Quay Đầu Hoa Nở - Chương 10 : Thang Máy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Quay Đầu Hoa Nở


Chương 10 : Thang Máy


Nhiếp Tư Hinh nhìn ngó xung quanh xem có ai nhìn không để tháo đôi giày ra nhưng lại nghĩ cô đi cùng hắn. Nếu để thấy bộ dạng tùy tiện như thế thì thật không nên.

Cô lại nhìn qua chỗ hắn đang đứng nói chuyện cùng mấy người kia. Bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc sành điệu bước đến chỗ hắn bộ dạng trông rất niềm nở.

Cô ta hình như muốn mời rượu hắn.

Thật ra từ lúc bước vào chỗ này, Nhiếp Tư Hinh đã để ý thấy toàn bộ phụ nữ ở đây đều dán mắt lên người Châu Vĩnh Lâm. Nhưng khi nhìn thấy cô đi cùng hắn, bọn họ chần chừ không dám bước đến.

Hiện tại cô bị quăng sang một bên, hắn chỉ có một mình uống rượu. Những người phụ nữ kia đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội gần gũi hắn.

Nhiếp Tư Hinh không nhìn nữa, lục trong túi xách lấy điện thoại ra xem đồng hồ, gần tám giờ rồi. Cô còn chưa được ăn tối. Đói chết đi được.

Trong bữa tiệc cũng có nhiều đồ ăn ngon nhưng nãy giờ đứng tiếp chuyện cùng hắn, cô làm gì có thời gian nhìn đến. Châu Vĩnh Lâm không khác gì cô, cô để ý hắn cũng chưa ăn gì, hơn nữa còn uống rượu. Không phải sẽ rất hại dạ dày sao ?

Đang suy nghĩ xem hay là lấy một ít thức ăn để dùng thì nhìn thấy Châu Vĩnh Lâm quay lại chỗ này.

“Đi thôi”
Người đàn ông đứng trước mặt cô to lớn như một bức tượng.

“Vâng ?.”
Buổi tiệc bắt đầu không bao lâu đã rời đi rồi sao.

Châu Vĩnh Lâm không trả lời trực tiếp kéo cô dậy. Choàng eo cô rời đi.

“Không phải bữa tiệc còn đang diễn ra sao ?”
Tuy được trở về cô rất vui mừng nhưng sao hắn lại bỏ về giữa chừng như vậy.

Châu Vĩnh Lâm nhấn nút thang máy. Cửa thang máy mở ra, hắn ôm cô đi vào trong, lạnh giọng nói.
“Chân em thế này còn muốn cùng tôi đi dự tiệc sao ?”

Đây là hắn đang trách móc cô ?

Là vì cô không thể đứng đó làm lá chắn cho hắn để hắn bị làm phiền ?

Cô vừa đau chân vừa đói vừa cảm thấy ủy khúc. Nhưng cô chỉ hít sâu một hơi, nhỏ tiếng đáp.
“Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc”

Lời xin lỗi của cô vừa thốt ra, người đàn ông ánh mắt như con báo đen tìm mồi liếc nhìn cô.

Cửa thang máy đóng lại.

Trong một không gian chật hẹp, Nhiếp Tư Hinh mệt mỏi hít thở cũng khó khăn.

Bất thình lình, cả cơ thể của cô bị hắn nâng lên. Lồng ngực rộng lớn rắn chắc đập vào mắt cô.

Nhiếp Tư Hinh sửng sốt vội cựa quậy.
“Châu tổng, anh mau thả tôi xuống”

“Im lặng cho tôi”
Châu Vĩnh Lâm không quát lớn, nhưng từng từ hắn nói ra đều nặng nề cứng rắn như đá đủ để hù dọa cô.

Hắn thật sự là giận rồi ?

Nhiếp Tư Hinh đành cắn môi, không dám nói tiếng nào.

Cô được hai cánh tay cơ bắp mạnh mẽ ôm lấy. Một mùi hương thuốc lá pha lẫn với rượu xâm nhập hô hấp yếu ớt của cô. Ngay cả mùi hương của hắn cũng dễ dàng khiến người ta say như vậy.

Thang máy xuống đến tầng trệt thì mở ra, Nhiếp Tư Hinh cảm thấy không thể để thế này nữa liền gấp gáp mở miệng.
“Châu tổng, anh thả tôi xuống đi. Nếu để người khác nhìn thấy thì không hay đâu”

Mà người đàn ông kia không thèm đoái hoài đến lời cô. Châu Vĩnh Lâm bế cô rời khỏi tòa nhà. Bên ngoài đã có xe của hắn đợi sẵn.

Hắn mở cửa xe ra, để cô ngồi vào ghế.

Châu Vĩnh Lâm không đóng cửa lại mà bỗng dưng cúi xuống nâng chân cô lên.

Nhiếp Tư Hinh cả kinh.
“Châu tổng ?”

Hắn gỡ đôi giày cao gót ra khỏi chân cô.

“A…”
Cô vì đau mà la lên một tiếng. Hắn đang làm cái gì vậy ?

Người đàn ông cau chặt lông mày ném chiếc giày cao gót qua một bên. Đôi chân trắng trẻo đã sưng lên ở chỗ mấy ngón chân nhỏ nhắn. Người đàn ông lại nâng bàn chân cô cao hơn, con mắt đen thẳm nhìn thấy gót chân cô bị sứt một miếng da ngoài, có chút rướm máu. Xem ra cô đã mang đôi giày này cả ngày nên mới bị thương như vậy.

Cô hốt hoảng nhìn hành động của hắn, muốn rút chân lại.
“Châu tổng… Tôi không sao đâu. Anh đừng có xem nữa”

Nhiếp Tư Hinh cố rút mạnh chân ra khỏi tay hắn.

Châu Vĩnh Lâm ánh mắt lãnh đạm đứng lên, cầm đôi giày cao gót bị vất dưới đất ném vào thùng rác gần đó.

Giày… Giày cao gót của cô !

Nhiếp Tư Hinh muốn kêu lớn.

Tuy nó chật thật nhưng là đồ hiệu đó.

Nhưng nhìn mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, cô một câu cũng không dám mở miệng.

Châu Vĩnh Lâm đóng cửa mạnh, rồi ngồi vào chiếc xe đắt tiền nhất thế giới. Hắn rất nhanh khởi động máy rời đi.

Trong không gian yên tĩnh, hắn không nói cái gì làm không khí trở nên căng thẳng.

Lúc lái xe trên đường lớn ở trung tâm, hắn nhìn thấy cái gì đó đột nhiên dừng xe lại. Châu Vĩnh Lâm không nói không rằng đi sang bên lề đường chỗ sạp bán giày dép mua một đôi dép xẹp đem vào xe.

“Mang cái này vào”

Cô lại bị hắn làm cho giật mình. Một tổng giám đốc cao cao tại thượng như vậy lại xuống lề đường mua dép cho nhân viên. Đây đúng là cảnh tượng hiếm có nhất trong đời.

Cô ái ngại cầm lấy, gật đầu.
“Cám ơn Châu tổng”

Châu Vĩnh Lâm tiếp tục lái xe. Chở thẳng cô về nhà.

Hắn dừng trước hẻm nhà cô. Tắt máy.

Người đàn ông đột ngột quay sang nhìn cô, nở một nụ cười nhạt.
“Xin lỗi lúc nãy đã nóng giận. Tôi sẽ đền đôi giày cao gót khác cho em”

Anh biết là tốt.

Nhưng mà biên độ giao động cảm xúc của hắn đúng là đáng kinh ngạc thật. Quay nhanh như cái chong chóng.

Nghĩ một đằng, Nhiếp Tư Hinh vẫn phải nói một nẻo để thể hiện mình là cấp dưới biết điều.

“Không cần đâu Châu tổng, dù sao đôi giày đó chật rồi tôi cũng sẽ bỏ nó thôi. Chuyện này cũng do lỗi của tôi lựa một chiếc giày không tốt mang đi làm”

Người đàn ông phức tạp nhìn cô.

Thấy hắn không nói gì nữa, Nhiếp Tư Hinh vội nói lời tạm biệt để vào nhà.

Sau khi bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau con hẻm. Hai bàn tay to lớn siết chặt vô lăng, hơi thở hắn trở nên nặng nề. Người đàn ông chống một tay lên huyệt thái dương. Mấy ngón tay khẽ miết lên miết xuống.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn bộc lộ sự tức giận của mình như vậy. Đến bản thân hắn cũng phải ngạc nhiên.

Đáy mắt thấm lạnh. Hắn nhìn chính mình qua kính chiếu hậu, đôi mắt giễu cợt.

….

Nhiếp Tư Hinh sau khi vào nhà thì lục lọi đồ ăn trong bếp mẹ để lại cho cô. Ăn như hổ đói.

Mẹ Nhiếp trông con gái mình mới đi làm mới có hai ngày đã làm từ sáng đến tối, còn không có thời gian ăn uống. Nhìn mà đau lòng.

Cô vừa ăn vừa nghĩ ngày mai nhất quyết không mang giày cao gót nữa.

Cô tắm rửa sạch sẽ xong lại liền chui vào phòng. Ước mơ lớn nhất của cô bây giờ chính là vùi mình vào giường đánh một giấc thật say. Nhưng đống tài liệu bằng tiếng Đức kia không cho phép cô nghỉ ngơi. Cô đang lo lắng không biết có thể dịch xong trong một tuần hay không.

Cô mở laptop ra, bắt đầu gõ. Dịch tài liệu đến đêm khuya.

•••••••••••••••

Kết quả của việc thức đêm chỉ có một.

Chính là dậy trễ.

Đi làm trễ.

Đã vậy sáng hôm nay tàu điện ngầm còn đông đến nghẹt thở, muốn dìm chết cô trong biển người chen chúc. Mới đi làm ba ngày đã đi trễ, cô sẽ bị Hác Vĩ bắn tia điện đến chết mất.

Hôm nay cô đã rút kinh nghiệm mang giày bệt để dễ di chuyển hơn. Cô vừa chạy đến công ty cùng lúc thang máy nhân viên đã đầy người. Không thể chứa thêm nữa.

Cô đành bấm một cái thang máy khác nhưng cái thang máy đó đang ở trên tầng 20 và còn đang tiếp tục đi lên, chừng nào mới xuống kịp.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau lưng cô.

“Vào đây”

Nhiếp Tư Hinh giật mình xoay người. Sau lưng cô là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Cửa thang máy đang mở, Châu Vĩnh Lâm đứng bên trong nhìn cô. Ánh mắt sắc bén của hắn quét lên người cô từ trên xuống, cuối cùng dừng lại ngay đôi giày bệt của cô.

Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông lạ mặt khác.

Anh ta mặc vest cao cấp, dáng người cao lớn tương đương với hắn. Gương mặt tuấn mĩ thu hút người nhìn, làn da trắng như con gái. Nhìn qua còn nghĩ đây là công tử bột của gia đình giàu có nào đó.

Sao mới sáng sớm lại trùng hợp như vậy ?

Cô chậm chạp bước vào trong, mềm nhẹ nói.
“Cám ơn Châu tổng”

Châu Vĩnh Lâm vươn tay bấm cửa thang máy đóng lại.

Trong thang máy chật hẹp yên tĩnh bỗng nhiên vang lên những tiếng hút “rột… rột…”

Nhiếp Tư Hinh vừa nhìn qua liền thấy người đàn ông trắng trẻo kia đang uống hộp sữa trái cây. Uống sắp hết nhưng vẫn ráng hút đến giọt cuối cùng. Hút đến nỗi hộp sữa trái cây méo mó.

Cô khóe miệng xinh đẹp giật giật. Đàn ông cao to như thế cũng còn uống sữa trái cây sao ?

“Đây là phó tổng giám đốc của Kalman, Thiệu Nghiên”

Nhiếp Tư Hinh nghe thấy hắn giới thiệu liền không giấu được sửng sốt, cô vội vàng cúi đầu chào người bên cạnh. Không ngờ nhìn mặt non choẹt như thế mà là phó tổng giám đốc.

Cô chưa kịp lên tiếng, thì anh ta đã mở miệng đầy hào hứng.
“Chào, cô là thông dịch viên mới của cậu ta phải không ? Tôi là người đầu ấp tay gối của Châu tổng”

Nhiếp Tư Hinh chớp mắt có phần đứng hình. Nhất thời nghẹn họng không biết mở miệng thế nào.

Đột nhiên người đàn ông bên kia cầm lấy tay cô nhét cô ra phía sau hắn. Đổi chỗ cô đứng từ chính giữa hai người qua bên phải hắn. Thân hình cao lớn đứng chắn ngang giữa cô và Thiệu Nghiên làm cô thảng thốt.

Thiệu Nghiên cũng ngạc nhiên nhìn hắn.

“Bớt đùa cợt đi”
Hắn lạnh giọng nói.

Thiệu Nghiên rất nhanh thay đổi sắc mặt, bộ dạng ủy khúc.
“Mình đâu có đùa. Cậu đã quên những tháng ngày chung chăn gối của chúng ta, những buổi tối chúng ta cùng nhau chơi trên xe kịch liệt…”

Châu Vĩnh Lâm trừng mắt lạnh lùng làm cắt ngang lời anh ta.

Thiệu Nghiên rất nhanh nhậm miệng vội cười hí hửng.
“Uầy, giận rồi sao ? Cậu không được giận mình đâu, giận mình là không có ai dâng hiến thể xác phục vụ cậu nha”

Người đàn ông không thèm trả lời anh ta.

Thiệu Nghiên đưa đầu ra phía sau nhìn cô, cười cười đá mắt.
“Châu tổng lạnh lùng vậy thôi, nhưng cậu ấy say mê tôi lắm. Tôi biết mà”

Nhiếp Tư Hinh ánh mắt dị dạng nhìn anh ta. Cô từng gặp qua rất nhiều người thích đùa giỡn. Nhưng chưa từng gặp qua người nào có cách đùa giỡn biến thái như Thiệu Nghiên.

Người này mà cũng là phó tổng giám đốc ?

Anh ta đùa giỡn như vậy mà Châu Vĩnh Lâm không nói gì. Một là hai người là bạn bè thân thiết đến mức đủ để đùa nhây đến mức đó, hai là mấy lời Thiệu Nghiên nói là thật.

Chắc lẽ bấy lâu nay cảm giác của cô về hắn đã sai rồi sao ? Giới tính của hắn…

Cửa thang máy mở ra đến tầng của Thiệu Nghiên trước. Anh ta lưu luyến bước ra khỏi thang máy, giơ hai ngón tay như nghe điện thoại.
“Buổi tối call cho mình nhé”

“Cút”
Châu Vĩnh Lâm lạnh lẽo gằn ra một chữ.

Cửa thang máy đóng lại, gương mặt tuấn mĩ kia cũng biến mất sau thang máy.

Nhiếp Tư Hinh nhìn xuống cánh tay mình vẫn bị hắn nắm chặt. Cô vội dứt ra.

Châu Vĩnh Lâm trên mặt không có biểu hiện gì, im lặng thẳng mắt nhìn về trước.

Cửa thang máy mở ra, Hác Vĩ đã đứng chờ sẵn cúi đầu chào hắn. Lúc anh ta nhìn qua cô, có một tia ngạc nhiên. Châu Vĩnh Lâm bước ra khỏi thang máy đi thẳng vào trong phòng mình. Hác Vĩ cũng vội đi theo.

Lưu Quế và Anna sau khi cúi chào tổng giám đốc thì ngạc nhiên hỏi cô.

“Sao cô lại đi thang máy đó vậy ?”

Nhiếp Tư Hinh chớp chớp lông mi dài.
“À lúc nãy kẹt thang máy nên tổng giám đốc bảo tôi đi chung. Không phải trợ lý Hác cũng hay đi chung với tổng giám đốc sao ?”

Lưu Quế nhíu mày.
“Thang máy đó chỉ có Tổng giám đốc, phó tổng được dùng mà thôi. Còn Hác trợ lý chỉ được dùng khi đi theo tổng giám đốc có công việc quan trọng. Nhân viên bình thường không ai được phép dùng thang máy đó cả”

Nhiếp Tư Hinh lại sửng sốt. Vậy sao hắn lại bảo cô vào ?

(Người ta thích =))) )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN