Tối Tiên Du (Dịch)
Thái Ất Thần Lôi
Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền đang vui vẻ khống chế trúc kiếm dưới trăng mà trong lòng bối rối vạn phần.Liên thủ Lâm Phiền lật đổ Tuyết Cơ, tên Lâm Phiền này khẳng định sẽ mặc kệ, thậm chí chình mình còn sẽ bị thằng nhãi này chơi xỏ nữa đấy. Nhưng nếu Tuyết Cơ lấy được Huyết Diệu thạch thì chỉ sợ mình không thể thoát thân được. Rời đi không quản sao? Tuyết Cơ đã đáp ứng đem Huyết Diệu thạch cho mình, mình lại như vậy mà rời đi thì quả thật có chút không cam lòng.
Huyết Ảnh giáo thật sự khó đối phó, Tuyết Cơ vốn là người của Trúc Kiếm đường nên nàng không tu tập Huyết Ảnh đại pháp, nếu như đánh nhau thì mình còn có thể chạy được. Nếu như xuất hiện một cao thủ Huyết Ảnh giáo có tu vi ngang với Tuyết Cơ, chỉ sợ…
Sinh tử được mất chỉ cách nhau một sợi tóc, Lúc đến gần trấn nhỏ, Tuyết Cơ hỏi:
– Lâm Phiền, ngươi có chắc là vật đó nằm miếu thổ địa không?
Không xong, Tây Môn Suất vừa nghe đã biết có chuyện chẳng lành, quả nhiên suy đoán của mình chính xác, đồng bọn của Tuyết Cơ đã lục tìm miếu thổ địa này một lần rồi, may mắn là do chính thằng nhãi này giấu, nếu không hiện tại đã muốn tới điện diêm la ngồi uống trà với nhau rồi.
Lâm Phiền cười hỏi:
– Tuyết hộ pháp, ngươi vì cái gì mà có thể xác định vật đó không nằm ở miếu thổ địa?
– …
Tuyết Cơ sững sờ:
– Ta chỉ muốn ngươi biết, tốt nhất đừng có gạt ta.
Lâm Phiền nghi vấn:
– Chẳng lẽ Tuyết hộ phpas đã giúp đỡ điều tra qua miếu thổ địa rồi.
– Đương nhiên không có!
Tuyết Cơ mặt không đổi sắc trả lời.
Tây Môn Suất nghi hoặc, chẳng lẽ tiểu tử này có hậu chiêu? Ba tên đồng bọn của hắn vẫn còn đang ở Liên Hoa sơn ngây ngốc, chẳng lẽ thật sự có cao nhân Vân Thanh môn đi theo? Nếu như là vậy… Tây Môn Suất đổ mồ hôi lạnh toàn thân, mình mấy ngày nay cực khổ điều tra đều không có bất kỳ phát hiện nào, điều này có thể nói rõ rằng tu vi của vị cao nhân này đã đến cảnh giới sâu không lường được.
…
Huyết Diệu thạch và giấy vàng đều là vật phàm, người tu chân không thể cảm giác được vị trí của nó mà chỉ có thể dùng mắt thường quan sát. Ba người đáp xuống miếu thổ địa, xung quanh bốn phía rất yên tĩnh, trong miếu thổ địa chỉ có hau ngọn nến nhỏ đang cháy tạo nên ánh sáng nhàn nhạt. Thổ địa dù sao cũng chỉ là tiểu thần nhỏ nhất, miếu thờ không lớn, bất quá ở một nơi nhỏ đến vậy, chỉ thấy trước mặt thờ thổ thần, không còn vật gì khác.
– Đi lấy.
Tuyết Cơ noi. Nhẹ nhàng nàng kéo tay áo tay phải, một mảnh vòng tay không phải vàng không phải bạc trói lên tay Lâm Phiền, Tây Môn Suất biết rõ thứ này, đây là một loại bảo khí của Huyết Ảnh giáo, nếu có đủ tài liệu chỉ định thì có thể căn cứ theo sách vở chỉ dẫn mà luyện ra, bảo khí này có tên Khóa Tiên Liên, một khi bị khóa, chỉ cần tu vi kém hơn không quá nhiều thì không cách nào thoát ra được, nó xâm nhập vào thẳng huyết mạch đem đối phương đánh chết.
Lâm Phiền tại tước thổ thần vái vài vái:
– Đừng trách đừng trách.
Rồi hắn cầm lấy thần tượng bằng gỗ lên sờ mó, cuối cùng Huyết Diệu thạch cũng xuất hiện trong tay Lâm Phiền, Lâm Phiền hỏi:
– Cái này đưa cho ai đây?
– Cho ta.
Tuyết Cơ nói.
Lâm Phiền mỉm cười nhìn sang Tây Môn Suất, một mũi tên giết hai con nhạn, vật thì chỉ có một mà lại đến hai người mua, vậy các ngươi chém nhau đi. Nhưng thái độ của Tây Môn Suất lúc này lại vượt khỏi tầm dự đoán của Lâm Phiền:
– Nếu như Tuyết hộ pháp đã yêu mến vật này như vậy, chi bằng ngươi fz cứ tự giữ đi. Cáo từ!
Dứt lời, hắn liền trực tiếp bay vút lên thiên không, một đạo huyết võng bất ngờ xuất hiện, bao trùm lấy nửa mẫu chụp xuống Tây Môn Suất. Tên amwtj dày này đã sớm có chuẩn bị, lập tức xuất ra một lá tờ nhỏ hình tam giác uy vũ:
– Phá tà!
Một đạo bạch quanh từ lá cờ phát ra phá tan huyết võng, Tây Môn Suất lập tức bay ra.
Tây Môn Suất nhìn Tây Môn Suất chạy trốn mà cười lanh:
– không nghĩ tới thằng nhãi này lại còn có Thất Phá kỳ.
Phá kiếm, phá pháp, phá thủy, phá tà, phá huyễn, phá khí, phá quỷ, đây là pháp bảo giữ nhà của sư phụ Tây Môn Suất, cũng chính là Ma Quân đời trước nay Tây Môn Suất lại sử dụng pháp bảo này, mặc dù dùng chưa tới mợt thành nhưng cũng đủ để phá tan huyết võng mà sống sót. Bất quá cũng xác minh được Ma Quân đời trước đã chết là sự thật, chỉ có Ma Quân chết thì pháp bảo mới vô chủ, Tây Môn Suất mới có thể luyện hóa được nó.
Bất quá, thất phu vô tội nhưng hoài bích có tội, nguyên lại là Tây Môn Suất muốn bỏ chạy, nhưng lại làm lộ ra Thất Phá kỳ, Tuyết Cơ làm sao có thể bỏ qua cho hắn? Một bóng đường sắc đỏ từ bên ngoài miếu thổ địa cấp tốc truy đuổi hắn. Tuyết Cơ quayd dầu nhìn Lâm Phiền, tên này vẫn đang tỏ vẻ mờ mịt, Tuyết Cơ nội tâm cười, muốn dùng kế ly gián làm mình và Tây Môn Suất đánh nhau, lại không ngờ mình đã có người giúp đỡ rồi, Tây Môn Suất chỉ sợ cũng khí có thể tự bảo vệ bản thân, huống hồ tranh cướp vật ấy. Tuyết Cơ hỏi:
– Tuổi tác?
– Mười sáu.
– Được… dựa theo môn quy, ngoại nhân không được tu hành pháp môn trúc kiếm, hiện tại có hai biện pháp để ngươi lựa chọn, biện pháp thứ nhất, ngươi chết.
Lâm Phiền lắc đầu liên tục:
– Biện pháp này rất không ổn.
– – Còn có một biện pháp khác, chính là phản bội Vân Thanh môn, đầu nhập Huyết Ảnh giáo.
Tuyết Cơ lắc đầu:
– Vậy thì do chính ngươi tìm chết, ta chỉ có thể thành toàn cho ngươi.
Một cái ngân liên theo cánh tay đánh ra.
Lâm Phiền cúi đầu, ngón tay đặt ngay trước miệng quát:
– Tật!
Dứt lời, sau lưng Tuyết Cơ lập tức gặp phải trùng kích, người bị đánh bay đi, đánh vỡ cả tường gỗ của miếu thổ địa, lại đánh vỡ luôn cả tường đá bên ngoài. Vận chuyển chân khí, có cảm giác chân khí hỗn loạn, khó có thể ngưng tụ lại. Lâm Phiền nhảy lên đầu tường, hai tay mở ra:
– Thiên Địa Lôi Hỏa!
Đom đóm bay lên, vô số đôm đóm từ trong miếu thổ địa bay ra, đem hai người bao vậy lại. Tuyết Cơ đứng lên, nhìn trái nhìn phải, không phải đom đóm mà là phù chú thị thúc dục ban đêm đang lập lòe ánh sáng.
Lâm Phiền nói:
– Cái bẫy này vốn là dành cho Tây Môn Suất, ban ngày sau khi các ngươi đi rồi, ta tốn nửa canh giờ mới vẽ nên ba trăm tấm phù trú đặt trong hòm công đức. Không cần thúc dục chân khí đâu, Thiên Địa Lôi Hỏa là pháp thuật bắt buộc mà đệ tử Vân Thanh môn phải học, chuyên phá chân khí hộ thể của tà nhân.
– Đây vốn là Thái Ất Thần Lôi?
Lâm Phiền kinh ngạc:
– Ngươi vậy mà lại biết rõ.
Tuyết Cơ giận dữ, ngươi chiếm thế thượng phong hết rồi vẫn còn muốn gạt người à. Thái Ất Thần lôi quả thật chính là khắc tinh của đệ tử tà phái, không chỉ phá đi chân khí hộ thể mà còn phá luôn cả pháp bảo tà môn, uy lực vô cùng. Nhưng mà… nếu như thật sự là Thái Ất Thần Lôi, phỏng chừng cả trấn nhỏ này đều bị tạc thành bình địa, mình cũng đã sớm biến thành bụi bặm luôn rồi. Thái Ất Thần Lôi không phải ai cũng biết dùng, cho dù là Vân Thanh môn, tính cả những lão bất tử kia thì có người sử dụng được hay không vẫn là ẩn số.
Lâm Phiền tên mặt dày này, Thái Ất Thần Lôi trên sách vở có ghi lại, nhưng tuyệt đối không phải là Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Nguyên Anh kỳ có khả năng điều khiển được nó. Chân chính chính là tên này đang giả heo ăn thịt hổ, Lâm Phiền thừa dịp Tuyết Cơ phân tâm nhìn ra ngoài, hắn đã vẽ ra mấy chục tấm Thổi lôi phù dán vào lưng Tuyết Cơ, đáng tiếc Tuyết Cơ cũng được coi như cao thủ, nhưng lại bị Thất Phá kỳ quấy nhiễu, vậy nên mới thành toàn cho tên này. Kim mộc thủy hỏa thổ ngũ lôi đều có đặc tính cơ bản, kim lôi sắc bén, mộc lôi ầm ĩ, thủy lôi nặng nề, hỏa lôi dũng mãnh, thổ lôi phá khí. Có thể điều khiển ngũ lôi biến hóa mới chỉ tính là nhập môn, mà theo sử sách ghi lại thì Thái Ất Thần Lôi chính là lôi quyết chính đạo cảnh giới cao nhất.
– Bị khám phá ra rồi, ta tranh thủ chạy đây.
Lâm Phiền cười, khống chế trúc kiếm.
– Sao không giết ta?
Lâm Phiền sững sờ, sau đó nói:
– Bởi vì ta không muốn giết ngươi!
Nói xong liền xoay người rời đi. Thật sự là thế à? Đương nhiên là không phải rồi, chính tà bất lưỡng lập. Nhưng những lá phù này đã quá thời khắc rồi… chân khí rót vào phù chú, không động tới nó, chân khí sẽ chậm rãi tán đi. Ngay lúc triệu hoán chúng liền cảm ứng mà động, nhưng lại có thời gian hạn chế, nếu không Lâm Phiền cũng không cần phải mang giấy vàng, mà đeo trên lưng một cái rỗ đựng phù chú, hoàn toàn có thể giảm bớt thời gian vẽ bùa.
Vừa rồi Lâm Phiền đã thúc dục một lần, lập tức phát hiện không ổn. Nghiêm khắc mà nói thì không thể tính vào chuyện quá thời hạn, nhưng uy lực của đám phù chú này đã xuống mức thấp nhất. Lâm Phiền đương nhiên sẽ không nói với Tông chủ lời thật, nàng còn một người giúp đỡ đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!