Quay Đầu Hoa Nở
Chương 4 : Đến Trả Tiền
Nếu không phải quá cấp bách cô sẽ không mượn tiền người khác thế này, đặc biệt là người lạ. Cô nhất định phải trả cho xong số tiền này nếu không sẽ không cảm thấy thoải mái trong lòng.
Nhiếp Tư Hinh cầm tờ khăn ăn trên tay, nhanh chóng bấm số điện thoại.
Đầu kia rất nhanh chóng bắt máy bằng một thanh âm khá trầm.
“Alo…”
Cô nghĩ mình đã bấm đúng số rồi. Nhưng cô vẫn lịch sự hỏi.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi đây có phải số điện thoại của anh Châu không ạ ?”
“Phải”
Người đàn ông đáp ngắn ngủn. Không hề hỏi gì tiếp theo.
Cô vội vàng mở miệng.
“Chúng ta đã gặp nhau ở Nhật vài ngày trước, tôi có mượn anh một số tiền ở nhà hàng. Hiện tại tôi muốn đem tiền trả cho anh. Có thể cho tôi biết làm cách nào để trả anh không ?”
“Thứ sáu này tôi có thời gian. Em biết nhà hàng Cao Hoàng chứ ?”
Hắn hỏi.
Đương nhiên là cô biết. Một trong những nhà hàng cao cấp tại trung tâm thành phố. Đi ngang qua thôi cũng đã bị đèn pha lê của nhà hàng chiếu đến chói mắt.
“Tôi có biết”
“Tốt, 7 giờ tối thứ sáu đến đó gặp tôi”
“Nhưng mà…”
Trả tiền thôi có cần đến nhà hàng sang trọng vậy không. Đã vào nhà hàng đương nhiên phải gọi món ăn. Ở đó món nào cũng đắt tiền. Mà cô thì không có nhiều tiền. Có tiền cũng phải để đi du lịch.
Nghe thấy giọng cô do dự, người đàn ông nghĩ ngợi gì đó liền nói tiếp.
“Tôi có buổi xã giao ở đó, sẽ kết thúc sớm. Như vậy thuận tiện”
Nhiếp Tư Hinh à một tiếng. Thì ra là như vậy, làm cô cứ lo lắng không đâu.
Cứ như vậy vào tối thứ sáu, đúng 7 giờ cô đã bắt taxi đến ngay trước nhà hàng Cao Hoàng nhưng lại không dám bước vào.
Nhiếp Tư Hinh đang đắn đo xem có nên gọi điện cho hắn hay không nhưng lại nghĩ lỡ như người ta đang bàn công việc chưa xong, gọi điện tới cắt ngang thì không hay cho lắm.
Cho nên cô cứ chần chừ đứng trước nhà hàng mãi.
Năm phút trôi qua, bỗng nhiên một nhân viên phục vụ từ trong nhà hàng bước ra ngoài, đến gần chỗ cô.
“Tiểu thư, Châu tiên sinh cho mời cô vào trong”
“À vâng”
Cô lúng túng trả lời. Hắn nhìn thấy cô rồi sao ?
Chính là vì nhà hàng này quá sang trọng nên khi bước vào trong cô đã không thoải mái lắm. Ánh đèn pha lê trên trần nhà màu vàng đầy hào nhoáng, nội thất đắt tiền phong cách Châu Âu, sàn nhà được lát toàn đá cẩm thạch bóng loáng.
Cô được nhân viên dẫn vào trong. Người phục vụ bước đến một cái bàn trống gần cửa sổ, chuyên nghiệp kéo ghế cho cô.
Nhiếp Tư Hinh ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã ân cần hỏi.
“Tiểu thư, cô muốn dùng loại thức uống gì ?”
Cô vội từ chối.
“Cho tôi nước lọc là được. Nhưng cho tôi hỏi, Châu tiên sinh đâu rồi ?”
Đây là vấn đề quan trọng cô muốn biết. Từ lúc bước vào cô không hề thấy hắn.
“Thưa Châu tiên sinh đang ở bàn bên kia. Ngài ấy dặn cô cứ ngồi đợi ở đây”
Nhân viên phục vụ cẩn thận đáp.
Nhiếp Tư Hinh nhìn theo hướng tay của người phục vụ. Nhìn thấy một chiếc bàn dài bên cửa sổ bị che khuất bởi các cây kiểng, tạo ra một không gian riêng ngăn cách với các bàn bên ngoài. Cô nhanh mắt nhìn thấy Châu Vĩnh Lâm.
Hắn ngồi đó cùng với hai người đàn ông nữa. Cả hai đều mặc comple chỉnh tề, sang trọng. Còn hắn một thân âu phục đắt tiền được cắt may riêng màu xanh đậm. Cái cách hắn cầm ly rượu, cả cái cách hắn ngồi vắt chéo chân đều thể hiện phong thái ngạo nghễ, ưu thế hơn người. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hai người kia đều là dưới thế hắn. Mà hai người đàn ông kia mỗi bên đều có một thư ký xinh đẹp bên cạnh. Mà Châu Vĩnh Lâm chỉ ngồi một mình.
Hình như hắn đang bàn công việc chưa xong.
Một người đàn ông anh tuấn xuất sắc như vậy, chỉ ngồi một mình. Phụ nữ càng muốn xông đến quấn lấy hắn.
Người phục vụ rót cho cô một ly nước lọc rồi mới rời đi.
“Theo thông tin nội bộ, Gilly sắp phải đệ đơn xin phá sản. Xem ra tin đồn đã thành sự thật rồi”
Vị giám đốc họ Cao một bên vừa ôm cô thư ký chân dài xinh đẹp, ánh mắt nhăn nheo lại tập trung vào Châu Vĩnh Lâm.
Người bên cạnh ông ta là một vị giám đốc còn trẻ, nhưng miệng lưỡi nhanh nhạy.
“Vụ túi khí bị lỗi đó đã gây ra gần 15 vụ tai nạn xe hơi. Nghe bảo đã cố gắng lấp liếm và thu hồi các xe có túi khí bị lỗi nhưng số lượng quá lớn, cơ quan điều tra đã vào cuộc. Ngẫm lại thì Gilly từng là một thương hiệu hàng đầu trong ngành sản xuất. Chỉ vì một sơ xuất nhỏ đã sụp đổ hoàn toàn”
Vị giám đốc họ Cao chỉ cười sắc bén.
“Vấn đề ở đây không phải phạm sai lầm gì. Vấn đề là ở chỗ xử lý tình huống. Vốn dĩ đã có thể lấp liếm được nhưng do tên Trương thiếu kia quá ngu ngốc mà thôi. Không được như cha hắn. Còn trẻ nhưng lại quá kiêu ngạo sẽ không làm nên đại sự”
Người tạo nên Gilly là một người đàn ông vô cùng thông minh và cáo già. Sau khi ông ta mất, con trai ông ta đã lên đảm nhận chức giám đốc điều hành của Gilly. Nhưng Trương thiếu chưa bao giờ được như cha mình, hắn ta luôn kiêu căng ngạo mạn. Cho nên mới dẫn đến kết cục của Gilly hiện tại.
“Châu tổng thì sao ? Tôi rất muốn nghe quan điểm của anh”
Cao tổng cẩn thận nhìn hắn.
Châu Vĩnh Lâm nghe câu hỏi của ông ta chỉ khẽ cười, lắc nhẹ ly rượu trên tay.
“Quan điểm của tôi sao ? Quan điểm của tôi rất đơn giản.
Đó là làm sai thì phải bị chịu phạt”
Nụ cười bên môi vị giám đốc họ Cao có hơi cứng nhắc nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Ông ta bật cười nhìn hắn.
“Châu tổng nói phải, nói phải. Quan trọng chính là không được làm sai”
Vị giám đốc trẻ bên cạnh cũng vội hùa theo tiếp lời. Không khó để nhận ra cả hai đều muốn nịnh nọt hắn. Mà hắn trên gương mặt vẫn giữ một nụ cười hờ hững.
Châu Vĩnh Lâm lại nhìn đồng hồ.
“Châu tổng có hẹn sao ? Nếu không quan trọng hay là ở lại với chúng tôi thêm một chút nữa. Tôi có món quà nhỏ muốn tặng cho Châu tổng. Xem như chút lòng thành”
Vị giám đốc trẻ cười ý vị, liếc mắt qua thư ký xinh đẹp đi cùng mình.
Cô thư ký rất tinh ý vội đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh Châu Vĩnh Lâm. Dáng người hấp dẫn bị bó sát dưới bộ váy công sở của cô ta rất đốt mắt người nhìn. Người phụ nữ rất nhanh rót một ly rượu mới mời hắn. Cả thân hình bốc lửa gần như dán chặt vào người đàn ông. Cô ta vốn đã chờ sẵn từ nãy đến giờ để được gần gũi người đàn ông này.
Nhưng Châu Vĩnh Lâm lại lịch sự đẩy nhẹ ly rượu ra, đứng dậy cài lại cúc áo vest bên ngoài, lãnh đạm nói.
“Xin thứ lỗi, tôi phải đi rồi. Lòng thành của La tổng tôi sẽ nhận nhưng còn của lễ này tôi xin giữ lại cho anh vậy.
Cao tổng, La tổng, tôi xin phép”
Hắn lạnh nhạt gật đầu cáo lui.
Vị giám đốc trẻ họ La muốn nói gì đó nhưng đã bị người bên cạnh cản lại.
“Anh lần sau đừng đưa những thứ này đến cho Châu tổng nữa. Anh không biết Châu tổng rất si tình với thiên kim tiểu thư nhà họ Vương hay sao ?”
“Si tình sao ?”
Anh ta buồn cười hỏi. Đương nhiên là không tin rồi. Đều là đàn ông cho nên anh ta rất hiểu. Đàn ông thành đạt giàu có như Châu Vĩnh Lâm có biết bao nhiêu đàn bà vây quanh. Chỉ cần búng tay một cái đã có một đống phụ nữ bâu vào.
Anh ta làm sao tin được hắn chỉ si tình một người phụ nữ.
…
Trong lúc cô đang ngồi uống nước đăm chiêu suy nghĩ về vấn đề gì đó thì người đàn ông kia đã xuất hiện trước mặt cô. Châu Vĩnh Lâm kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Xin lỗi đã bắt em phải đợi”
Cô vội lắc đầu.
“Không sao, tôi cũng chỉ vừa mới đến”
“Đã ăn tối chưa ?”
Châu Vĩnh Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc váy công sở màu đen ôm lấy cơ thể người con gái. Ở cô toát lên một sự thanh khiết trong trẻo mà bất cứ đàn ông nào cũng muốn che chở.
“Lát nữa tôi sẽ về nhà ăn”
Một câu trả lời đủ giải đáp hắn.
Lúc buổi chiều cô có một cuộc phỏng vấn. Phỏng vấn xong liền chạy đến đây ngay. Ra khỏi công ty cũng đã hơn 5 giờ. Công ty cô phỏng vấn cách chỗ này rất xa, đi cũng một tiếng đồng hồ. Theo tính toán của cô cộng thêm kẹt xe nữa thì vừa vặn đến đây đúng giờ. Cho nên từ chiều đến giờ chưa bỏ cái gì vào bụng.
“Phục vụ”
Thấy người đàn ông muốn gọi món, cô sửng sốt lên tiếng.
“Anh không cần gọi món đâu. Tôi thực sự trả tiền xong sẽ về ăn cơm tối cùng gia đình”
Thực ra nhà cô không ăn tối trễ như vậy. Cô chỉ muốn đưa tiền rồi kết thúc nhanh một chút.
“Nhưng tôi chưa ăn”
Hắn nhìn nhìn cô.
À.
Nhiếp Tư Hinh xấu hổ, thì ra là gọi cho hắn ăn. Nhưng mà cũng không phải…
“Anh nãy giờ ở đây mà cũng chưa ăn sao ?”
“Không ăn được bao nhiêu”
Các buổi xã giao đa phần đều uống rượu là chính. Đồ ăn chỉ toàn để đó cho đẹp.
Người phục vụ đi tới đưa menu cho hắn. Châu Vĩnh Lâm nhìn lướt qua sau đó đọc tên một loạt mấy món Tây.
Người phục vụ rời đi, cô vội lấy trong túi xách ra một phong bì, bên trong có tiền đặt lên bàn.
“Đây là số tiền lần trước anh cho tôi mượn đã quy ra NDT. Cám ơn anh đã giúp đỡ, anh có thể đếm lại”
Tuy biết số tiền này với một người có tiền như hắn chỉ là cỏn con nhưng cô không muốn mình thiếu nợ người khác dù chỉ một đồng. Cô vẫn không hiểu vì sao hắn lại bắt cô đưa tiền mặt trong khi chuyển khoản sẽ nhanh gọn hơn nhiều.
Đôi mắt hẹp dài của Châu Vĩnh Lâm hiện lên một tia hài hước.
“Tôi nghĩ em nên cho tôi chút thời gian dùng bữa chứ ? Tôi đang rất đói”
Cô chớp mắt nhìn hắn, không biết mở miệng thế nào. Chỉ cần mở phong bì ra nhìn một cái để cô trở về là được mà. Hắn có cần phải đợi đến lúc ăn xong không ?
Nhưng cô lại không dám nói. Đành nhìn thức ăn mang ra.
Châu Vĩnh Lâm gắp một miếng bít tết vào dĩa của mình cắt nhỏ xong đặt cái dĩa đó đến trước mặt cô. Nhiếp Tư Hinh kinh ngạc vội vàng từ chối lần nữa.
“Tôi thực sự không ăn. Anh mau dùng bữa đi”
“Em nghĩ tôi sẽ ăn ngon miệng khi có một người phụ nữ ngồi trước mặt nhìn chằm chằm sao ? Mau ăn đi”
Hắn lại gắp thức ăn vào dĩa khác cho mình.
Cô cắn cắn môi. Chần chừ cầm dao nĩa lên ăn.
….
“Cao tổng đã thấy chưa, Châu Vĩnh Lâm cũng chỉ là đàn ông mà thôi”
Hai người đàn ông ngồi bên kia đều nhìn thấy bên này Châu Vĩnh Lâm ngồi cùng một cô gái xinh đẹp dùng bữa. Hơn nữa bộ dạng vô cùng chu đáo.
Người bên cạnh chỉ cười.
…..
“Đã đi đến chỗ đó chưa ?”
Người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhiếp Tư Hinh đang chậm rãi nuốt trôi miếng thịt bò thì nghe thấy hắn hỏi. Mất vài giây, cô mới định hình được vấn đề.
“Anh đang nói đến thác nước ?
Thật ra trong nhà có việc nên tôi phải trở về sớm nên không kịp ghé đến đó. Thật tiếc quá”
Hắn ngẩng đầu chằm chằm nhìn cô hỏi.
“Nhà em có việc sao ? “
Cô không hiểu hắn lại quan tâm sâu xa như vậy làm gì.
“Mẹ tôi bị ngất phải nhập viện do suy nhược cơ thể. Nhưng bây giờ bà đã khỏe rồi, cũng đã về nhà. Cám ơn anh đã quan tâm”
Nhiếp Tư Hinh lịch sự đáp.
Người đàn ông chỉ gật đầu sau đó tiếp tục dùng bữa. Chốc lát, hắn lại gắp một miếng khoai tây vào dĩa cô.
Cô ngại ngùng nhìn hành động thân mật một cách kỳ lạ của hắn. Tuy rằng cô rất thích ăn khoai tây nhưng những hành động gắp thức ăn cho nhau như thế này chẳng phải chỉ có gia đình hoặc người yêu mới làm thôi không phải sao ? Mà cô và hắn chỉ gặp nhau được hai ba lần.
Nhiếp Tư Hinh ăn không nhiều, cô chỉ ăn hết miếng thịt hắn đã gắp cho xem như lịch sự rồi buông dao nĩa. Đợi hắn ăn xong, cô liền đẩy phong bì đến.
Nhìn bộ dạng muốn nhanh chóng rời khỏi của cô, vẻ mặt người đàn ông chỉ nhàn nhạt. Hắn cầm lấy phong bì không xem mà trực tiếp bỏ vào túi áo.
“Anh không xem sao ?”
Cô ngạc nhiên hỏi.
“Không cần thiết”
Châu Vĩnh Lâm nói dứt câu thì gọi tính tiền.
Nhiếp Tư Hinh cảm thấy mình đã có thể rời khỏi, đợi hắn tính tiền bàn ăn đắt như vàng kia xong liền đứng dậy.
“Cám ơn anh vì bữa ăn”
Hắn cũng chậm rãi đứng dậy nhìn cô.
“Không cần khách sáo. Em về bằng gì ?”
“Tôi đi bằng tàu điện ngầm”
Cô đáp. Giá tiền đi taxi thực đắt đỏ. Lúc nãy gấp quá nên cô mới phải đi.
Người đàn ông gật đầu.
“Đi thôi”
Cô chớp chớp hàng lông mi cong vút, vẻ mặt khó hiểu.
“Vâng ?”
“Tôi đưa em về”
Người đàn ông xoay lưng lại cất bước đi mặc cho cô đang ngẩn người.
Vừa nghe hắn nói, Nhiếp Tư Hinh thảng thốt vội chạy theo.
“Cám ơn ý tốt của anh. Nhưng thực sự tôi không muốn làm phiền anh thêm nữa”
Người đàn ông dừng bước nhìn cô, bóng dáng cao lớn che lấp bóng dáng nhỏ bé của cô.
“Không phiền, tiện đường thôi”
“Tiện đường ? Anh biết nhà tôi ở đâu sao ?”
Cô ngạc nhiên hỏi.
“Nhà em ở đâu ?”
Câu hỏi của hắn làm cô có chút đơ người. Không biết nhà cô mà bảo tiện đường.
Nhiếp Tư Hinh nhanh miệng nói.
“Như vậy phiền anh lắm. Tôi có thể tự về được”
“Không đưa em về mới là phiền tôi”
Nói dứt câu, Châu Vĩnh Lâm cất bước đi thẳng ra cửa không để cô kịp nói câu nào.
Cô lại chạy theo. Hắn nói vậy là ý gì ?
Trước nhà hàng là một chiếc siêu xe RR-Sweptail màu xanh đậm.
Nhiếp Tư Hinh vừa nhìn thấy nó đã há hốc miệng. Bởi vì mấy ngày trước cô từng đọc tin qua mạng. Đây chính là chiếc siêu xe đắt nhất hành tinh chỉ vừa ra mắt một tháng trước. Là phiên bản giới hạn chỉ có 10 chiếc trên thế giới. Được lấy cảm hứng thiết kế từ du thuyền hạng sang.
Người phục vụ kính cẩn giao chìa khóa cho hắn. Châu Vĩnh Lâm bước đến mở cửa xe cho cô.
“Vào trong đi”
Xe đắt tiền như vậy, nếu Nhiếp Tư Hinh chui vào cô chắc chắn sẽ bị ngộp thở chết.
Cô lắc đầu. Cô thực sự không muốn lên đó. Tha cho cô đi.
Người đàn ông nhướn mày.
“Tôi cũng không ăn thịt em. Đừng bày ra bộ dạng như sắp chết như thế”
“Thực sự cám ơn anh đã có ý tốt, tôi thật sự có thể tự về nhà được”
Từ chối hoài cũng khiến người khác khó chịu. Nhưng cô không muốn đi nhờ xe người lạ, hơn nữa còn là xe đắt tiền.
Châu Vĩnh Lâm lãnh đạm chằm chằm nhìn cô, tay vẫn mở cửa chờ đợi. Giống như đang thách thức sự kiên nhẫn của cô vậy.
Cuối cùng người chịu thua là Nhiếp Tư Hinh. Hai người cứ đứng nhìn nhau trước nhà hàng như vậy thì không biết khi nào cô mới về được đến nhà. Đành miễn cưỡng nể mặt hắn một lần.
Cô hít sâu một hơi ngồi vào trong. Châu Vĩnh Lâm lấy tay che đầu cho cô. Cô an vị trong xe xong hắn mới mở cửa xe bên kia ngồi vào ghế lái.
Bên trong xe vô cùng mát mẻ, vô cùng an tĩnh lại vô cùng sang trọng. Ngồi bên cạnh người đàn ông này lại càng căng thẳng hơn. Cô tự động thắt dây an toàn, sau đó thẳng lưng ngồi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe khởi động một cách êm ái, bắt đầu di chuyển rời khỏi khu vực nhà hàng.
Trong không gian quá mức yên tĩnh của chiếc xe, cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô làm Nhiếp Tư Hinh giật bắn người. Bàn tay thô ráp khẽ chạm lên bờ vai nhỏ nhắn của người con gái.
Cô xoay mặt lại nhìn người đàn ông đang lái xe kia. Thanh âm Châu Vĩnh Lâm vang lên rất trầm.
“Thả lòng người đi. Tôi cũng chỉ muốn đưa em về thôi. Không cần căng thẳng như vậy”
“Tôi không có”
Cô nhỏ giọng phủ nhận. Chỉ là bản thân không thoải mái khi ngồi trong một chiếc xe quá đắt tiền thôi, càng không thoải mái khi ngồi chung với hắn trong một không gian nhỏ hẹp.
Châu Vĩnh Lâm ánh mắt đầy ý cười.
Cô liếc nhìn bàn tay đặt lên vai mình. Trong lòng khó chịu vì hành vi tự tiện của hắn.
Người đàn ông cười nhạt, tay lại trở về với vô lăng.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi”
Nhiếp Tư Hinh chớp chớp mắt, lạnh nhạt đáp.
“Không sao”
Cô im lặng lại xoay mặt nhìn ra phía bên ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!