Áng Mây Giữa Trời - Chương 6: Thích Nhật Vũ?!?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Áng Mây Giữa Trời


Chương 6: Thích Nhật Vũ?!?


– Bác sĩ, anh ấy có khả năng bị HIV không ạ? Toàn bộ những người tấn công anh ấy đều nghiện, chỉ sợ…
– Cậu yên tâm! Chúng tôi đã áp dụng các phương pháp điều trị dự phòng phơi nhiễm cho bệnh nhân rồi! Giờ các cậu có thể về, ba tháng sau quay lại để xét nghiệm…

Về?!? Rồi thì ba tháng sau quay lại. Cái ông thầy thuốc này nói như thể người ta chỉ bị đau đầu, đau bụng vậy. Hùng hổ định vạch tội quan liêu, nhiễu nhương của ông bác sĩ thì Hạo Nguyên lững thững đi ra. Quả đúng là nhìn anh ta chẳng có vết thương gì đáng ngại. Có lẽ chỉ tại Nhật Vũ đã quá để tâm…

– Tôi không sao, cậu không cần phải lo lắng…
– Tôi đâu có lo lắng, chỉ là lúc nãy thấy máu.

Thấy máu nên Nhật Vũ mới cuống lên. Vờ như mình cứng rắn, Nhật Vũ đưa mắt nhìn qua cửa kính xe mà không biết đang có một người nhìn mình không chớp mắt. Hạo Nguyên như một người say không thể rời mắt khỏi khuôn mặt bầu bĩnh của Nhật Vũ. Từ khi nhìn thấy Nhật Vũ xúng xính trong cái áo đầm màu hồng, Hạo Nguyên đã cố sức né tránh để bản thân không lún sâu vào những ý nghĩ… Rõ ràng người bên cạnh anh bây giờ là một cậu nhóc… một cậu nhóc chính cống. Vậy mà anh lại… anh biết suy nghĩ lệch lạc này là không đúng, nhưng sao bản thân anh lại không muốn dừng lại… không muốn chấm dứt…

– Ba… ba chưa khoẻ mà, sao lại xuống đây???

Nhẹ nhàng đứng dậy để đỡ ông Trường, Nhật Vũ làm ông Trường ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó là một nụ cười hạnh phúc. Thế là sau bao sóng gió, hiểu lầm thì đứa con trai mà ông nhất mực yêu thương đã trở về:

– Con làm ba bất ngờ quá! Chuyện công ty, ba cảm ơn con!
– Đâu có, tất cả là…
– Tôi kể cho dượng nghe rồi, nếu không nhờ Nhật Vũ quen cháu trai của ông Vượng thì chắc chắn hồ sơ vay vốn của chúng ta sẽ không được phê duyệt dễ dàng…

Phê duyệt dễ dàng… quen cháu trai… Hạo Nguyên, anh… Cố nuốt cục tức xuống bụng, Nhật Vũ nhẹ nhàng đỡ ông Trường ngồi xuống. Hạo Nguyên, anh ta nói ra chuyện đó để làm gì chứ, không phải cứ im lặng thì tốt hơn cả sao? Người được lợi là anh ta, tại sao anh ta cứ hết lần này tới lần khác làm cho mọi việc rối tung lên…
Như nhận ra ánh mắt hằn hộc của Nhật Vũ dành cho mình, Hạo Nguyên không còn cách nào khác là đứng dậy rời đi. Bản thân anh biết nói ra chuyện đó, Nhật Vũ sẽ rất căm hận anh, và vì thế mà khoảng cách của hai người sẽ dần dần bị nới rộng. Nhưng anh không đừng được, anh… anh không muốn… không muốn Nhật Vũ bị Đức Hưng lợi dụng, dù rằng bản thân anh không được ở bên cạnh Nhật Vũ nhưng anh thực lòng muốn cậu ta gặp được một người tốt.
Nhật Vũ… Nhật Vũ… làm cách nào để Hạo Nguyên anh thoát khỏi thứ cảm xúc kì quái này đây?

– Này, hôm nay là ngày thứ ba rồi đó, cứ nghĩ là cô gái nào, thì ra là chủ tịch của…
– Chủ tịch nào…

Giằng lấy bó hoa trong tay cô bé lễ tân, Hạo Nguyên thấy tim mình đau nhói. Hôm qua anh đã thấy bó hoa như thế này trên bàn của Nhật Vũ, cứ ngỡ cậu ta tự mua để cắm không ngờ nó lại là của Đức Hưng.
Sau hôm trở về đó, Nhật Vũ không đến công ty của Đức Hưng nên bản thân Hạo Nguyên có chút yên tâm. Vậy mà tên Đức Hưng đó không biết điều, lại còn bày ra trò tặng hoa tặng hoè…

– Vứt nó đi!!!
– Trưởng phòng…

Nhìn vẻ mặt khó xử của mấy cô bé lễ tân, Nhật Vũ đứng gần đó không còn cách nào khác là lên tiếng:

– Hai chị vứt nó đi cũng được…
– Cũng được…

Vứt đi cũng được?!? Lẽ nào cậu ta nghĩ chuyện hoa hoè này sẽ không đến tai dượng? Bắt gặp ánh mắt có lửa của Hạo Nguyên, Nhật Vũ có chút yên tâm cho tương lai của công ty và những năm tháng tiếp theo của ba. Với sự chu đáo, lo lắng của Hạo Nguyên thì nơi này không có cô cũng không phải là một vấn đề lớn. Thở hắt ra một hơi, Nhật Vũ mệt mỏi rời đi mà không biết Hạo Nguyên bị hành động của Nhật Vũ doạ cho xanh mặt. Không cho các dây thần kinh có thời gian hoạt động, Hạo Nguyên lao theo bước chân của Nhật Vũ mà nắm chặt lấy cánh tay cô:

– Cậu đi đâu? Cậu nên nhớ, nhất cử nhất động của cậu dượng đều có thể biết.
– Nếu công ty có chuyện, liệu ba có chịu nổi?

Có chịu nổi không? Ông có chịu nổi đả kích này không? Câu nói của Nhật Vũ như con dao cứa vào thớ da, thớ thịt của Hạo Nguyên, nhìn bóng lưng cô khuất dần mà anh thấy mình bất lực vô cùng.

– Anh thấy gã anh trai cùng cha khác ông nội của em đang ngăn cản chúng ta đến với nhau?

Đức Hưng không mấy thiện cảm ném ánh mắt khó chịu vào Hạo Nguyên đang đứng cạnh quầy lễ tân. Không khó để nhìn ra, Hạo Nguyên đang rất tức giận, nhưng tức giận thì sao chứ? Nhật Vũ không phải em ruột của anh ta và… Lắc mạnh đầu để xua đi cái ý nghĩ quái gở kia, Nhật Vũ thật sự phục cái trí tưởng tượng của mình. Làm sao Hạo Nguyên có thể “thích” Nhật Vũ? Thích Nhật Vũ? Nhìn kiểu gì anh ta cũng là trai “thẳng” nên không bao giờ có chuyện đó.. Nhưng ai biết đâu được…
Ánh mắt của Nhật Vũ rơi ngay xuống kẻ đang lái xe, “cong” và “thẳng”… nêu một mực khẳng định Hạo Nguyên là trai “thẳng” thì bên cạnh cô là…

– Đừng nhìn anh kiểu đó chứ?
– Chỉ lớn hơn một tuổi thôi.
– Nhưng lúc nào… đàn ông cũng thích… phụ nữ gọi bằng anh.

Đàn ông cũng thích… thích phụ nữ… phụ nữ… Phụ nữ ư? Ai là phụ nữ? Nhật Vũ ném ánh mắt hốt hoảng lên người Đức Hưng… Câu nói vừa rồi là anh ta ám chỉ Nhật Vũ là…
(Còn nữa)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN