Áng Mây Giữa Trời
Chương 7: Bí mật bị bại lộ
Là phụ nữ… Không thể nào, chỉ là Nhật Vũ có tật giật mình… Chắc chắn là như vậy, là Nhật Vũ có tật giật mình chứ Đức Hưng sao có thể biết cô là con gái. Rõ ràng từ dáng đi, tướng ngồi nhìn cô có chút nào giống con gái đâu. Chỉ là không được mạnh mẽ cho lắm… chỉ là không có râu… chỉ là nước da hơi trắng… nhưng chung quy lại thì cô vẫn là con trai… con trai kia mà…
– Trong một lần em say, cúc áo bị bung ra…
– Cái gì? Anh…
Như một phản xạ tự nhiên, Nhật Vũ hốt hoảng giữ chặt cổ áo và ném cho Đức Hưng một cái nhìn khinh bỉ. Thì ra kẻ bên ngoài đạo mạo, lịch lãm lại là người… Khẽ mỉm cười với những phản ứng rất chi nữ tính của Nhật Vũ, Đức Hưng điềm đạm tiếp lời:
– Anh chưa thấy gì cả. Không phải em luôn quấn chặt ngực bằng một dải băng dày đó sao?
– Vậy chung quy lại là anh muốn gì? Muốn gì mà lại…
Mà lại tiếp cận… mà lại dễ dàng cho công ty của ba vay tiền… mà lại hàng ngày gửi hoa đến công ty cho Nhật Vũ. Nếu nói anh ta “thích” Nhật Vũ thì quá ư vô lý và Nhật Vũ cô có thể khẳng định chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Bởi bên anh ta lúc nào cũng có hơn ba bốn cô chân dài, và hơn nữa giờ đây anh ta đã là chủ tịch của một công ty tài chính có tiếng, bao nhiêu mối môn đăng hộ đối đang chờ anh ta duyệt… Chắc chắn anh ta chẳng điên tới mức lao vào một đứa trai không trai, gái không gái như Nhật Vũ… Không thể nào…
– Nếu em còn quá sốc thì chúng ta có thể tạm thời là bạn…
– Đức Hưng à…
– Anh sẽ đợi cho đến khi em mở lòng ra để chấp nhận anh.
Vẻ mặt kiêu hãnh và tràn đầy tự tin của Đức Hưng làm Nhật Vũ kêu thầm trong lòng. Có vẻ anh ta chắc chắn rằng Nhật Vũ sẽ quy hàng trước phong độ ngút trời kia. Đức Hưng ơi Đức Hưng, anh đã nghe câu: Tiền không phải là tất cả chưa? Anh có nhiều tiền thực đấy nhưng anh không thể mua được trái tim đang thổn thức vì người khác đâu…
– Chơi vui lắm sao?
Thanh âm rất tỉnh táo nhưng không thể nào ngăn được Nhật Vũ nghe thấy đâu đó có mùi rượu, là một loại rượu vang nhẹ thôi nhưng nếu uống nhiều thì không thể không say. Hướng ánh mắt vào con người trước mặt, Nhật Vũ đoán anh ta cũng đã uống trên dưới một chai. Một chai kia đấy… không giống phong cách thường ngày của anh ta chút nào. Nhưng không giống thì cũng mặc, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là anh ta đã uống rượu lại còn mò vào phòng Nhật Vũ. Nếu không phải là để trộm đồ thì chắc chắn là để gây sự…
– Tôi hơi mệt, anh có thể ra ngoài để tôi nghỉ ngơi không?
– Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Vui lắm sao?
Vừa nói Hạo Nguyên vừa áp sát Nhật Vũ vào tường. Kẻ ngoài người trong tạo ra một tư thế thật sự quá ám muội. Ám muội tới mức nếu giờ đây lỡ có ai đó nhìn vào sẽ ngay lập tức phải đỏ mặt. Nhưng đó là người ta nhìn vào còn người trong cuộc là Nhật Vũ thì cảm thấy thật sự bức bối.
Anh ta là gì? Là gì mà có quyền tra hỏi Nhật Vũ cơ chứ? Cùng lắm cả hai người chỉ là anh em trên danh nghĩa, loại anh em cùng cha khác ông nội… Vậy mà anh ta lại dám phá rối Nhật Vũ.
Thật sự Nhật Vũ không ngờ Hạo Nguyên lại là kẻ đốn mạt như vậy, gái không chừa trai không bỏ. Ôm ấp Vy Oanh, giờ lại làm càn với cả bản thân Nhật Vũ. Càng nghĩ lửa giận trong người Nhật Vũ càng bùng lên, cô đã quá nể nang tên tiểu nhân này rồi. Cô không thể cứ đứng im để hắn tiếp tục làm chuyện đồi bại…
Giang tay đẩy mạnh kẻ đang đứng trước mặt, Nhật Vũ không ngờ rằng hành động mạnh bạo của cô đã làm bại lộ bí mật mà bấy lâu nay cô cố gắng giấu kín. Vạt cúc áo bung ra do bị Hạo Nguyên khi mất đà nắm phải đã làm lộ ra mồn một dải băng trắng tinh mà Nhật Vũ quấn trên ngực.
Như một phản xạ, Nhật Vũ túm chặt lấy cổ áo của mình mà không biết điều đó càng làm Hạo Nguyên hiểu lầm:
– Em bị thương ư? Sao không đến bệnh viện? Vết thương có sâu không? Đưa anh xem…
– Tôi nói anh ra khỏi phòng tôi…
– Không được…
Một tay túm chặt cổ áo nên tay còn lại không có đủ lực để xua đi con người thô bạo kia ra khỏi phòng. Đã vậy… đã vậy, bàn tay xấu xa của Hạo Nguyên còn… còn kéo phăng đi dải băng. Cặp nhũ hoa được giải phóng vươn lên mạnh mẽ trong sự ngỡ ngàng tột độ của Hạo Nguyên.
Rụt tay sợ hãi và ngay sau đó là cảm giác tội lỗi khi chứng kiến từng giọt nước mắt trong suốt đang chảy dài trên má của Nhật Vũ. Chuyện gì thế này… chuyện gì thế này… vội vã chạy ra khỏi phòng như một kẻ vừa làm chuyện xấu xa, Hạo Nguyên không thể tin vào mắt mình… tin vào những gì mình nhìn thấy… Nhật Vũ là một cô gái… là một cô gái ư?
Nước da trắng mịn, dáng người thanh mảnh… đến ngũ quan trên mặt… Nhưng dù vậy thì có cho tiền anh cũng không tưởng được Nhật Vũ là gái. Rõ ràng… rõ ràng ai cũng nói Nhật Vũ là trai… là trai kia mà.
(Còn nữa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!