Tối Tiên Du (Dịch)
Độ khẩu
– Ta biết này!
Diệp Vô Song vẫn kiên trì giơ tay.
Bạch Mục không phải phải Lâm Phiền, không thể đem mặt mũi của mình vứt bỏ được. Bạch Mục hỏi:
– Vô Song, ngươi biết cái gì?
Diệp Vô Song đúng thật là biết rõ sự tình của Cổ Nham, thân phận của Cổ Nham có chút không tầm thường. Khi trước, tông chủ Thiên Hành tông cùng một đệ tử Tử Trúc lâm hợp thể song tu, cuối cùng sinh ra hắn. Phụ thân hắn dùng ngoại lực giúp hắn Trúc Cơ, thế nên tám tuổi đã đạt tiểu thành. Nhưng mà…
Diệp Vô Song nói khẽ:
– Nhưng mà phụ thân hắn lại bị yêu nữ tà phái quyến rũ, rứt vợ bỏ con, bây giờ chính là giáo chủ tà phái Huyết Ảnh Giáo. Tông chủ ta nói, phụ thân Cổ Nham là một thiên tài, hắn có thể dung hợp đạo pháp của cả chính đạo và tà phái tạo thành một mạch, Huyết Ảnh giáo hiện tại bài danh thứ ba trong số tất cả tà phái tại tuyệt địa mênh mông. Nghe nói ngay cả chưởng môn cũng hỏi đến chuyện này, tất cả mọi người đều lo lắng Cổ Nham sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Vân Thanh môn mà đầu nhập Huyết Ảnh giáo. Ba trăm năm trước tà đạo đại chiến, Huyết Ảnh giáo cùng Thiên Hành tông của Vân Thanh môn tiến hành một hồi đại chiến, song phương người chết vô số, kết thù sâu đậm. Chính vì đủ loại nguyên nhân như vậy nên Cổ Nham mới bị Thiên Hành tông bài xích, không người nào chủ động nói chuyện với hắn, hắn tìm người khác nói chuyện, người khác chỉ ứng phó khách sáo mấy câu, dần dần trở thành tính cách như bây giờ. Trước khi ta đi, tông chủ có ý dặn dò, Cổ Nham sư huynh không phải người xấu, có thể nói chuyện với hắn thì nói nhiều một chút.
Lâm Phiền gật đầu nói:
– Tông chủ ngươi tìm đúng người rồi.
– …
Diệp Vô Song nheo mắt nhìn Lâm Phiền, suy nghĩ xem tên này là châm chọc hay là không châm chọc?
Bạch Mục nói:
– Vậy chúng ta có cần phải trò chuyện với hắn không?
– Không cần đâu, Cổ Nham sư huynh có lẽ từ sớm đã thích ứng với chuyện chúng ta nói chuyện phiếm, hắn bay một mình rồi.
Lâm Phiền trời sinh tính tình tùy ý, không thích tận lục tìm người nói chuyện phiếm.
…
Bởi vì Lâm Phiền còn chưa có tích cốc, tuy ba bữa có thể giảm xuống còn hai, nhưng vẫn phải ăn cơm. Mọi người mỗi ngày đều cần nghĩ ngơi vài canh giờ, trước khi qua sông lớn, liền tìm một khách sạn bên sông để ngủ trọ.
– Các vị đạo gia đây nghỉ ngơi hay ở trọ?
Tiểu nhị ân cần tiếp đãi hỏi.
Cổ Nham làm đội trưởng, phải có nghĩa vụ phụ trách việc ăn ở của mọi người, bất quá, hắn lại không có tiền. Mà người duy nhất cần ăn thịt là Lâm Phiền, thế nên hắn liền can thiệp.
– Bốn gian phòng, một lượng bạc rượu và thức ăn, ăn cơm trước.
– Đạo gia không cấm sao?
Tiểu nhị tiếp nhận bạc vụn hỏi.
– Không có.
– Bốn vị đạo gia ngồi tạm ở đây, rượu và thức ăn sẽ được mang lên ngay.
Bốn người đi vào khách sạn, Bạch Mục cùng Diệp Vô Song có chút hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, Cổ Nham khẽ nhíu mày, tựa hồ không thích nơi này chút nào. Lầu một khách sạn có hai bàn có khách, một bàn chỉ là thương nhân bình thường, mai sáng đón thuyền đi qua tiểu Đông Châu. Bàn còn lại là hai nữ tử đang uống trà. Một người quần áo màu xanh, đeo mạng che mặt, khi uống trà liền nhẹ vén khăn che mặt đi, rất có hàm dưỡng của một tiểu thư khuê các, y phục trên người toàn là được làm thủ công, không phú tức quý. Nữ tử còn lại thì ngược lại, mặc áo da hổ ngắn đến đầu gối, áo ngắn vải thô giống như người nghèo, nhưng cô gái này mặc áo da hổ, lại nhìn ra có chút lão luyện.
Cổ Nham vừa đi vừa nhìn hai nử tử này, thấp giọng nói:
– Ma giáo.
Trên quần áo có ký kiệu trăng sáng của ma giáo.
Nử tử áo ngắn tựa hồ nghe thấy Cổ Nham nói thầm, quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, thấp giọng nói một câu, nử tử áo xanh ngẩn đầu lại nhìn, thoáng gật đầu, xem như chào hỏi xong. Bốn người Cổ Nham cũng nhẹ gật đầu đáp lễ, đi qua một bên ngồi xuống bàn. Ba trăm năm trước tà phái xâm lấn, chính đạo cùng ma giáo liên minh, đến nay liên minh vẫn chưa bị hủy, tuy song phương trên phương diện tu luyện đều khác nhau, nhưng dựa theo minh ước, song phương đệ tử đều là sư huynh đệ. Không được công kích lẫn nhau, trên đường gặp chuyện cần trợ giúp liền phải trợ giúp người ta.
Bởi vì người trong chính đạo đều thanh tâm quả dục, ma giáo lại pháp luật và kỷ luật nghiêm minh, mấy trăm năm qua ở chung cũng xem như hòa thuận. Ma giáo ở Tây Châu cùng với tuyệt địa mênh mông của tà phái liền kề nhau, chính đạo cũng không hy vọng tà phái gây hại tới mười hai châu, thế nên tất cả đều nhất chí một điểm, toàn bộ môn phái của chính đạo, kể cả Vân Thanh môn đều dặn dò đệ tử không được có ý sung đột cùng đệ tử ma giáo, nhưng đồng thời cũng không nên quá gần gũi ma giáo. Bởi vì phương pháp tu chân của hai bên như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhỏ thì dễ tạo ra tranh luận, lớn sẽ ảnh hưởng đối phương.
Lâm Phiền nội tâm có phần nghi hoặc, hai nữ nhân này giống như đang bị truy sát, hiện thời hóa thành dân thường, che dấu trong khách sạn, hơn nữa, nữ nhân áo ngắn hẳn là bị thương không nhẹ. Lâm Phiền làm sao thấy được à, bởi vì nữ nhân áo ngắn thuận tay phải, mà nàng lại dùng tay trái trợ giúp, trừ khi tay phải bị thương nếu không thì không thể như vậy được. Nói đến đuổi giết, các nàng lựa chọn vị trí gần cửa sổ, những lúc nhìn ra bên ngoài cửa sổ thần sắc đa phần cảnh giác.
Lâm Phiền ngồi xuống nói:
– Chúng ta hôm nay không nghĩ lại, được chứ?
– Vì cái gì?
Diệp Vô Song cười hỏi:
– Lâm Phiền, không phải trên đường đi người liên tục nhắc tới chỗ trọ cùng rượu thịt sao?
– Ta đột nhiên cảm thấy ta nên tích cốc vài ngày, xem mình có thể chịu nổi hay không ấy mà.
Lâm Phiền la lớn:
– Tiểu nhị, không nghĩ trọ, giúp ta lấy hai cân thịt bò khô, nửa cân rượu Địa Hoàng, tất cả mang đi.
Cổ Nham ngăn lai:
– Không thể, ngươi xem Bạch Mục cả ngày nay có chút mệt mỏi rồi.
Bạch Mục hổ thẹn:
– Làm cho mọi người lo lắng rồi.
Cổ Nham lắc đầu:
– Ngươi ngự phong phi hành, dùng chính là pháp thuật, không có bất kỳ trung gian gì, chân khí hao tổn nhiều nhất, đêm nay nghĩ ngơi một đêm, mai lại lên đường.
– Được rồi, ta nói thật vậy.
Lâm Phiền thấp giọng nói:
– Đệ tử ma giáo giống như đã chọc phải phiền toái, chúng ta tốt nhất vẫn là trốn xa một tí.
Cổ Nham có chút sững sờ trả lời:
– Ma giáo cùng Vân Thanh môn chúng ta có minh ước, nếu như đệ tử ma giáo gặp nạn, lại ở tại địa giới Đông Châu, đệ tử Vân Thanh môn chúng ta nên tương trợ mới phải.
Thôi được rồi, đáng lẽ ra mình không nên nói thật mới phải, Lâm Phiền hối hận, sớm biết như vậy thì tốt hơn vẫn là lấy cớ mình sinh bệnh… cớ này tuy có nát thật đấy, nhưng lừa Cổ Nham hẳn đã đủ rồi.
– Ta đi hỏi xem.
Cổ Nham không sợ vướng thêm phiền toái, đi đến bên cạnh hai cô nương kia nói:
– Hai vị cô nương, tại hạ là đệ tử Vân Thanh môn Cổ Nham. Xin hỏi hai người có gặp phiền toái hay không?
Cô nương mặc áo xanh hành lễ trả lời:
– Cổ Nham sư huynh, chúng ta không có phiền toái nào đâu, dù cho có, cũng không dám làm phiền đến đệ tử Vân Thanh môn.
Nử tử áo ngắn lộ vẻ lo lắng ra mặt, Lâm Phiền nhìn thấy hết, nghiêng đầu hỏi:
– Bạch Mục, ngươi nói xem, Tam Tinh trận phối hợp với Thiên Lôi phù của ta thì uy lực tăng bao nhiêu?
Bạch Mục gật đầu:
– Tam Tinh trận là pháp trận di hình, tác tụng tương đối cực hạn. Trừ khi chúng ta có thể xác định đối thủ xuất hiện chỗ nào, bày trận pháp ở đó, nếu không thì không dùng được.
Lâm Phiền vỗ vai Bạch Mục:
– Đi, chúng ta đi tiểu.
– …
Diệp Vô Song quay mặt, quá thô tục.
Bạch Mục là người thành thật liền giải thích:
– Ta không cần…
– Ta cảm thấy ngươi cần, chúng ta đi.
Đã không thể thoát khỏi phiền toái thì nên có chuẩn bị sẳn đã, không những chuẩn bị nghênh đón phiền toái mà còn phải chuẩn bị chạy trốn. Bất quá lúc này mà chạy thì cũng giống như mang theo phiền toái đấy. Mặc kệ, nếu thật sự không được thì cứ dựa theo điều thứ hai trong mười điều chân ngôn, chết đạo hữu không chết bần đạo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!