Tổng hợp các đoản tự sáng tác - Mẩu chuyện 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tổng hợp các đoản tự sáng tác


Mẩu chuyện 29


Ta mồ côi song thân, từ nhỏ sống với ca ca trong một căn nhà nhỏ ẩn sâu trong rừng. Ta không biết tại sao song thân ta chết, nhưng ta không dám hỏi, vì ta sợ ca ca ta đau lòng.

Vào sinh nhật lần thứ mười chín của ta, cả nhà ta bị cháy. Ca ca ta, trong đám lửa hồng đưa cho ta một cuốn sách, sau đó đẩy ta ra khỏi căn nhà. Ca ca ta nói, sau khi muội ra khỏi phải chạy thật xa, đọc cho kĩ cuốn sách này và làm theo.

Ta nước mắt đầm đìa nhìn ca ca bị chôn vùi dưới những mảnh gỗ từ trần nhà rơi xuống, sau đó ta dứt khoát quay người chạy vụt đi.

Sau khi ra khỏi khu rừng, trời đã hửng sáng.

Sinh nhật ta, người thân cuối cùng là ca ca đã rời bỏ ta mà đi.

Ta đi nửa ngày trời, đến một vùng cao nguyên, ngồi dưới bóng cây mát mở cuốn sách ra đọc.

Là nhật ký của mẫu thân ta.

Người ghi lại, ta là con cháu thuộc dòng dõi hoàng thất. Nhưng vì Người – một nữ hoàng cao quý vạn người ganh ghét, sau khi hạ sinh ta liền gửi ta đi chỗ khác, có kèm theo một bức thư xin lỗi ta. Người nói, không thể để ta ở trong chốn hoàng cung, bằng không sẽ có người ám hại ta. Người nói, hầu cận trung thành của Người đã chia ra thao lệnh của Người để tránh liên lụy. Sau này khi ta lớn, họ sẽ tìm và giúp đỡ ta.

Cuối trang là một tờ giấy hãy còn mới. Nét chữ cứng cáp này là của ca ca ta. Ca ca nói, song thân ta đã bị giết trong vụ “Thảm sát tước ngôi” mười chín năm về trước. Song thân ta bị vùi dập bởi chính thần dân của mình, đã đi đến bước đường cùng, phải treo cổ tự vẫn ngay trước cửa thành Xa Lộ.

Ta đọc, nước mắt cứ tuôn ra như suối. Ta muốn trả thù, ta muốn cướp lại ngôi vị, rửa oan cho song thân, muốn chúng đền mạng!

Ta bắt đầu phiêu bạt, mục đích để tìm những hầu cận trung thành.

Ta mất một năm, vừa thăm dò tình hình trong cung, vừa tìm những người hầu nọ.

Người đầu tiên ta gặp được, là một đại tỷ võ công thâm hậu, tên là Dương Ảnh.

Tỷ giúp đỡ ta, sau khi biết ta là công chúa thất lạc, tỷ đồng ý theo ta đi tìm những người còn lại.

Tỷ là người mẹ, người chị, cũng là người bạn thân nhất của ta. Tỷ thật xinh đẹp, kiều diễm, lạnh lùng, nhưng cũng thật ấm áp.

Ta rất thích chơi với tỷ.

Người thứ hai ta gặp, là Lục Giang.

Lục Giang nghe đồn là kẻ nóng tính, ghét nữ nhân. Còn có kẻ đồn thổi về hắn, bảo hắn có giới tính không bình thường…

Hắn tự đón tiếp ta, trông hắn có vẻ là thư sinh điểm đạm hơn. Dáng dấp cũng ổn, gương mặt quân tử ưa nhìn, hơn nữa nhìn cũng trạc tuổi đại tỷ, có vẻ là người có võ công cao cường.

Ta nói vài câu, kể hắn nghe chuyện của ta. Hắn bán tín bán nghi nhưng vẫn theo ta tìm những người còn lại. Ta làm sao lại không nhìn ra, hắn là thích Dương Ảnh tỷ tỷ của ta đến phát rồ dại mới đồng ý đi theo ta. Mặc dù đại tỷ đối với hắn chỉ có hạ cẳng tay nâng cẳng chân…

Người thứ ba ta gặp, là một chàng trai, hậu duệ của bác ta. Người này dáng dấp thanh mảnh thư sinh, xem ra là người học rộng tài cao, tên là Bá Vũ.

Đã đủ ba người. Ta bắt đầu tiến hành kế hoạch xâm nhập vào tòa thành, chỉ dự kiến là ám sát bệ hạ. Đầu óc ta chỉ nghĩ đơn giản có thế.

Đêm khuya trăng thanh gió mát, ta lẻn vào cung một mình mà chưa hỏi ý kiến ai. Ta thật sự không phải muốn giết người, chỉ là ta muốn xem xem ai đã tước ngôi song thân của ta.

Bất ngờ thay, thúc thúc của ta lại chính là người đó.

Ta còn chưa kịp định thần, phía sau lưng đã vang lên tiếng bước chân của đám lính. Ta hết cách, đành dùng khinh công bay trên nóc nhà.

Nhưng mà ta mới học võ công, bay đến bờ tường liền bị rơi xuống. May mắn ta không bị quân lính bắt, nhưng ngoài bờ tường là vách núi cheo leo, ta không may bị lăn xuống.

[…]

Cũng chính vì như thế mà ta gặp nàng.

Người con gái da trắng như ngọc, mắt sáng như sao, môi xinh như nụ hồng.

Ta đạp vách núi, dùng khinh công lao đến bên đỡ cả người nàng đang rơi xuống.

Tiếng cảm ơn vang lên từ miệng nàng, ta bất giác nhận ra, nhân gian bảo cái này gọi là tiếng sét ái tình.

Đêm đó nàng ôm ta khóc. Nàng bảo, nàng tìm được kẻ đã giết cha mẹ nàng, nhưng nàng không biết nên làm sao với kẻ đó.

Ta đồng thời nhìn thấy, vết bớt màu cam nhạt ở sau gáy của nàng.

Từ đó ta nguyện đi theo nàng, dốc công bảo vệ nàng.

Bọn ta cùng vào sinh ra tử, lập biết bao nhiêu kế hoạch lật ngôi vương. Mới đầu nàng chưa tin ta, nhưng sau này, nàng cũng bằng lòng kể hết những đau đớn trong quá khứ, về thân phận của nàng cho ta biết.

Đêm khuya thanh vắng, sao trăng sáng trời, hôm đó ta và nàng hôn nhau trên đỉnh Cao Vu, trao nhau lời thề hẹn sống chết bên nhau.

Nàng nói với ta, sau khi cứu dân chúng khỏi lầm than, đợi nàng báo được mối thù, nàng và ta sẽ đi khỏi đất nước này.

Tình yêu của ta, ta yêu nàng. Yêu hơn bất cứ ai. Ân Lạc, ta không muốn rời xa nàng.

[…]

Dương Ảnh ta, trà trộn vào cung thăm dò tình hình hơn hai năm, cuối cùng trong một lần sơ suất đã để bại lộ thân phận.

Bức thư cuối cùng ta gửi cho Ân Lạc, là dặn dò con bé những điều cuối cùng trước khi chết.

Canh ba, ta bị đám lính hầu treo ngược lên không trung bằng chiếc dây thừng ở tòa thành Xa Lộ, ở dưới đất là nồi nước sôi.

Ta làm gián điệp hai năm qua, giết được không ít các kẻ mưu phản năm ấy, đồng thời trả được mối hận cho Lục Giang.

Không sai, chàng đã bị giết trong một lần kế hoạch của bọn ta bị mắc lừa.

Ta chỉ hận không thể băm tên thúc thúc của Ân Lạc muội ra làm ngàn mảnh cho thỏa cơn phẫn uất.

Ta bây giờ không một mảnh vải che thân, đầu tóc rũ rượi, khắp cơ thể đều là vết bầm tím. Ruồi muỗi bâu quanh những chỗ da ta bị roi gai làm cho rách khiến ta khó chịu vô cùng. Nhưng thân ta bị trói chặt treo ngược lên như vậy, ta thậm chí không thể cử động một ngón tay.

Hàng trăm con người nhìn lên ta bằng các ánh mắt khác nhau. Khinh miệt có, hiếu kỳ có, dâm dục có, thương hại có.

Ta chỉ là, nhớ lại ánh mắt tươi cười của Ân Lạc, đôi mắt sáng, trong suốt, sạch sẽ, đôi mắt đơn thuần, đôi mắt thấy được những điều kì quái mà người thường không thể thấy.

Ta muốn gặp Ân Lạc lần cuối.

Giờ đã đến. Ta sẽ “được” thả xuống nồi nước sôi bên dưới kia. Sau đó, ta cũng không biết có còn sau đó hay không.

Ta được gán cho tội danh gián điệp của ngoại quốc, nhận lệnh đến giết hơn trăm kẻ lớn nhỏ trong bộ máy trung ương, tạo cơ hội cho nội phản hoành hành.

Tội giết không thể tha.

Trong lúc chiếc dây thừng được thả xuống chậm rãi, ta phát hiện ra muội muội đang ở trong đám người loạn lạc kia. Muội mặc áo nâu giống nông dân, đầu đội mũ rơm, hướng mắt lên nhìn ta. Đôi mắt muội long lanh nhòe lệ, bên cạnh muội là người muội yêu nhất – Duy Tần.

Duy Tần, ngươi phải thay ta, bảo vệ Ân Lạc. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất ta tin cậy ngươi. Nếu ngươi dám làm muội ấy tổn thương, ta có làm ma cũng nhất định không tha cho ngươi.

Lục Giang, chàng nói sẽ vì ta dốc công bảo vệ Ân Lạc. Còn bây giờ, ta rốt cuộc cũng đã vì chí hướng của chàng, bảo vệ muội ấy. Có chết ta cũng thật mãn nguyện.

Nở nụ cười mỉm lần cuối, ta nhắm mắt lại.

Lục Giang, đợi ta, ta đến với chàng đây.

[…]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN