Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên - Gánh Ngũ Nhạc, Áp Ngũ Quỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên


Gánh Ngũ Nhạc, Áp Ngũ Quỷ



Hàn Lập vừa dứt lời thì không gian xung quanh đột nhiên phát sinh biến hóa.

Giữa biển cát mênh mông, từng khối cự thạch lớn như cối xay lần lượt hiện ra, số lượng chừng hai ba mươi khối, vây chặt Linh Nguyệt như nêm cối.

Cổ Vận Nguyệt trong lòng có chút hồi hộp, chưa kịp suy nghĩ nhiều, thì những cự thạch có mặt ngoài sáng lấp lóe đều nhanh chóng chuyển động mang theo tiếng xé gió gào thét, đánh tới phi chu.

Cổ Vận Nguyệt kinh hãi, thúc giục bảo kiếm trong lòng bàn tay. Một đạo kiếm quang màu đen từ trên người phóng lên cao, hai bên chặn lại, trong nháy mắt trở lên to lớn, hóa thành một thanh cự kiếm màu đen cao vài chục trượng.

Cự kiếm vừa chuyển động vừa xoay tròn sau đó đột nhiên tách ra tạo thành những tia kiếm quang, mơ hồ ngưng tụ thành một dài hình, đầu sắc nhọn, chém về phía tảng đá lớn gần nhất.

Một tiếng ầm vang thật lớn!

Cự thạch miễn cưỡng bị kiếm quang chém nát. Có điều cự kiếm hắc sắc cũng như bị trọng thương, lảo đảo bắn ngược trở về. Hào quang bên ngoài ầm ầm tán loạn.

Thân thể Cổ Vận Nguyệt chấn động, nàng phải lui liền mấy bước về sau mới có thể đứng vững trở lại, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Sức mạnh của khối cự thạch vừa rồi gần như có thể so sánh với một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh. Việc phải đối mặt với mấy chục khối tương tự xung quanh khiến nữ tu sĩ này không khỏi ớn lạnh!

Đúng vào lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Hàn Lập vang lên bên tai:

“Bảo vệ hai nha đầu Nhạc, Thất thật tốt, nơi đây giao cho ta.”

Cổ Vận Nguyệt chỉ kịp thấy một thân ảnh từ Linh Nguyệt Phi Chu nhảy lên không trung, hai tay kim quang lập lòe, thân hình quay tít một vòng, tung quyền ra khắp bốn phía hư không.

“Bang bang” tiếng nổ truyền đến từ bốn phương tám hướng. Tất cả cự thạch bị một sức mạnh khó tin đánh vỡ gần như cùng lúc, nổ tung như trứng gà, để lại đá vụn đầy trời.

“Hừ, quả nhiên là lực tu!”

Thanh âm nam tử hừ lạnh truyền đến từ nơi nào đó giữa hư không, thoạt nghe mờ mịt, không biết từ nơi nào truyền đến.

Cổ Vận Nguyệt nghe thấy giọng nói này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn khắp bốn phía như muốn tìm ra chủ nhân của nó.

Hàn Lập nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một tia châm chọc. Chỉ thấy hắn xoay người búng khẽ ngón tay một cái, một đạo kiếm khí màu xanh xuất hiện, chém về một phía, lập tức đánh vỡ một góc hư không.

Ầm ầm!

Không gian nơi đó chấn động kịch liệt, một đại hán áo đen loạng choạng hiện ra.

Hình thể người này có chút cường tráng, mặt chữ điền râu ngắn, thần tình tràn đầy kinh ngạc.

“Không nghĩ đến ngươi còn là kiếm tu. Lấy tu vi Nguyên Anh lại có thể khám phá nơi Lục mỗ ẩn thân, hẳn không phải là hạng vô danh. Ngươi tên là gì, sư phụ là ai ?” Đại hán thần sắc rất nhanh khôi phục lại, chậm rãi mở miệng hỏi.

“Ta là ai không quan trọng, kẻ sắp chết không cần biết quá nhiều.” Hàn Lập cười lạnh rồi nói.

“Nực cười! Vừa nãy ta chỉ phô diễn một chút uy lực của pháp trận mà thôi. Không ngờ lại khiến ngươi lại tự phụ như vậy. Được! Kích tiếp theo Lục mỗ sẽ cho ngươi hình thần câu diệt!” Huyền Y Đại Hán giận dữ, một tay bấm niệm pháp quyết, trên người nổi lên những gợn sóng màu vàng như muốn biến mất lần nữa.

Hàn Lập thấy vậy, trong mắt xuất hiện một tia ngoài ý muốn.

Trận pháp của đại hán áo đen có chút tinh diệu. Lúc này, đối phương hẳn đã ẩn nấu nơi sâu bên trong pháp trận. Với thần thức hiện tại của hắn căn bản không thể cảm ứng chính xác.

Nhưng họ Hàn lập tức hừ lạnh một tiếng. Toàn thân nổi lên kim quang. Hắn định cậy mạnh phá trận khiến cho đối phương không còn nơi nào để trốn.

Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Toàn bộ bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, năm quái vật khổng lồ bọc trong hắc khí thình lình hiện ra, vây bọc Linh Nguyệt Phi Chu vào giữa.

Hàn Lập nheo mắt, ánh mắt chớp động một thoáng lam mang.

Ẩn trong hắc khí rõ ràng là năm Cự quỷ màu đen cao chừng ba mươi bốn mươi trượng. Nếu không có đôi sừng trên đầu, vẻ ngoài của chúng rất giống Viên Hầu. Toàn thân bao phủ một lớp lông đen ngắn, mặt xanh nanh vàng, hai mắt đỏ như máu, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, thế nhưng thần tình lại vô cùng đờ đẫn.

Trong tay mỗi Cự quỷ là một ngọn núi đen kịt giống nhau như đúc.

Nếu so với chúng, đám người Hàn Lập quả thật nhỏ bé, chỉ như con sâu cái kiến.

Cổ Vận Nguyệt tức đại biến sắc mặt!

Đám Cự quỷ đều có khí tức vượt qua thực lực của nàng. Trong nháy mắt một tầng mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán nữ tu sĩ này.

Về phần Liễu Nhạc Nhi cùng Dư Mộng Hàn, căn bản không thể chịu đựng được khí thế kinh người của Cự quỷ nên đã trực tiếp ngất đi.

Rống rống rống!

Năm con Cự quỷ đồng loạt gào lên một tiếng, đôi mắt đỏ lộ rõ sự hung bạo. Chúng vận sức ném mạnh năm tòa cự sơn khổng lồ về phía phi chu.

Năm ngọn núi đại phóng hắc quang, trong nháy mắt đã lớn hơn hơn trăm trượng, mang theo từng trận rít gào rơi xuống vị trí Hàn Lập đang đứng.

Ngọn núi khổng lồ chưa đến, uy áp đáng sợ đã gào thét tới. Cuồng phong nổi lên, không gian xung quanh linh thuyền phát ra từng trận ông ông.

Cổ Vận Nguyệt gần như hét toáng lên thế nhưng một tia lý trí sót lại nhắc nàng tế ra vô số pháp bảo tạo thành hào quang đủ mọi màu sắc bảo vệ bản thân và hai nha đầu đang lâm vào hôn mê.

Hàn Lập nhướng mày, hai tay lóe hiện kim quang. Bàn tay lớn bằng bồ phiến hời hợt đẩy văng những ngọn núi đang rơi xuống.

Năm tiếng “Rầm rầm” vang lên liên tục, âm thanh long trời lở đất !

Toàn bộ không gian chấn động.

Lực lượng trùng kích cực kì mạnh mẽ lan ra. Không gian xung quanh kêu lên răng rắc đồng thời rung lắc càng lúc càng dữ dội.

Không gian màu vàng rốt cuộc không thể tiếp tục thừa nhận, lập tức vỡ vụn. Cảnh tượng chung quanh trở về sa mạc mà họ tiến vào lúc trước. Vô số loạn mang màu vàng khuếch tán ra.

Lực lượng trùng kích như tìm được nơi xả lũ, lập tức tỏa ra xung quanh, tạo nên vô số bão cát chung quanh, che kín bầu trời.

Không gian hoàng sắc không gian tuy rằng vỡ vụn tan biến, bất quá đây chẳng qua chỉ là pháp trận biến ảo mà thành. Mặt đất vẫn còn lưu lại từng đạo hào quang do trận pháp hình thành.

Năm con Cự quỷ lúc này đứng giữa không trung, thần tình khôi phục dáng vẻ đờ đẫn ban đầu.

Huyền Y Đại Hán hiện ra giữa không trung, khuôn mặt hiện ra một tia cười đắc ý.

Bí thuật Ngũ Quỷ Bàn Sơn, ngay đến tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ nếu không có linh bảo hảo hạng bên người cũng khó lòng có thể chống đỡ.

Nhưng sau một khắc, nụ cười trên mặt Đại hán ngưng lại. Hai mắt trừng to tựa như không thể tin được.

Khi những cơn bão cát điên cuồng lắng xuống, chỉ thấy phía trước năm ngọn núi to lớn xếp chồng lên nhau, mà ở phía dưới, Hàn Lập lại bình tĩnh ở trên không trung một tay nâng năm ngọn núi, bộ dáng không chút vất vả.

Trên Linh Nguyệt Phi Chu, đám người Cổ Vận Nguyệt đều được bình yên vô sự.

Không chờ đối phương kịp phản ứng, Hàn Lập há mồm thổi một hơi, một khí lưu màu trắng từ trong miệng bay ra.

Năm ngọn núi khổng lồ bất chợt nhẹ tựa lông hồng, đều bị khí lưu màu trắng thổi bay.

Hắc quang bên ngoài năm tòa cự sơn lập lòe, kích thước của chúng thu lại bằng với lúc trước.

Hàn Lập gẩy gẩy bàn tay như đang phủi bụi.

“Xuy xuy” tiếng xé gió truyền ra.

Năm ngọn núi nhỏ bay về Huyền Y Đại Hán. Tốc độ nhanh như tia chớp, thoáng chốc đã đến ngay trước mặt.

Đại Hán biến sắc, trên người hắc quang đại phóng, lao ngay xuống đất, hiểm hiểm tránh thoát công kích của năm ngọn núi kia.

Hàn Lập thân ảnh mơ hồ, quỷ mỵ xuất hiện phía trước năm tòa cự sơn, ngón tay một lần nữa gẩy, năm tòa núi lập tức ngừng lại.

Thân thể hắn chuyển động, hai chân lần lượt đá vào hai ngọn núi trong số đó.

Hai tòa cự sơn lập tức hóa thành hai đạo tàn ảnh, rơi nhanh xuống đất. Tốc độ nhanh hơn gấp bội so với lúc trước.

Hai ngọn núi hắc quang lóe ra, hình thể thình lình lần nữa biến lớn, trong nháy mắt hóa thành hai ngọn núi cao hơn trăm trượng, mang theo tiếng nổ mạnh.

Trong đó một ngọn núi rơi nhanh về phía đại trận, ngọn núi còn lại tấn công Huyền Y Đại Hán.

“Ầm” một tiếng vang thật lớn!

Ngọn núi phía trước hung hăng nện vào trận pháp.

Đại trận lập tức nổi lên những tia sáng chói mắt, ý định ngăn cản, bất quá lại bị cự sơn ẩn chứa sức mạnh kinh người xé rách một cách dễ dàng.

“Phanh” một tiếng hóa thành vô số lưu quang vỡ ra.

Đại trận vỡ vụn, Linh Nguyệt Phi Chu khôi phục lại tự do có điều lại bị cuồng phong cuốn đi, như chiếc lá bị gió mạnh thổi bay.

Ngọn núi còn lại hướng về phía Huyền Y Đại Hán. Đối phương còn chưa chạm đất đã bị cự sơn đuổi theo.

Huyền Y Đại Hán hoảng hốt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể lập tức được một tầng quang mang huyết hồng bao phủ, rung lên một cái. Người gã uốn éo, hóa thành một đạo linh quang hình rắn bắn ra, tốc độ theo đó nhanh gấp mấy lần.

Ầm ầm!

Cự sơn nện vào mặt đất, bụi mù che phủ.

Trong nháy mắt cự sơn chạm đất thì thân ảnh quỷ dị lướt qua, lóe lên xuất hiện ở cách đó ngoài trăm trượng, hiện ra thân ảnh đại hán trên mặt đã đầy mồ hôi lạnh.

Không đợi hắn thở phào, một tiếng gào thét đã lại truyền đến bên tai.

Đỉnh đầu Huyền Y Đại Hán tối sầm lại. Cự sơn cấp tốc nện xuống. Gã vừa ngẩng đầu, ngọn núi đã gần trong gang tấc, muốn tránh căn bản không còn kịp nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN