Quay Đầu Hoa Nở
Chương 2 : Có Thể Cho Tôi Mượn Tiền Không ?
“Anh có trứng luộc không ?”
Nhân viên ngạc nhiên nhìn cô. Mất vài giây sau mới trả lời.
“Xin lỗi quý khách, chúng tôi không có món đó”
“Vậy cho tôi sữa là được”
Nhiếp Tư Hinh lướt mắt qua người đối diện, hắn vẫn còn đang nhìn cô. Cô không biết vì sao người đàn ông này lại dùng đủ mọi ánh mắt nhìn mình như thế.
Anh chàng nhân viên vội rót cho cô một ly sữa tươi ấm đặt lên bàn. Lại hỏi người đàn ông bằng tiếng Nhật.
Nhiếp Tư Hinh trông dáng vẻ hắn có hơi chần chừ. Liền chủ động hỏi hắn bằng tiếng Trung.
“Anh có muốn dùng gì không ?”
“Tôi không dùng, phiền em nói giúp tôi. Cám ơn em”
Châu Vĩnh Lâm chậm rãi lên tiếng.
Cô gật đầu sau đó mới nói lại bằng tiếng Nhật cho người nhân viên hiểu.
Sau khi nhân viên rời đi cô mới chậm rãi uống sữa.
Người đối diện đã dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Cô cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đỡ phải đối diện với ánh mắt chằm chằm của hắn.
“Nhìn thấy ngọn núi đằng kia không ?”
Người đàn ông đột ngột hỏi.
Nhiếp Tư Hinh theo tầm mắt của hắn nhìn ra bên ngoài, phía xa xa có một ngọn núi phủ đầy một màu xanh không cao lắm. Bề ngoài trông cũng khá bình thường.
Cô chưa kịp trả lời thì hắn lại lên tiếng.
“Phía sau ngọn núi đó có một thác nước ba tầng cao đến hơn 100 mét. Xung quanh đều là hoa cỏ. Địa hình rất ấn tượng lại rất ít người nước ngoài biết tới. Tôi nghĩ em sẽ muốn đến đó”
Châu Vĩnh Lâm xoay người lại nhìn cô.
Cô ngạc nhiên chớp chớp mắt. Hắn là đang giới thiệu địa điểm cho cô tham quan sao ?
Nhưng mà…
“Anh đến đây nhiều lần rồi sao ?”
Cô tò mò hỏi.
Hắn nhìn cô mất vài giây, sau đó mới lên tiếng.
“Không có. Tôi là lần đầu tiên đến đây. Tôi chỉ nghe người dân bản địa giới thiệu thôi”
À, thì ra là vậy.
“Cám ơn anh đã gợi ý. Tôi nhất định sẽ ghé đến đó”
Cô lịch sự nói.
Đến làng yêu tinh, Nhiếp Tư Hinh phải xuống trạm. Vốn định nói lời tạm biệt nhưng không ngờ hắn đã đứng dậy. Trùng hợp thật, hắn cũng xuống trạm này.
Vừa bước xuống tàu, cô đã mỉm cười giơ tay ra.
“Dù gì cũng rất vui được gặp anh”
Ngẫu nhiên gặp được nhau hai lần. Cũng xem như có duyên giữa người với người.
Châu Vĩnh Lâm nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt mình. Hắn lãnh đạm gật đầu một cái.
“Tạm biệt”
Nói xong liền cầm áo khoác xoay người bước đi.
Tay của Nhiếp Tư Hinh đông cứng giữa không trung. Khóe miệng giật giật. Đây là loại tình huống gì.
Cô xấu hổ vội rút tay lại.
Tuy biết là không thích nhưng hắn có cần bất lịch sự vậy không. Cô thầm nghĩ đàn ông thành đạt ưu tú quả nhiên rất khó gần.
Đang nghĩ thì bỗng nhiên bụng cô phát tiếng kêu. Quên mất là từ sáng đến giờ cô chỉ uống đúng một ly sữa trên tàu cho nên bụng bây giờ đang kháng nghị. Phải đi ăn mới được.
…..
…
Hác Vĩ đứng từ xa nhìn thấy Châu Vĩnh Lâm xuống tàu. Thuận tiện chứng kiến cảnh một cô gái cố ý muốn làm quen hắn nhưng lại bị thẳng thừng tạt nước lạnh vào mặt. Anh ta dường như đã quá quen với cảnh phụ nữ chủ động gây chú ý với Châu Vĩnh Lâm như thế này.
Trông Châu Vĩnh Lâm vừa đến gần, anh ta ngay lập tức cúi chào.
“Châu tổng”
Châu Vĩnh Lâm gật đầu, thấp giọng hỏi.
“Thế nào rồi ?”
Anh cẩn thận đáp.
“Chủ trang trại vẫn không đồng ý bán, chúng ta có nên…”
“Điều tra về gia đình ông ta”
Lời nói của hắn ngắn gọn nhưng Hác Vĩ rất nhanh hiểu ý.
“Vâng em sẽ cho người làm ngay. Xe đang chờ sẵn ở bên ngoài cùng với người thông dịch. Mời Châu tổng ra xe”
Anh nghiêng đầu mời.
Hắn “ừm” một tiếng. Hác Vĩ khẩn trương đi ra trước chỗ xe đậu để mở cửa cho sếp của mình.
Châu Vĩnh Lâm bước được vài bước thì dừng lại. Hắn xoay đầu nhìn theo chiếc bóng nhỏ khuất dần vào đám đông kia rồi mới bước tiếp.
>>>>>>>>>>>>>
Khắp thị trấn làng yêu tinh đều có đặt những bức tượng yêu tinh quen thuộc có mặt trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng. Nhiếp Tư Hinh tranh thủ tự sướng vài tấm với mấy bức tượng.
Chụp hình xong, cô mau chóng đi tìm nhà hàng cua ngon nhất trong thị trấn. Tuy nói là thị trấn nhưng không hề đông đúc ngược lại khá yên tĩnh, không hề có tiếng xe cộ. Ở đây dường như cuộc sống rất chậm rãi.
Nhiếp Tư Hinh đứng trước một nhà hàng nhỏ. Gọi là nhà hàng nhưng nó giống một quán ăn hơn. Một quán ăn với tông màu ấm giữa thị trấn thôn quê, không có gì quá cao sang, cảm giác rất gần gũi.
Nghe nói ở đây cung cấp những con cua hoàng đế tươi ngon nhất. Món ramen cua của nhà hàng này rất nổi tiếng ở địa phương.
Vào nhà hàng, Nhiếp Tư Hinh kêu hẳn một con cua hoàng đế, một tô mì ramen cua, một phần cơm phủ. Người phục vụ trân trân nhìn cô không chớp mắt.
Cua hoàng đế ở đây tuy không thể to bằng loài ở Mỹ nhưng chúng vẫn to bằng một khổ giấy A3. Một người thực sự ăn không hết đây còn kêu thêm ramen và cơm. Cô giống như sinh vật lạ trong mắt người phục vụ vậy.
Thực ra mỗi lần vào nhà hàng, Nhiếp Tư Hinh đều kêu gần hết các món ngon trong nhà hàng để thử. Để thử xem món nào ngon, món nào hợp khẩu vị của người Trung để viết bài cảm nhận. Bởi vì nhà hàng này chỉ chuyên về cua nên không có nhiều món khác biệt lắm nên cô chỉ gọi ba món đặc trưng. Còn khá ít so với những lần trước cô đi du lịch.
Với lại sức ăn của Tư Hinh thực sự rất lớn nha. Nhìn dáng cô thanh mảnh như thế thôi nhưng thực tế là cô ăn rất nhiều. Nói không chừng cô có thể ăn hết sạch cả ba món.
Món ăn được dọn ra. Việc đầu tiên phải làm chính là chụp hình các món ăn. Sau đó mới bắt đầu được thưởng thức.
….
…
Trước nhà hàng…
“Rất vui được hợp tác với cậu”
Trước mặt hắn là một người đàn ông Nhật Bản đã có tuổi, ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề. Ông ta cao hứng nhìn cậu nói sau đó cúi chào rồi mới ngồi vào xe riêng đang chờ sẵn.
Sau khi xe rời đi, Châu Vĩnh Lâm cầm điếu thuốc trên tay, rít ra một làn khói mờ mịt che mất một số phần biểu cảm trên gương mặt anh tuấn của hắn.
“Các thủ tục chuyển nhượng cổ phần còn lại giao cho cậu”
“Vâng thưa Châu tổng”
Hác Vĩ cẩn trọng đáp.
Hắn dập điếu thuốc quăng vào thùng rác, nghiêng đầu nói với người thông dịch.
“Cậu có thể trở về được rồi”
“Vâng, vậy tôi xin phép”
Người thông dịch nghe vậy ngay lập tức cúi đầu chào rồi rời đi.
Đợi sau khi cậu ta đã đi mất, Châu Vĩnh Lâm mới từ tốn nói với người bên cạnh.
“Trở về thì sa thải cậu ta đi”
Hác Vĩ hơi ngạc nhiên, cẩn thận hỏi lại hắn.
“Chu Hạo đã phạm lỗi gì sao thưa Châu tổng ?”
“Phản xạ dịch chậm. Các từ ngữ chuyên ngành còn yếu kém”
Châu Vĩnh Lâm thực sự không biết tiếng Nhật nhưng nếu ai dịch ra nói sai các từ ngữ chuyên ngành hắn đều biết.
Thật ra cũng không thể trách chàng trai thông dịch viên kia. Bởi vì yêu cầu của tổng giám đốc quá cao, không những biết nhiều ngoại ngữ mà phản xạ ngoại ngữ phải tốt. Bởi vì đa phần đều là hình thức dịch song song trực tiếp giữa hai ngôn ngữ, phải cần một người thực sự nhanh nhạy và kinh nghiệm lâu năm. Hơn nữa phải am hiểu các từ ngữ chuyên ngành kinh doanh, xe hơi, máy móc,…
Anh chàng kia lại còn khá trẻ, tuy là đã có kinh nghiệm một năm nhưng với người khó tính như Châu Vĩnh Lâm thì vẫn chưa đủ tốt.
“Châu tổng, anh còn phải mua quà cho Vương tiểu thư”
Hác Vĩ khẽ nhắc nhở.
“Phải rồi”
Nhờ anh ta nhắc nhở hắn mới nhớ ra.
“Đi thôi”
Hác Vĩ đi theo hắn, đi vòng vòng thị trấn làng yêu tinh. Vừa nhìn thấy một cửa hàng trang sức cổ, Châu Vĩnh Lâm liền ghé vào. Hắn nhìn qua một lượt dãy trang sức thủ công được treo bên kệ.
Nhiếp Tư Hinh ngồi bên trong nhà hàng đang đập bể vỏ càng cua thì bỗng nhìn thấy người đàn ông ở trên tàu lúc nãy. Hắn đang đứng ở cửa hàng bên kia đường lựa trang sức.
Cô đoán chắc là lựa cho bạn gái rồi.
Một người đàn ông cực phẩm như vậy độc thân mới là chuyện lạ. Nhưng mà nghĩ đến lúc nãy bị hắn làm cho xấu hổ. Trong lòng thực có chút tức giận.
Cô lại vùi đầu gặm cái càng cua to gần bằng bàn tay.
“Lấy cái này”
Châu Vĩnh Lâm cầm lên một chiếc lắc tay, có hình yêu tinh và những chiếc chuông nhỏ có vẻ đáng yêu, giao cho trợ lý.
Hác Vĩ vội đón lấy chiếc lắc đem ra quầy tính tiền rồi gói lại trong một chiếc hộp đẹp mắt.
“Cũng gần trưa rồi, chúng ta đi ăn đi rồi hãy trở về”
Tính tiền xong, hắn mới nói với người trợ lý.
Lúc nãy tuy là bàn công việc ở nhà hàng. Nhưng thực sự hắn chỉ được gắp vài miếng thức ăn. Càng không nói đến Hác Vĩ là trợ lý luôn túc trực bên cạnh hắn, từ sáng đến giờ cũng chưa được ăn.
Châu Vĩnh Lâm nhìn thấy nhà hàng đối diện bên kia đường, liền quyết định qua bên đó.
Hai người vừa mở cửa, tiếng chuông gió đã kêu leng keng. Châu Vĩnh Lâm và Hác Vĩ bước vào trong nhà hàng. Giờ này nhà hàng khá vắng vẻ. Cho nên vừa bước vào hai người đã nhanh mắt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi một mình ăn một con cua hoàng đế, trên bàn còn có mì và cơm. Cô gái miệt mài gặm cái càng cua to tổ chảng mà không hề để ý đến hai đôi mắt kỳ quặc nhìn mình.
Sao con gái lại có thể ăn nhiều như vậy ? Hác Vĩ trong lòng dị nghị.
Châu Vĩnh Lâm chớp mắt nhìn người con gái đang “chăm chỉ” ăn kia.
Hắn cũng là lần đầu tiên thấy phụ nữ ăn nhiều như vậy.
Trước giờ phụ nữ xung quanh hắn đều ăn kiêng, ăn ít để giữ dáng đẹp. Không có ai là ăn nhiều đến thế.
Nhiếp Tư Hinh gặm hết một cái càng cua mới ngẩng đầu lên. Thì phát hiện người đàn ông trên tàu lửa đang nhìn mình chằm chằm. Cô bị dọa cho sửng sốt bởi sự xuất hiện đột ngột của hắn. Thức ăn đang nhai trong miệng bị nghẹn ho sặc sụa.
Cô ho đến đỏ mặt tía tai.
Châu Vĩnh Lâm dùng tay ra dấu hiệu xin nhân viên phục vụ một ly nước lọc. Người phục vụ vội rót một ly mang ra cho hắn.
Người đàn ông cầm ly nước bước tới gần đưa cho cô.
Hác Vĩ ngạc nhiên nhìn hành động của tổng giám đốc. Rồi ngờ ngợ nhớ ra hình như cô gái kia anh đã nhìn thấy lúc ở ga tàu.
Cô đã qua cơn ho. Vội chộp lấy ly nước hắn đưa cho uống một hơi hết cả ly sau đó quệt mồm nhìn hắn.
“Cám ơn anh”
Tất cả là tại hắn !
Khi không tự nhiên bước vào đây làm gì.
Nhiếp Tư Hinh âm thầm gào thét.
Trên gương mặt của người đàn ông không có phản ứng gì. Hắn chỉ gật đầu, thấp giọng nhắc nhở.
“Ăn uống từ tốn”
Nhiếp Tư Hinh nghe câu này nhướn mắt. Cô chỉ muốn nói, cô ăn uống rất bình thường, là do hắn cô mới bị sặc.
Nói xong hắn rời đi, cùng với trợ lý ngồi vào cái bàn trống ở bên kia. Sau đó gọi món không để ý đến cô nữa.
Cô đúng là xui xẻo mà. Hắn sao lại cũng đi vào đây chứ ?
Mặc kệ bọn họ, Nhiếp Tư Hinh vẫn còn đói. Với lại cô còn chưa thử món mì và cơm. Nghĩ vậy cô liền chuyển qua ăn mì ramen, nếu để lâu sẽ nở mất.
Cô tiếp tục gắp một miếng thật to đem bỏ vài miệng. Thưởng thức đồ ăn thật ngon mặc kệ hai người kia.
Ăn no căng bụng, đến lúc tính tiền Nhiếp Tư Hinh mới phát hiện không thấy bóp tiền của mình đâu. Cô hoảng hốt đổ hết ba lô của mình ra. Toàn bộ đồ bên trong rơi xuống bàn vẫn không thấy bóp tiền.
Nhân viên nữ nhìn bộ dạng lúng túng của cô, vẻ mặt không vui cho lắm.
“Cô chờ một chút”
Cô nói.
Chết rồi, rõ ràng lúc nãy mới thấy bóp tiền cơ mà sao lại tự nhiên biến mất được. Ở đây an ninh cũng rất tốt, không hề có trường hợp móc túi. Chẳng lẽ cô đã đánh rơi đâu rồi.
Ở chỗ lúc nãy cô đi dạo hay là ở trên tàu ?!
Nhiếp Tư Hinh đau đầu suy nghĩ. Phải làm sao đây ? Bây giờ lấy tiền đâu ra ? Ngay cả thẻ cũng nằm hết trong bóp.
Bỗng dưng, cô nhìn qua bàn bên kia, chỗ hai người đàn ông đang ngồi.
Cô cắn môi thở dài. Thôi thì mặt dày một lần vậy. Hắn trông có vẻ là người có tiền chắc sẽ không ác độc từ chối giúp cô đâu.
Đã kêu nhiều thức ăn như vậy lại không trả tiền thì càng xấu hổ hơn.
Châu Vĩnh Lâm đang ăn mì ramen thì tự nhiên nhìn thấy bóng dáng nhỏ mon men lại gần. Hắn ngẩng đầu lên, nhướn mày.
Hác Vĩ cũng phát hiện cô đứng trước bàn ăn của hai người.
Nhiếp Tư Hinh cắn cắn môi, khó khăn mở miệng.
“Anh…có thể cho tôi mượn tiền không ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!