Quay Đầu Hoa Nở
Chương 1 : Người Đàn Ông Dưới Đồi Hoa
Chuyến bay dài một tiếng mười lăm phút từ sân bay Tokyo đến tỉnh T vừa đáp xuống. Các hành khách bắt đầu di chuyển đến khu vực lấy hành lý để ra ngoài. Nhiếp Tư Hinh vừa đẩy xe hành lý của mình ra cổng vừa bận rộn mở nguồn điện thoại. Phát hiện mẹ mình gọi đến hai cuộc.
Cô vội vàng trượt phím gọi lại.
Bên kia vừa nhấc máy mẹ cô đã xả một tràng dài vào điện thoại
“Này con bé kia, cô chừng nào mới chịu về nhà đây. Tết mới hết không bao lâu cô đã xách vali biến mất tăm bỏ hai ông bà già nhà này một mình. Một năm 365 ngày thì cô đi hết nửa năm. Cô có xem đây là nhà mình không hả ?”
Nhiếp Tư Hinh bị hét đến điếc tai.
“Mẹ ơi, tuần sau con sẽ về mà. Vả lại ở nhà còn có Nhược Khê, có con bé mẹ sợ gì buồn chứ. Lúc con ở nhà mẹ cũng chỉ toàn đi với em ấy có thèm để ý đến con gái của mẹ đâu”
Mỗi lần cô đi đâu xa thời gian lâu một chút là mẹ cô sẽ gọi điện hối cô về. Bởi vì bà biết tật ham đi của cô, chỉ cần đi du lịch là đi quên đường về.
Nhiếp Tư Hinh cố tình dỗi.
“Bây giờ cô còn dám dỗi với bà mẹ này sao ?”
Mẹ Nhiếp lại thấp giọng mắng.
Cô cười hì hì, nắm chặt điện thoại.
“Mẹ, mẹ đừng giận mà. Tuần sau con sẽ về, con có mua rất nhiều quà cho mẹ nha, nào là mỹ phẩm dưỡng da của Nhật, đều là đồ tốt”
Nhiếp Tư Hinh đánh trúng vào điểm yếu của mẹ mình. Mẹ của cô rất xem trọng việc giữ gìn nhan sắc. Tuy bà đã có tuổi nhưng thường xuyên dưỡng da, ăn trái cây, tập thể dục để duy trì sức khỏe cũng như nhan sắc. Mẹ cô thời trẻ vốn rất đẹp. Bây giờ vẫn rất đẹp hơn nữa còn trẻ hơn số tuổi thực, da cũng vô cùng đẹp nhờ thường xuyên chăm sóc. Ngay cả cô cũng phải ghen tị.
“Biết rồi. Nhớ mau về đấy. Nắng nôi thì nhớ che dù vào”
Mẹ Nhiếp giọng đã mềm đi.
Nhiếp Tư Hinh lại cười.
” Vâng con biết rồi. Vậy thôi mẹ nhé con phải đi đây”
Nói rồi cô cúp máy.
Niềm đam mê lớn nhất của cô chính đi du lịch. Cho nên cô đã trở thành một người chuyên review về các địa điểm du lịch, cô viết blog và cả viết sách dành cho những người có niềm vui thú giống cô. Cô đã xuất bản được hai cuốn sách, số tiền nhuận bút nhận được cũng kha khá.
Các đọc giả trên mạng cũng thường xuyên gửi tiền ủng hộ cho blog của cô. Cộng thêm do đi nước ngoài nhiều nên cô cũng hay xách tay hàng mỹ phẩm về bán. Rồi làm thông dịch viên theo giờ. Tiền kiếm được thêm cũng không ít. Tuy không thể gọi là giàu có nhưng tiền cô kiếm được có thể nói dư dả.
Nhiếp Tư Hinh bị mẹ mắng rất nhiều. Vì cô suốt ngày lông bông đi đây đó, không chịu kiếm việc làm ổn định. Cô vừa tốt nghiệp xong đã xách vali đi du lịch khắp nơi, cô dùng tiền kiếm được từ việc làm thêm hồi đại học dành dụm được để đi đây đó.
Sau khi đi đến hết những địa điểm nổi tiếng trên thế giới. Lần này cô đã chọn một nơi không nổi tiếng lắm nhưng là một vùng thôn quê thanh bình, thiên nhiên phong phú.
Nhiếp Tư Hinh quyết định chọn tỉnh T của Nhật Bản. Lí do cô chọn nơi này ngoài việc cảnh vật đẹp thì T còn được mệnh danh là Xứ Sở Truyện Tranh, là nơi sản sinh ra rất nhiều các tác giả truyện tranh nổi tiếng. Hồi cấp ba cô ham đọc truyện lắm, cho nên mắt cận đến ba độ. Bị cha mắng hoài. Đủ tuổi rồi cô mới có thể đi mổ mắt.
Ở đây còn có một trang trại hoa rất nổi tiếng mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã quyết định đến đây.
Vừa bước ra khỏi sân bay, đập vào mắt cô chính là hoa anh đào rợp một khoảng trời. Bây giờ là cuối tháng ba chính là mùa hoa anh đào nở rộ. Cảnh hoa anh đào nở rộ đẹp đến mức khiến tâm tình người ta xao xuyến.
Trên đời này làm gì có cô gái nào không thích ngắm hoa anh đào nở. Nếu như sống cả đời chưa từng nhìn thấy khung cảnh thần tiên này thì thật là uổng phí.
Nhiếp Tư Hinh đi theo bản đồ tìm đến ga tàu gần đó. Suốt dọc đường từ sân bay ra đến bên ngoài, những hình ảnh các nhân vật phim hoạt hình xuất hiện trên các tranh vẽ tường, trên các cây cột, tất tần tật các vật bên đường đều có hình vẽ của những nhân vật trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản Thế giới yêu quái. Cô liên tục dùng điện thoại chụp lại những hình ảnh đẹp để viết bài cảm nhận.
Đối với một fan truyện tranh như cô thì Nhật Bản giống như thiên đường vậy. Cô đi bộ tận 20 phút mới đến được ga tàu nhưng không biết mệt là gì. Cái cảm giác thả bộ bên hàng cây hoa anh đào cùng với những hình ảnh nhân vật phim hoạt hình xung nó kì diệu lắm. Khiến Nhiếp Tư Hinh chỉ muốn đi mãi đi mãi.
Cô đi tới phòng chờ của ga tàu, mua vé trên một cái máy bán tự động. Sau đó đi ra ngoài ngồi chờ tàu đến.
Ga tàu không đông lắm. Nhiếp Tư Hinh tranh thủ ra đứng gần đường ray một chút để chộp được khoảnh khắc tàu đến. Cô đã nhìn thấy trên mạng rất nhiều hình ảnh của những chiếc tàu ở đây được trang trí bằng những hình ảnh phim hoạt hình đặc biệt rất dễ thương.
Tàu cuối cùng cũng đến. Cô ngay tức khắc mở điện thoại bật chế độ quay phim để quay cận cạnh chiếc tàu đặc biệt kia.
Nhiếp Tư Hinh xách ba lô lên tàu. Vừa lên vừa cầm máy quay phim. Bên trong khoang tàu cũng được trang trí bằng các hình ảnh nhân vật hoạt hình. Cô say sưa ngắm nghía xung quanh. Vì không phải loại tàu nhanh nên thời gian di chuyển cũng lâu hơn nhưng như vậy cô sẽ dễ dàng ngắm cảnh bên ngoài.
Khung cảnh ở đây rất thanh bình, xe cộ không nhiều. Một cuộc sống thôn quê đúng nghĩa. Mọi người ở đây đều sống rất chậm, không ồn ào vội vã như thành phố Tokyo đông đúc.
Địa điểm đầu tiên cô muốn đến chính trang trại hoa nổi tiếng của tỉnh T, trang trại Hanagunma. Sau khi đi tàu khoảng ba mươi phút cô liền xuống trạm, tìm đường trên bản đồ trực tuyến.
Cô đi bộ men theo con đường thanh tĩnh tìm đến trang trại hoa. Có vài du khách đến đây tham quan nhưng không nhiều lắm vì muốn được ngắm trang trại hoa đẹp nhất thì phải ngắm vào mùa thu và mùa hè. Lúc đó sẽ được nhìn thấy cánh đồng hoa cúc xòe còn có hoa cẩm tú, oải hương và rất nhiều loài hoa khác sẽ nở.
Nghe nói trang trại này đã có tuổi thọ lên tới 100 năm, rất lâu đời.
Hiện tại trang trại là đang mùa hoa anh đào nở, hoa xác pháo, cuối mùa hoa mơ, còn có hoa tulip sắp sửa nở. Cô nghe chủ trang trại nói năm nay hoa tulip nở sớm hơn mọi năm. Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng ba đã bắt đầu nở. Có thể nói cô khá là may mắn.
Cả một rừng hoa xác pháo đỏ rực đua nhau khoe sắc ở trước mắt cô. Nhiếp Tư Hinh còn có thể nghe được hương thơm thoang thoảng của các loài hoa.
Cô vội vàng đi lên phía đồi cao nơi rừng hoa xác pháo nở đỏ rực một vùng. Nhiếp Tư Hinh lọt thỏm vào giữa thảm màu hoa đỏ. Khẽ giang hai tay ra, ngẩng đầu lên đối diện với bầu trời trong xanh, nhắm mắt lại từ từ hít thở cảm thụ không khí trong lành.
Một không gian không nhuốm chút ô nhiễm, trong trẻo khiến tâm tình người khác dễ chịu. Đứng ở đây ngắm hoa có cảm giác thời gian đang dừng trôi đi. Phía xa xa còn có thể nhìn thấy ngọn núi Yamahoki hùng vĩ đẹp không thua gì núi Phú Sĩ.
Là một bức tranh thần tiên mà cô chỉ muốn ở trong đó mãi mãi.
Ngắm nghía đủ cô mới bắt đầu bật điện thoại để quay phim. Cô lục lọi tìm cây tự sướng gắn vào điện thoại để dễ quay khung cảnh hơn. Nhiếp Tư Hinh quay chính mình rồi lại quay xung quanh trang trại hoa. Đến gần một hàng bông tulip ngay bên cạnh, cô cúi xuống nhẹ nhàng thưởng thức hương thơm của cây hoa vừa nở. Tâm trạng có chút thích thú, khóe miệng nhỏ nhắn hơi mỉm cười.
Tạm cất điện thoại vào túi, Nhiếp Tư Hinh bỗng để ý đến một người đàn ông đang đứng dưới đồi. Hắn đang đứng nói chuyện cùng chủ trang trại. Bên cạnh còn có thêm một người đàn ông trẻ khác.
Điều khiến cô chú ý chính là vẻ bề ngoài rất đẹp trai của người đàn ông. Đương nhiên rồi, cô là phụ nữ mà, ít nhiều một người đẹp trai sẽ thu hút ánh mắt của cô.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, làn da màu đồng mạnh mẽ có thể đoán ra là do phơi sương phơi nắng rất nhiều. Hắn mặc một chiếc áo sơmi màu tối bao quanh khung xương cao to của mình, chiếc quần tây vừa vặn với đôi chân dài, đôi giày tây bóng loáng nhìn qua đã biết đồ đắt tiền. Điều đặc biệt là người đàn ông hình như không phải người Nhật, vẻ ngoài của hắn rất giống người Trung Quốc.
Mà hắn hình như cũng không thể nghe hiểu tiếng Nhật, phải nhờ đến người bên cạnh phiên dịch. Chủ trang trại nói cái gì đó có vẻ không vui, người bên cạnh liền dịch lại. Mà hắn chỉ cẩn thận lắng nghe, gật đầu một cái sau đó mới nói lại vài câu. Dáng vẻ trầm ổn ở những người đàn ông thành đạt hiếm khi thấy được. Hắn đứng đó bao quanh bởi khí chất ngạo nghễ, cao quý, từng cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống điểm nhẹ cho vẻ đẹp kinh mỹ của người đàn ông.
Nhiếp Tư Hinh quan sát hắn, âm thầm nhận xét, kia quả thực là một người đàn ông rất ưu tú. Đối với cô mà nói đàn ông không cần đẹp cũng được nhưng nhất định phải có phong thái, mà phong thái nhất định phải được tôi luyện qua bằng những năm tháng khốc liệt trong xã hội. Đàn ông càng được tôi luyện nhiều đối với phụ nữ lại càng quyến rũ, giống như thuốc phiện, là độc dược chí mạng.
Nhiếp Tư Hinh mải đắm chìm vào cảnh đẹp người đẹp mà không biết rằng những người kia đã nói chuyện xong. Mà người đàn ông đã quay đầu lại phát hiện ra cô đang đứng trên đồi nhìn mình.
Nhiếp Tư Hinh giật mình giống như bị bắt gian. Cô ngượng ngùng chớp nhanh đôi mắt. Người dưới đồi nhìn cô, rất lâu cũng không rời đi. Một con gió thoảng qua làm tóc cô tung bay có chút rối, cô khẽ vén tóc ra sau vành tai trắng trẻo. Những cánh hoa anh đào vì gió mạnh mà rơi xuống nhiều hơn. Một cảnh tượng đẹp đẽ khiến người ta lại tiếp tục chìm đắm.
Cô chỉ tự hỏi người đàn ông kia sao ánh mắt lại thê lương như vậy. Là cô nhìn nhầm sao ?
Vài giây sau, người đàn ông chủ động dời đi. Nhiếp Tư Hinh cũng xoay người tiếp tục chuyến tham quan của mình.
Sau khi thăm trang trại hoa cô đi tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Tỉnh T nổi tiếng nhất chính là suối nước nóng. Cho nên đến đây phải đến suối nước nóng tận hưởng một lần.
Cô nhận phòng xong, trước khi sắp xếp hành lý liền phải ghi chép lại thái độ phục vụ của nhân viên, không gian phòng ốc ra sao, nệm có tốt hay không, vân và vân vân. Cả tỉ thứ cần để ý. Là một Travel blogger đi du lịch không phải chỉ để hưởng thụ mà còn phải chú ý rất nhiều thứ để viết bài cảm nhận cho đọc giả.
Buổi chiều tối lúc vào khu suối nước cô cũng phải quay phim lại sau đó mới được trầm mình vào suối nước nóng của khu nghỉ dưỡng.
Thật thư thả an nhàn, Tư Hinh cảm thấy sống như vậy mới gọi đáng sống, chính là hưởng thụ hết những cảnh vật đẹp trên khắp thế giới, ăn những món ngon, gặp được nhiều người.
Nhắc đến đồ ăn ngày mai cô nhất quyết phải đi ăn được mì ramen còn có cua hoàng đế, đặc sản nổi tiếng của vùng.
Nhiếp Tư Hinh lại đắm chìm trong khung cảnh thanh bình của chính mình.
>>>>>>>>>>>>>>>>
Sáng hôm sau cô dậy từ khá sớm. Làm vệ sinh cá nhân xong cũng đã 7 giờ. Không ăn sáng ở khu nghỉ dưỡng mà cô muốn đi đến làng yêu tinh ăn luôn một thể.
Địa điểm sáng hôm nay cô muốn đi tham quan có tên là làng yêu tinh. Một thị trấn nhỏ có tiếng ở tỉnh T. Cảnh vật ở đó khá đẹp, được trang trí bằng các yêu tinh trong phim hoạt hình, còn có rất nhiều quán ăn ngon không thể bỏ qua.
Nhiếp Tư Hinh thả bộ ra ga tàu để mua vé bởi ở đây không hề có taxi. Người dân ở đây đa phần đều di chuyển bằng tàu. Hôm nay cô đặc biệt lựa chọn tàu lửa để du ngoạn. Ở Nhật Bản bây giờ vốn rất thịnh hành tàu điện và cao tốc. Tàu lửa đã bị hoàn toàn dẹp bỏ. Chỉ có ở vùng thôn quê này mới giữ lại các tuyến xe lửa để cho các du khách muốn đi ngắm cảnh đẹp nơi đây.
Cô mua vé tàu xong liền ra đợi tàu. Nhiếp Tư Hinh hít thở sâu không khí trong lành vào buổi sáng ở vùng thôn quê. Buổi sáng ga tàu khá đông cho dù hôm nay đã là cuối tuần.
Tàu từ xa đi tới phát ra âm thanh báo hiệu rất vui tai. Cô nhanh chân bước lên tàu. Khoang tàu đã có khá đông hành khách. Nhiếp Tư Hinh nhìn mãi nhìn mãi mới thấy một chỗ ngồi còn trống duy nhất. Cô vội xách ba lô bước đến, lịch sự hỏi người đang ngồi đối diện hàng ghế trống bằng tiếng Nhật.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi chỗ này đã có ai ngồi chưa ?”
Vừa hỏi xong cô mới phát hiện người đàn ông kia đã ngước đầu chằm chằm nhìn cô. Nhiếp Tư Hinh ngạc nhiên. Gương mặt này thật có chút quen quen.
Là người đàn ông ngày hôm qua.
Người đàn ông vừa nhìn thấy cô, ánh mắt xẹt qua tia sửng sốt.
Nhiếp Tư Hinh âm thầm nghĩ cũng trùng hợp quá đi. Lại nhớ đến hôm qua nhìn thấy hắn nói chuyện với chủ trang trại phải thông qua phiên dịch. Nhất thời hiểu ra người kia là không biết cô đang nói cái gì.
Cô vốn muốn mở miệng hỏi bằng tiếng Trung thử thì người đàn ông kia đã cất giọng.
“Chưa có ai ngồi cả”
Âm thanh bằng tiếng Trung rõ ràng rành mạch.
Quả nhiên là người Trung Quốc.
Cô chậm chạp ngồi xuống ghế đối diện hắn. Người đàn ông không quấy rầy tầm mắt cô, cầm tờ báo lên đọc.
Nhiếp Tư Hinh không nhịn được lại khẽ quan sát hắn. Ngũ quan, phong thái, quần áo, khí chất đều hoàn hảo. Cô là lần đầu tiên được nhìn gần như vậy.
Cô thấy mình quá nổi máu sắc nữ, cuối cùng phải nhịn xuống nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh vật. Hàng cây hoa anh đào dọc hai bên đường tàu đua nhau khoe sắc rợp bóng một khoảng lớn. Tàu lửa chậm rãi hú còi đi ngang qua ngọn núi lớn có tên là Yamahoki, đây có thể xem như một phiên bản núi Phú Sĩ của tỉnh T. Mây núi trùng trùng, cảnh vật hùng vĩ. Chỉ việc ngồi trên tàu lửa và nhìn ngắm thôi đã khiến cô xiêu lòng.
Cô quên đi sự có mặt của người đối diện mải mê chìm đắm vào cảnh đẹp trước mắt.
Ngắm hồi lâu cô mới sực nhớ đến việc phải chụp hình quay phim. Cô lật đật lôi điện thoại ra quay cảnh đẹp bên ngoài sau đó quay một vòng khoang tàu lửa sang trọng. Quay đến các hành khách rồi đến chỗ đối diện.
Nhiếp Tư Hinh hết hồn khi phát hiện người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình qua hình ảnh camera điện thoại. Hắn đã gấp tờ báo qua một bên từ lúc nào. Cô nuốt nước bọt, nói một câu cho phải phép.
“Xin lỗi không phiền anh chứ ?”
Người đàn ông thấp giọng đáp.
“Không phiền”
“Em đến đây để du lịch ?”
Hắn lại mở miệng hỏi.
Nhiếp Tư Hinh vẫn còn lo mải mê quay phim phía ngoài cửa sổ. Vừa nghe hắn hỏi cô mới quay đầu.
“Phải vì công việc của tôi là Travel blogger”
Người đàn ông nhướn mắt, khẽ hỏi.
“Là viết cảm nhận về các địa điểm du lịch ?”
Cô vẫn lo tập trung quay phim, gật đầu một cái, lại lịch sự hỏi.
“Đại loại như vậy. Còn anh thì sao ?”
Đảo mắt qua hắn vài giây, Nhiếp Tư Hinh lại tiếp tục công việc, vuốt màn hình điện thoại để phóng to camera lấy hình ảnh từ phía xa. Âm thầm nghĩ, đợt này trở về cô phải mua máy quay phim và máy chụp hình mới được.
Châu Vĩnh Lâm nhìn bộ dạng mải mê lạc trôi vào cảnh đẹp của cô, bất giác chau mày.
“Tôi đến đây có công việc”
“Có thể thấy được”
Cô quá chăm chú vào quay phim mà buộc miệng nói.
Nói xong mới phát hiện mình nói hố. Nếu không phải hôm qua đứng quan sát hắn rất lâu làm sao đoán được hắn đến đây bàn công việc.
Cô vội hắng giọng.
“Ý tôi là không ai đi du lịch hưởng thụ lại ăn mặc nghiêm túc như vậy”
Nhiếp Tư Hinh cảm thấy mình chữa cháy khá thành công. Vì người đàn ông trước mặt đang mặc một bộ vest màu đen thắt cravat vô cùng nghiêm nghị. Có ai đi du lịch lại mặc đồ như hắn.
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên nhưng không bị phát hiện.
Nhiếp Tư Hinh cảm thấy quay phim đủ rồi liền bấm dừng sau đó cẩn thận ngồi kiểm tra lại đoạn phim đã quay. Xong xuôi cô mới tắt điện thoại cất vào trong túi vừa ngước mặt lên đã bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia.
Bị nhìn đến mất tự nhiên, cô ho vài cái, nhỏ giọng hỏi.
“Mặt tôi có dính gì sao ?”
Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm như bờ biển đại dương khiến cô không đoán được ánh mắt của hắn có ý gì.
Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi cô.
“Vì sao lại chọn nơi này ?”
“Hả ?”
Nhiếp Tư Hinh không hiểu lắm câu hỏi của hắn.
“Vùng tỉnh này không phải là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Vì sao lại chọn nó ?”
Người đàn ông nhìn cô không chớp mắt giống như đang rất trông đợi câu trả lời của cô.
Nhiếp Tư Hinh vẻ mặt có phần suy tư nhớ lại, hơi cười nói.
“Thật ra xuất phát điểm là từ cảm xúc nhất thời của tôi. Vốn trong lịch trình ở Nhật mà tôi đã viết ra không có nơi này. Tôi chỉ đến du lịch ở Tokyo và Kyoto mà thôi. Lại vô tình nhìn thấy bức hình chụp trang trại hoa Hanagumna dưới núi Yamahoki ở trên mạng khiến tôi rất ấn tượng nên muốn đến đây một lần”
Người đàn ông đuôi mắt lóe lên một vệt sáng, cơ thể cao lớn có phần cứng ngắc. Hắn lại một lần nữa trầm mặc nhìn cô.
Chẳng lẽ cô nói sai câu nào. Sao người đàn ông này lại nhìn cô quỷ dị như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!