Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch)
Y Tiêu
Dịch: Cầu Đạo Giả
Biên: Mựp
“Vù.” Tần Vân đứng ở trên boong thuyền hoa, vung tay áo một cái chân nguyên liền quét ngang đánh bay hai đoạn thân thể của Tê Ngưu Yêu ra khỏi thuyền hoa xuống sông.
Sinh cơ Tê Ngưu Yêu rất mạnh, mặc dù thân thể đã bị chém đứt nhưng lúc bị đánh bay xuống sông hắn vẫn còn một chút sinh cơ.
“Kẻ nào dám chọc giận Thủy Thần đều đáng chết!” Lúc nửa người trên của Tê Ngưu Yêu bị đánh bay vẫn kịp gầm lên một tiếng, miệng hắn há to, một quả tim trực tiếp bay từ trong miệng ra, trái tim kia so với trái tim yêu quái khác lại có chút bất đồng bởi trên đó có những phù văn màu đen rậm rạp chi chít.
“Không ổn!”
Sắc mặt Tần Vân và cô gái mặc áo bào xanh nhạt đều biến đổi.
Trong con mắt trừng to của Tê Ngưu Yêu tràn đầy điên cuồng.
“Oành!”
Hào quang của phù văn trên trái tim màu đen mà hắn phun ra đại thịnh, theo một tiếng “oành” liền nổ ra trở thành vô số chất lỏng màu đen bắn về bốn phương tám hướng.
Tần Vân lập tức vung tay lên: “Phong cấm!”
Phong Cấm Thuật trong nháy mắt thi triển bao phủ hơn phân nửa chất lỏng màu đen văng khắp nơi, nhưng nương theo tiếng “xuy xuy xuy” vang lên, màn hào quang phong cấm vậy mà trong nháy mắt đã bị xuyên thấu, vài phần chất lỏng màu đen vẫn như cũ bắn về bốn phía.
Tần Vân liền cất bước tiến lên, kiếm trong tay quét một cái! Trong nháy mắt kiếm quang hình thành màn sáng ngăn cản ở phía trước, chất lỏng màu đen bắn về phía thuyền hoa bị chặn lại, chỉ nghe tiếng “xuy xuy xuy” vang lên, kiếm quang do Tần Vân thi triển tuy bị ăn mòn nhưng vẫn coi là đã ngăn được.
“Quả là một chất độc tàn nhẫn!” Tần Vân kinh hãi.
Cô gái mặc áo bào xanh nhạt duỗi tay trái ra, lập tức ánh sáng màu xanh mịt mờ bao phủ bao phủ xung quanh, chất độc màu đen bắn về phía bờ bên này đã bị ngăn cản bởi màn sáng.
Mà chất độc bắn về phía bờ bên kia mặc dù đã chịu sự ngăn cản của Phong Cấm Thuật nhưng vẫn còn vài giọt rơi vào trên cơ thể một vài người, chỉ thấy những người kia đều kêu đau thảm thiết, cơ thể nhanh chóng bị ăn mòn đến thối rữa, vẻn vẹn thời gian một hơi thở, những người kia đều đã biến thành một vũng nước. Sắc mặt những người dân xung quanh đều bị dọa đến trắng bệch, nhanh chóng lùi về sau.
“Những con yêu quái này. . .” Trong đầu Tần Vân nổi lên một số hình ảnh đã gặp qua ở cửa khẩu Bắc Địa, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn nhiều.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Tần công tử.”
Đám cao thủ trong quân đội trên thuyền hoa nhẹ nhàng thở ra, liền đến hành lễ cảm kích nói.
“Ầm ầm ầm”, cô nàng Trần Sương lại từ trên lầu của thuyền hoa nhanh chóng chạy xuống, hướng ánh nhìn cảm kích về phía Tần Vân, nói: “Vân ca ca.”
“Đa tạ Tần công tử.”
“Đa tạ Tần công tử cứu tính mạng này của ta.” Bảy vị danh kỹ trong khoang cũng lập tức từng người một ra hành lễ.
Mắt Tần Vân nhìn về phía Trần Sương, rồi lại quét mắt ra khắp xung quanh, nói: “Ổn cả rồi. Hơn nữa nếu các ngươi muốn cám ơn thì có lẽ các ngươi nên cám ơn một người khác.” Nếu không có Chưởng Tâm Lôi oanh kích kéo dài thêm chút thời gian thì hắn căn bản cứu viện không kịp.
. . .
“Tránh ra, mau tránh ra.”
“Toàn bộ tránh xa một chút.”
Vốn vô số người đến xem chọn hoa khôi lại bị nha dịch và binh sĩ quát tháo, bọn họ chỉ còn nước rời đi.
Vừa mới nghe được tiếng gầm rung trời: “Kẻ nào chọc giận Thủy Thần đều đáng chết!” của Tê Ngưu Yêu, vô số người muôn phần hoảng sợ chạy tứ phía, người thì cứ lo chen chúc mà con đường chỉ rộng có bấy nhiêu, trong lúc nhất thời căn bản chẳng có bao nhiêu chạy thoát. Bây giờ tuy rằng bị quát lớn nhưng họ ngược lại không vội! Bởi vì bọn họ đều thấy được ba con yêu quái kia đã bị giết, nguy hiểm đã không còn.
“Nghe rồi chứ? Hình như là do Thủy Thần tức giận nên phái yêu quái đến.”
“Đến thì sao nào? Đang lúc chọn hoa khôi, cao thủ xung quanh nhiều như mây, yêu quái có đến cũng chỉ để nạp mạng mà thôi.”
“Thế nhưng vẫn là có hơn hai mươi người chết đi đấy.”
Dân chúng xung quanh mới vừa cảm khái vừa thổn thức, chẳng hề kinh hoảng, bởi thế đạo này so với nơi đây càng thêm thê thảm. Nếu là ở ngoài thành. . . thì những giống vậy lại càng xảy ra như cơm bữa.
“Ta mới vừa nhìn thấy sấm chớp vừa rồi, ba đạo chớp giật vang lên tiếng “rầm rầm rầm” rồi đánh lên cơ thể ba con yêu quái kia.”
“Sấm sét từ đâu ra?”
“Không thấy rõ.”
“Nhìn vị công tử đang trên thuyền hoa kia kìa, vừa rồi từ đằng xa trong nháy mắt đã tới rồi một kiếm chém bay đầu con yêu quái lợi hại kia.”
Đám dân chúng đều nghị luận sôi nổi.
Tuy rằng sáu năm trước, danh tiếng Tần Vân ở quận thành Quảng Lăng rất lớn, nhưng suy cho cùng sáu năm đã qua, khuôn mặt và chiều cao đều có sự thay đổi lớn, mới về quê nhà, số người có thể nhận ra hắn đã ít nay càng thêm ít.
Bờ sông bên cạnh, binh sĩ xung quanh đều đề phòng, dân chúng bình thường cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Quận chủ công tử ‘Ôn Xung’ cũng đứng ở một bên, có chút khẩn trương khi nhìn mấy bãi nước mủ trên mặt đất.
Ôn Xung nhịn không được hỏi “Tần Vân huynh, chỉ cần vài giọt nọc độc bắn ra, bọn hắn liền hóa thành nước mủ rồi sao? Yêu quái lúc nào cũng lợi hại như vậy sao?”
“Ngươi thấy qua bao nhiêu yêu quái rồi?” Tần Vân hỏi.
“Gặp thì không nhiều lắm, nhưng nghe nói thì rất nhiều.” Ôn Xung liền nói.
“Không có cao thủ ở bên cạnh thì nên tận lực cách yêu quái xa một chút đi.” Tần Vân không có nhiều lời mà đi về thi thể ba con yêu quái đã được vớt lên, ba con yêu quái cũng đã hiện ra nguyên hình.
Cô gái mặc áo bào xanh nhạt kia đứng ở đó, trong tay cầm lấy một nhánh cây, thọc thọc thi thể của ba con yêu quái rồi cẩn thận quan sát. Mà Tần Vân lại chạy qua, chắp tay nói: “Tại hạ Tần Vân, cám ơn sự trợ giúp của đạo hữu.”
“Ta chẳng muốn giúp ngươi đâu mà chẳng qua là muốn cứu dân chúng vô tội mà thôi.” Cô gái mặc áo bào xanh nhạt cũng không ngẩng đầu mà là ngắm nhìn thi thể của yêu quái.
“Đây đều là ma bộc.” Tần Vân nói.
“Ồ?”
Cô gái mặc áo bào xanh nhạt lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vân, kinh ngạc muôn phần nói: “Ta xem qua ghi chép trong điển tịch nên hoài nghi chúng nó có thể là ma bộc, nhưng vẫn là lần đầu tiên ta tận mắt nhìn thấy.”
“Ma bộc quả thật rất hiếm thấy, ta ngao du khắp thiên hạ vẫn là gặp qua ở của khẩu Bắc địa.” Tần Vân nói.
Cô gái mặc áo bào xanh nhạt gật đầu, lập tức mới phản ứng tới, liền nói: “Ta họ Y, bái kiến Tần huynh.”
“Y cô nương.” Tần Vân cũng mỉm cười nói.
“Tần huynh lúc trước đã thấy qua ma bộc sao?” Cô gái mặc áo bào xanh nhạt liền truy vấn.
Tần Vân gật đầu: “Thấy qua.”
“Tần huynh có thể nói tỉ mỉ một chút không?” Cô gái mặc áo bào xanh nhạt liền hỏi.
Tần Vân nhìn xuống thi thể yêu quái, nói : “Y cô nương cũng biết, người tu tiên chúng ta và đám yêu quái đều có chút pháp môn tu luyện thân thể! Nhưng lúc bình thường chúng ta tu luyện cũng phải cẩn thận từng li từng tí, e sợ cơ thể hỏng mất, từ đây con đường tu tiên bị đứt đoạn.”
Cô gái mặc áo bào xanh nhạt gật đầu.
Tần Vân nói: “Nhưng ma bộc, là do một số Đại yêu không từ thủ đoạn thông qua ngoại lực cưỡng ép tăng lên cấp độ thân thể của một số yêu quái. Ví dụ như dùng độc hay dùng thủ pháp luyện đan luyện khí. . . Cuối cùng dùng đủ mọi phương pháp độc ác để luyện ra một ma bộc. Những loại ma bộc này chúng bình thường đều không có trí nhớ, không sợ tử vong, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.”
Tần Vân nói: “Lúc chiến đấu cũng rất đáng sợ. Bởi bọn hắn căn bản là không sợ chết, mà một kẻ thù không sợ chết là vô cùng đáng sợ, vả lại một số ma bộc hơi chút lợi hại cũng sẽ có chút thủ đoạn đồng quy vu tận. Vừa rồi con Tê Ngưu Yêu phun ra trái tim kia vì biết rõ hẳn phải chết nên cũng muốn cố hết sức giết thêm người nào hay người đó.”
Cô gái mặc áo bào xanh nhạt gật đầu: “Đúng, thông thường cơ thể bị phân thành hai nửa thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đối thủ theo thường lệ cũng sẽ thả lỏng. Nó thì vẫn còn có thể phun trái tim ra để tiến hành một chiêu điên cuồng cuối cùng.”
“Đây chính là ma bộc.” Tâm trạng Tần Vân phức tạp.
Ma bộc, khiến hắn nghĩ tới chiến trường cửa khẩu Bắc Địa, nghĩ đến nhiều người trọng thương bởi đám ma bộc ấy, thậm chí là nhớ đến một số người bạn đã khuất.
Bỗng nhiên mặt đất khẽ chấn động.
Tần Vân nhìn về phía xa, xa xa có tuấn mã chạy vội, Quận chủ đại nhân cùng Phương thống lĩnh mang theo hơn trăm cận vệ trùng trùng điệp điệp chạy đến.
Rất nhanh, lão Quận chủ đã tới gần.
“Cha.” Ôn Xung liền nghênh đón đi lên.
Lão Quận chủ gật đầu, mắt nhìn vào thi thể yêu quái trên mặt đất rồi lập tức nhìn về phía cô gái mặc áo bào xanh nhạt, có chút không xác định mà hỏi: “Y Tiêu phải không?”
“Bác Ôn.” Cô gái mặc áo bào xanh nhạt cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Tần Vân trong lòng khẽ động.
Y Tiêu ư?
Lão Quận chủ lộ ra dáng tươi cười: “Lần trước gặp ngươi còn là một đứa bé, trưởng thành rồi, trưởng thành rồi. Để ta giới thiệu cho người vị này chính là Tần công tử mà ta đề cập qua trong thư.”
“Vừa mới thấy qua thủ đoạn của Tần công tử rồi.” Y Tiêu mang theo một tia mỉm cười nói.
Lão Quận chủ lại nhìn về phía Tần Vân, nói: “Tần công tử, vị này chính là cháu gái mà ta nhắc qua trong những người đồng hành khác.”
“Ta cũng đã thấy qua Chưởng Tâm Lôi của Y cô nương rồi.” Tần Vân cũng mỉm cười nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!