta đang yếu thế. Lúc chàng đến đã là trận đánh cuối cùng.

Có tiếp viện, quân ta nhanh chóng giành được thế chủ động, đánh cho bọn ngoại xâm tơi bời hoa lá.

Ân Lạc cùng Duy Tần, phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ trong chốc lát đã hạ gần hết quân địch.

Chỉ có điều, nàng vì chàng đỡ một mũi tên xuyên qua ngực, đã ngã xuống ngựa.

Nàng tướng dũng mãnh, thân mặc giáp sắt cùng áo choàng đỏ, khóe miệng trào máu, nằm trên tuyết trắng, bi thương nở nụ cười.

Còn chàng, uất hận trào dâng, giết chết tên khốn dám bắn trúng nàng, sau đó đưa nàng lên ngựa, quất roi chạy đi.

[…]

Cha mẹ Ân Lạc nàng, vì bị dồn đến đường cùng, mới phải giết cha mẹ ta. Cha mẹ ta không uất hận, nhưng ta uất hận.

Tiếng bước chân ngựa vang lên khắp ngọn núi.

Nàng hỏi ta, ta còn nhớ nụ hôn đầu tiên là ở đâu? Ta trả lời, ở trên đỉnh núi Cao Vu.

Nàng hỏi ta, bên nàng tám năm qua có phải giả dối hay không? Ta trả lời, tất cả đều là thực lòng.

Nàng lại hỏi, ta có hối hận khi giết các huynh đệ hay không? Ta đau khổ trả lời, có, ta luôn tự dằn vặt mình, luôn sống trong tội lỗi.

Nàng tiếp tục, hỏi ta có yêu nàng hay không? Ta bảo, có, ta vẫn luôn yêu nàng, từ khi ta cứu nàng khỏi vách núi cho đến bây giờ, ta vẫn luôn trước sau như một.

Cuối cùng, nàng gục trong lòng ta, mỉm cười yếu ớt “Chúng ta, trở về, như lúc ban đầu được không?”

Ta cười chua chát, được. Chỉ cần là nàng muốn, sao trên trời ta cũng hái cho nàng. Chỉ cần, nàng ở cạnh, cho dù chán ghét, cũng đừng rời bỏ ta.

Vậy là đủ.

[…]

Hai năm sau.

Sau trận chiến ngoài biên giới, Bá Vũ lên ngôi Hoàng Đế, lập phi là Y Ngư, quốc thái dân an, nhà nhà hạnh phúc.

Ân Lạc vui vẻ tưới rau trong vườn. Duy Tần đến cạnh, khoác lên người nàng tấm áo choàng mỏng, cất giọng yêu chiều “Đêm khuya sương rơi lạnh, nàng cẩn thận một chút”. Nói rồi kéo nàng ngồi lên đùi mình dưới gốc cây đại thụ.

Hai người sống cạnh nhau trong một căn nhà bình thường, ở một nơi cách biệt thế giới bên ngoài, ở một thảo nguyên xanh gần núi Cao Vu.

Hai năm trước, để nàng sống lại, nàng đã phải chấp nhận mất đi trí nhớ vĩnh viễn.

“Gần đây nàng có đau đầu nữa không?”

“Ưm, lâu lâu vẫn đau một chút” Ân Lạc mỉm cười “Sao đêm nay sáng quá!”

Duy Tần nhìn lên trời đêm, cảm giác thật hạnh phúc.

Nàng không thể nhớ ai, chỉ tin tưởng ở cạnh chàng, yêu chàng, sống cuộc sống bình dị ấm áp.

Dù cho, lãng quên chính là hình phạt đau khổ nhất dành cho nhân loại, nhưng không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại.

“Ân Lạc, nàng thấy hai ngôi sao sáng nhất kia không?” Chàng chỉ tay lên hai ngôi sao “Một cái là Ân Lạc, cái còn lại tên là Duy Tần”.

“Còn ba ngôi sao bên cạnh?” Ân Lạc bật cười, chỉ tay lên ba ngôi sao xung quanh.

“Hai ngôi sao ở cạnh nhau, lần lượt là Lục Giang và Dương Ảnh. Còn ngôi sao một mình một cõi kia, là Bá Vũ”.

Bá Vũ đã lấy tên khác, trên thế giới khó ai biết tên thật của vị hoàng đế này.

“Tốt quá…” Ân Lạc nói thật nhỏ, rồi nàng gục vào lòng Duy Tần mà say giấc.

Duy Tần mỉm cười, hôn lên tóc nàng.

Đời này kiếp này, Duy Tần ta sẽ ở cạnh, yêu thương bảo vệ nàng.

Ân Lạc, ta yêu nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN