Quay Đầu Hoa Nở - Chương 3 : Chuyện Quan Trọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Quay Đầu Hoa Nở


Chương 3 : Chuyện Quan Trọng


“Ngại quá, xin lỗi anh nhưng thực sự tôi bị mất bóp tiền rồi. Không có tiền thanh toán đồ ăn. Anh cho tôi mượn, nhất định khi trở về tôi sẽ chuyển khoản trả lại anh”

Nhìn bộ dạng chật vật của cô, người đàn ông khẽ cau mày.

Hác Vĩ thấy cô gái này rất đáng thương. Nhưng không phải vì cô ta mất bóp tiền mà là vì cô ta tốn công tốn sức gây sự chú ý với tổng giám đốc.

Kêu đồ ăn nhiều như vậy lại không có tiền để trả. Cô gái này da mặt cũng khá dày.

Nhiếp Tư Hinh thấy hắn im lặng. Nghĩ hắn thực sự không muốn cho cô mượn. E là phải chuẩn bị lại xấu hổ một phen.

Nhưng người đàn ông sau một phút im lặng đã bất ngờ mở miệng.
“Nói với nhân viên tính luôn bàn của em cho tôi”

Nhiếp Tư Hinh mừng rỡ, vội cúi đầu liên tục.
“Cám ơn, thực sự cám ơn anh…”

Cô ngay lập tức nói lại lời hắn với nhân viên phục vụ. Châu Vĩnh Lâm cũng đã ăn xong, hắn rút bóp tiền ra trả thẳng bằng tiền mặt.

“Cám ơn anh nhiều lắm. Tôi nhất định sẽ chuyển khoản trả lại anh”

“Không cần đâu”
Hắn nói.

Hác Vĩ đã đoán trước hắn chắc chắn sẽ từ chối nhận số tiền trả lại. Vì Châu Vĩnh Lâm vốn không muốn day dưa vào những loại phụ nữ này.

“Trả trực tiếp bằng tiền mặt cho tôi bằng NDT “

Lời của hắn phát ra đột ngột làm Hác Vĩ giật mình kinh ngạc.

Mà cô cũng trợn tròn mắt sau đó vội hỏi lại.
“Vậy anh đang ở khách sạn nào ngày mai tôi sẽ đem tiền trả cho anh”

Mặc kệ hắn muốn trả bằng phương thức nào. May là cô còn để một ít tiền ở khách sạn. Không thì chết chắc.

Châu Vĩnh Lâm nhìn cô nhàn nhạt mở miệng.
“Hơn một tiếng nữa tôi phải lên máy bay trở về Trung Quốc rồi. Tôi ở thành phố H. Em ở đâu ?”

Nhiếp Tư Hinh nuốt nước bọt.
“Tôi cũng ở thành phố H”

Cũng trùng hợp nữa đi.

“Tốt”

Châu Vĩnh Lâm cầm lấy một tờ khăn giấy ăn, rút cây bút trong túi áo ra ghi gì đó rồi đưa cho cô.
“Đây là số điện thoại của tôi. Khi nào trở về thì hãy liên lạc để trả tiền cho tôi”

Hác Vĩ thực sự bị hù cho sửng sốt.

Nhiếp Tư Hinh chỉ vừa cầm lấy tờ giấy ăn thì người bên cạnh hắn đã lên tiếng thúc giục.

“Thưa chúng ta phải đi cho kịp giờ bay”
Hác Vĩ nói bên tai hắn. Nhưng thanh âm đủ cho cô nghe.

Châu Vĩnh Lâm không trả lời anh ta, chỉ ngẩng mắt nhìn cô.
“Tạm biệt”

Vẫn là đôi mắt lãnh đạm đó.

Nói rồi hắn xoay người cùng trợ lý đi ra cửa.

“Khoan đã”

Nhiếp Tư Hinh chợt nhớ ra một chuyện quan trọng vội chạy theo hai người.

Châu Vĩnh Lâm nghe cô gọi liền dừng bước, xoay người nhìn cô.

“Tôi còn chưa biết tên anh”
Cô khẩn trương hỏi. Phải biết tên để xưng hô khi gọi điện chứ.

Ánh mắt người đàn ông có gì đó mềm đi. Hắn chậm rãi lên tiếng.
“Tôi họ Châu, tên Vĩnh Lâm. Là Châu Vĩnh Lâm”

Nhiếp Tư Hinh gật đầu.
“Được tôi biết rồi”

Cô đáp một tiếng. Hắn mới cất bước rời khỏi nhà hàng.

Sau khi người đàn ông rời đi, cô cẩn thận cất tờ khăn giấy vào balo. Cô lại mau chóng nhớ ra mình phải đi tìm bóp tiền. Nhiếp Tư Hinh vội lật đật chạy lại chỗ mấy bức tượng hồi nãy cô đã đi qua.

Cô đi hết cả một con đường, tìm đủ mọi ngóc ngách.

Tìm gần một tiếng, cô mới phát hiện bóp tiền rớt xuống dưới, kẹt giữa hai bức tượng yêu tinh bằng đồng. Nếu không để ý kỹ chắc chắn sẽ không nhìn thấy.

Nhiếp Tư Hinh vừa nhìn thấy ngay lập tức chộp lấy thở phào nhẹ nhõm. Thì ra do lúc nãy mải mê chụp hình mà cô làm rơi bóp tiền lúc nào không hay.

Cô ôm lấy bóp tiền lại nhìn đồng hồ đeo trên tay, đã một tiếng trôi qua. Cho dù bây giờ có chạy ra sân bay cũng không còn kịp nữa. Thôi thì đành trở về mới mang tiền trả cho hắn vậy.

Liên tục ba ngày tiếp theo ở tỉnh T, cô đều đi tham quan khắp nơi. Các địa danh nổi bật ở đây cô đều cố gắng đi hết nhằm có được bài cảm nhận đầy đủ nhất. Cô hết đi chơi dù lượn ở đồi cát rồi còn chèo thuyền bên bờ biển tuyệt đẹp.

Vốn dĩ ngày cuối cùng ở lại cô vốn muốn đi đến thác nước mà Châu Vĩnh Lâm giới thiệu. Nhưng bất thình lình cô nhận được một cuộc điện thoại từ Cố Nhược Khê.

“Chị, mẹ chị bị ngất nhập viện rồi”

>>>>>>>>>>>>>>

Trước giờ, trong đầu Nhiếp Tư Hinh chưa từng có khái niệm mẹ sẽ bệnh nặng, cùng lắm là vài bệnh lặt vặt cảm nhẹ. Bởi vì mẹ cô luôn tự chăm sóc bản thân rất tốt. Ngất xỉu cũng chưa bao giờ.

Nhưng lúc nhìn thấy mẹ nằm trên giường bệnh cô mới nhận ra mẹ mình thật sự đã già rồi. Cô chỉ đi một tháng đã thấy mẹ tóc bạc đi vài sợi.

Nhiếp Tư Hinh vội chạy đến bên giường, nắm tay mẹ.

Là cô đã quá lo đi mà quên mất mẹ ở nhà đang trông mình.

“Bác sĩ nói thế nào hả em ?”
Cô gấp gáp hỏi.

Cố Nhược Khê đứng bên cạnh lo lắng nhìn cô.
“Chị đừng lo lắng quá. Bác sĩ chỉ nói mẹ chị tuổi đã cao nên bị suy nhược cơ thể. Không nên quá lao lực. Mà chị biết mẹ chị đó rất ham công việc buôn bán, luôn bán quán từ sáng đến tối. Ngày trước khỏe thì không sao nhưng giờ đã già rồi không thể làm như vậy được. Vì chị đi suốt ngày nên bác Nhiếp ở nhà buồn nên mở quán bán suốt”

Nhiếp Tư Hinh bây giờ đã hối hận. Giá như cô ở nhà với mẹ nhiều hơn một chút mẹ cô đã không vất vả như vậy.

Cô lại hỏi.
“Cha chị đâu rồi ?”

“Bác đi mua cháo cho mẹ chị rồi ạ”
Nhược Khê đáp.

Mẹ Nhiếp nằm trên giường bắt đầu tỉnh. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cô.

“Cuối cùng cũng đã chịu về rồi sao ?”
Âm thanh có chút mệt mỏi mang theo một chút trách móc của bà.

Cô vội rướn người, khẩn trương nhìn bà.
“Mẹ, con xin lỗi. Mẹ thấy trong người thế nào có còn đau ở đâu không ?”

Mẹ Nhiếp lắc đầu.
“Không sao”

Thấy bà muốn ngồi dậy cô liền lật đật đỡ bà.
“Mẹ mới tỉnh dậy nên nằm nghỉ một lát”

Bà lại lắc đầu, cố gắng ngồi dậy. Sau khi ngồi dựa vào đầu giường, bà mới nhìn cô nói.
“Cô đó, cả tháng đi biền biệt, không ngày nào trở về thăm bà mẹ này”

Nghe mẹ cô trách móc, cô càng cảm thấy đau lòng. Nhiếp Tư Hinh ngồi xuống ôm mẹ, nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
“Mẹ, con sai rồi. Con sẽ không đi nữa. Con sẽ ở nhà với mẹ mà”

“Mẹ không cần con ở nhà với mẹ. Chỉ cần con kiếm một công việc ổn định, là con gái thì đừng suốt ngày đi lung tung để mẹ phải lo. Với lại mau chóng kiếm bạn trai rồi kết hôn đi cho tôi nhờ”
Bà vuốt tóc cô, từ tốn lên tiếng.

Đến lượt cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Con muốn ở với mẹ cơ”

“Thôi đi trong nhà đã có một người già là tôi rồi. Không cần thêm một bà cô già nữa đâu”
Mẹ Nhiếp ngoài miệng thì nói vậy thôi nhưng trong mắt đã ửng đỏ.

>>>>>>>>>>>>>>

Sau khi mẹ cô xuất viện, Nhiếp Tư Hinh đã quyết định sẽ hạn chế đi du lịch. Các dự định trước đây cô đều gác lại sang một bên. Cô cũng làm hồ sơ để xin việc, tìm một công việc ổn định. Dù sao cô cũng phải lo cho tương lai sau này.

Hồi đi học, Nhiếp Tư Hinh không thông minh, tính toán cũng không giỏi, ăn nói càng không giỏi, mấy cái nghệ thuật gì đó lại càng không. Thứ duy nhất cô có chính là năng lực ngoại ngữ. Cô biết khá nhiều ngoại ngữ như tiếng Anh, tiếng Nhật, một ít tiếng Đức và Pháp,…. Thời đại học cô đã chọn học chuyên ngành ngôn ngữ Anh. Sau đó còn học thêm tiếng Nhật và Pháp, Đức nhằm bổ sung kiến thức cho ước mơ đi du lịch của mình.

Vì thế trong suốt khoảng thời gian học đại học cô trở thành một sinh viên nghiêm túc đúng nghĩa, rất chăm chỉ học, chỉ học và học rồi đi làm thêm để kiếm được nhiều tiền. Cho nên dù xinh đẹp, dù đã có bạn trai nhưng mối tình của cô đã nhanh chóng kết thúc khi cô phát hiện bạn trai của mình qua lại với chính bạn thân của mình.

Trịnh Quang đã lấy lý do cô không quan tâm anh ta để bào chữa cho hành động sai trái của mình.

Cô cũng không nói gì chỉ lẳng lặng khóc, khóc xong một trận rồi thôi. Sau đó cô nghe nói cả hai người đó đã cùng nhau đi du học ở nước ngoài sau khi kết thúc năm thứ ba đại học. Rất tốt cô cũng không muốn thấy mặt cả hai người bọn họ.

Tốt nghiệp xong cô cũng khăn gói đi du lịch.

Trong khoảng thời gian đầu khi mới trở thành Travel blogger. Vì cần một nguồn tài chính lớn nên ngoài tiền dành dụm hồi đại học cô còn nhận làm thông dịch viên theo giờ ở nước ngoài. Đi du lịch ở đâu, cô đều nhận làm thông dịch viên theo giờ ở đó. Để có tiền chi trả thêm các chi phí đi lại.

Sau này khi đã có tên tuổi trong nghề, được mọi người trong cộng đồng đam mê du lịch biết đến. Châm ngôn của cô chính là du lịch giá rẻ mà chất. Sở hữu lượt theo dõi khủng đã giúp cô có những chuyến đi miễn phí, có người tài trợ.

Cho nên hiện tại cô quyết định xin làm thông dịch viên dài hạn và lâu dài trong thành phố để mẹ an tâm.

Nhiếp Tư Hinh tìm kiếm các thông tin tuyển dụng trên mạng. Sau khi gửi mail hồ sơ đến vài công ty, cô lại nhìn thấy một thông tin tuyển dụng đặc biệt.

Là của tập đoàn có tên Kalman.

Một tập đoàn chuyên về công nghệ, các thiết bị điện tử. Nhưng ngành hàng kinh doanh chính là phụ tùng và thiết bị, điện tử ô tô. Là một tập đoàn hàng đầu về linh kiện ô tô.

Họ đang tuyển dụng thông dịch viên với các yêu cầu phải thông thạo ba ngoại ngữ trong đó bắt buộc là tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Đức. Còn đặc biệt yêu cầu phản xạ ngoại ngữ phải tốt và nhanh. Ngoài việc làm thông dịch viên trong các buổi xã giao, gặp mặt đối tác. Thì còn hỗ trợ biên dịch tài liệu tiếng Đức và Nhật tại công ty. Yêu cầu phải có kiến thức về các từ ngữ chuyên ngành kinh doanh, xe ô tô, máy móc.

Một yêu cầu tuyển dụng rất cao.

Nhưng khi kéo xuống nhìn thấy số tiền lương và ngộ đãi của công ty. Nhiếp Tư Hinh mới há hốc mồm. Vội sửa lại suy nghĩ thật ra cao cũng đúng.

Lương nhiều như vậy đương nhiên yêu cầu công việc cũng cao.

Về lĩnh vực kinh doanh cô hoàn toàn có thể nắm chắc. Vì kiến thức ở trường đã cung cấp đầy đủ. Về lĩnh vực xe ô tô, cô có nên cảm thấy may mắn vì mình có cha là thợ sửa xe ô tô không ? Hồi đang học ngoại ngữ, cô thường buồn chán chạy ra cửa hàng của cha mình, ghi nhớ các linh kiện, phụ tùng xe hơi, rồi đi tìm từ của nó để học.

Trong mắt mọi người, cô luôn là một đứa siêng năng như vậy. Đến đâu cũng nhớ các từ ngữ mới. Cho nên mọi người thường bảo cô là đứa trẻ chăm học.

Hơn nữa cô từng có kinh nghiệm làm thông dịch viên ngắn hạn cho một giám đốc hãng xe hơi của Đức một năm trước, trong một tuần. Cô cũng từng nhận dịch thuật các tài liệu liên quan đến ngành công nghiệp ô tô, máy móc từ Nhật và Đức. Thật ra từ đầu do cô quá nôn nóng kiếm tiền nên mới đâm đầu vào những tài liệu khó, hiếm người chịu nhận dịch, giá tiền mới cao. Lúc đầu dịch rất nản vì nó khó hơn cô tưởng tượng nhiều.

Sau những lần gần như thất bại, sau đó cô mới có kinh nghiệm về kiến thức chuyên ngành máy móc, ô tô.

Cho nên nhìn vào thông tin tuyển dụng kia, Nhiếp Tư Hinh nghĩ mình nên thử sức một phen. Lương cao như vậy, ai thấy mà không ham.

Nghĩ rồi cô quyết định gửi hồ sơ trực tuyến đến công ty.

Hôm nay rảnh rỗi cô ra bán hàng phụ mẹ. Ngày trước nhà cô ở vùng thôn quê. Năm cô lên cấp hai thì cha mẹ cô chuyển nhà lên thành phố H sinh sống. Mẹ cô mở một quán sủi cảo nhỏ bên lề đường, cha cô thì đi theo bác của cô học nghề sửa xe ô tô. Bởi vì lúc đó ngành này rất tiềm năng, tương lai sẽ dễ kiếm tiền.

Được vài năm sau, do tay nghề làm sủi cảo cực kỳ ngon của mẹ cô mà kiếm được kha khá tiền, sau đó liền thuê mặt bằng đầu hẻm để mở một quán sủi cảo. Khách vào ăn mỗi ngày đều rất đông. Ở khu này không ai là không biết đến quán sủi cảo của mẹ cô.

Cha cô thì sau khi học nghề xong liền xin làm việc ở một gara. Sau khi dành dụm đủ số vốn và kinh nghiệm cha và bác đã hùng tiền mở một ga ra sửa chữa cho riêng mình.

Nhà cô hiện tại có thể nói tương đối đã đủ ăn đủ mặc vì cha mẹ cô đều biết kiếm tiền dành dụm. Có một tài khoản tiết kiệm kha khá để an hưởng tuổi già.

Cô phụ mẹ gói một mớ sủi cảo. Cô thì không có tay nghề nấu nướng lắm. Nhưng do được mẹ huấn luyện từ nhỏ nên tay nghề gói sủi cảo của cô rất cứng.

Mẹ cô vừa xuất viện ngày hôm sau đã ra đứng bán quán. Nhiếp Tư Hinh và Cố Nhược Khê đều muốn bà nghỉ ngơi vài ngày nhưng bà lại nằng nặc đòi mở hàng. Nói rằng ở nhà rất buồn chán.

Không còn cách nào, Nhiếp Tư Hinh liền lẽo đẽo theo mẹ mình như một con cún con.

Buổi sáng, cha cô thì phải đến ga ra làm việc. Nhược Khê thì phải đi học.

Cố Nhược Khê là em họ phía bên ngoại của cô, nhà ở dưới quê, lên ở nhờ nhà cô trên thành phố để đi học. Con bé khá lanh lợi, miệng lưỡi lại ngọt nên mẹ cô rất quý mến con bé. Con bé và mẹ cô có một đặc điểm chung chính là rất thích xài mỹ phẩm. Nhiều khi đi mua sắm, mẹ cô cũng chỉ toàn dắt con bé theo chứ không thèm dắt cô.

Con bé hiện tại đang học năm cuối đại học nên khá là bận bịu. Cho nên không phụ mẹ cô nhiều được.

Cô phụ mẹ bán quán đến buổi chiều thì Cố Nhược Khê trở về.

“Chị, chị xem hôm nay có một tên giàu có khinh người. Tài xế của hắn lái xe ẩu tả đụng phải em, còn làm bể mặt sợi dây chuyền mặt phật mẹ tặng cho em để làm bùa hộ mệnh. Vậy mà hắn chỉ quăng cho em một đống tiền rồi bỏ lên xe đi mất. Em có phải tức chết không ?”
Vừa chạy ra quán, Nhược Khê đã mặt mày đỏ ửng, vẻ mặt cáu kỉnh mách cô.

“Vậy em có bị thương chỗ nào không ?”
Cô lo lắng hỏi.

Nhược Khê lắc lắc đầu.
“Em không sao chỉ bị trầy da một chút. Nhưng em tiếc sợi dây chuyền mẹ cho em. Mặt phật bị bể có phải rất xui không chị ?”

“Là tên nào quá đáng quá vậy ? Có tiền thì cũng không nên khinh người chứ ?”
Mẹ Nhiếp thấy con bé bị người khác ức hiếp cũng không nhịn được tức giận.

Nhiếp Tư Hinh xem kỹ mấy vết trầy trên da của Nhược Khê, cũng không có gì đáng lo ngại.
“Không sao đâu. Chị nghe nói nếu lỡ làm bể thì đem gói lại bằng giấy vàng. Chọn những ngày mồng một, ba, năm, chín đem ra đốt dưới nắng thì sẽ không bị xui xẻo”

“Được em nghe lời chị. Sắp tốt nghiệp rồi, em còn không muốn bị vận xui ám đâu. Cả cái áo đang mặc này cũng phải quăng đi nốt”

Cố Nhược Khê rất xem trọng việc may rủi. Cũng khá mê tính.

Con bé có một thói quen. Cũng không biết là xấu hay tốt. Chính là khi mua áo mới về sẽ để ý xem mang ra đường hôm đó sẽ may mắn hay xui xẻo. Nếu như may mắn Cố Nhược Khê sẽ mặc chiếc áo đó nhiều lần. Nếu như xui xẻo chắc chắn sẽ bị con bé quăng vào thùng rác.

“Thôi được rồi. Nhược Khê mau về tắm rửa đi. Hôm nay bị như vậy rồi thì mau trở về nghỉ ngơi không cần phụ dì bán quán đâu. Có Tư Hinh ở đây với dì là được rồi”
Mẹ Nhiếp nhẹ giọng bảo.

“Phải đó mau vào nhà đi. Ở đây có chị lo rồi”
Cô vội vịn vai con bé đẩy đẩy ra ngoài, cố ý đuổi về.

Nhà của cô nằm ngay con hẻm bên kia đường nên rất tiện.

“Vậy… Em về nhà trước đó”
Cô nàng chần chừ nói.

Nhiếp Tư Hinh lại xua đuổi.
“Mau về đi. Em ở đây chỉ thêm chật chội”

Cố Nhược Khê bĩu môi.
“Chị mà ở nhà thường xuyên là em bị thất sủng rồi. Thôi em đi nhé”

“Cái con bé này, mau đi đi cho tôi nhờ”
Cô buồn cười nhẹ giọng kêu.

Cố Nhược Khê rời đi. Cô lại chăm chỉ làm sủi cảo. Sắp đến thời điểm khách vào đông nên cô phải làm nhanh tay. Trong lúc tập trung làm bánh cô lại nhớ ra một chuyện quan trọng.

Đó là cô chưa liên lạc với người đàn ông kia để trả tiền !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN