Tối Tiên Du (Dịch) - Chuyện cũ (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tối Tiên Du (Dịch)


Chuyện cũ (Thượng)



Tuyết Cơ điều tức tại chỗ, rất nhanh đã khôi phục khống chế chân khí, một bóng người đáp xuống bên cạnh Tuyết Cơ, hắn là một nam tử, toàn thân được cao bọc trong một tần huyết quang, Tuyết Cơ cũng không nói nhiều lời:

– Chúc mừng triệu đường chủ đã luyện được Huyết Vân chướng.

– Huyết Diệu thạch?

Triệu đường chủ lạnh lùng hỏi.

– Đã bị Tây Môn Suất cướp đi.

Tuyết Cơ cũng không hỏi gì thêm Triệu đường chủ.

– Còn tên tiểu đạo sĩ Vân Thanh môn thì sao?

– Còn có thể nói sao?

Tuyết Cơ vung tay lên, vòng tay từ trong miếu thổ địa bay trở về tay mình.

Triệu đường chủ nói:

– Tây Môn Suất vô cùng xảo trá, lại nắm Thất Phá kỳ trong tay, quả thật khá khó đối phó. Nơi đây người chính đạo quá nhiều, chúng ta về bẩm báo giáo chủ trước, đợi quyết định tiếp theo.

– Vâng.

Tuy không phải cùng đường khẩu, nhưng Tuyết Cơ chỉ là một hộ pháp còn người ta lại là đường chủ lận, trong lời nói tự nhiên phải khách khí vài phần rồi.

Lời nói dối này là nhân quả báo ứng của Lâm Phiền sao, làm cho Tuyết Cơ phải giúp đỡ Lâm Phiền sao? Đương nhiên không phải, Tuyết Cơ là ai chứ? Hộ pháp tà phái, có thể nuốt lời giết người mà không thèm nháy mắt, chẳng qua nếu như Tây Môn Suất cầm đi Huyết Diệu thạch thì còn có thể tha thứ, nếu như biết Lâm Phiền đánh bại mình lấy đi Huyết Diệu thạch, chỉ sợ… nói sau đi nữa, Lâm Phiền có lẽ đã chạy đủ xa rồi, Cửu Lang sơn mạch là nơi tập kết của chính đạo, nàng cũng không muốn xông vào hang cọp mà đi tìm vật đó. Đêm nay nàng đã bị chính đạo bao vây tiễn trừ một lần, biết rõ cái gì gọi là song quyền nan địch tứ quần hùng.

Thất Phá kỳ, Tử Ngọ Càn Khôn quyển chính là hai đại pháp bảo giữ nhà của Tây Môn Suất, mà cổ kiếm thì chỉ là một thanh kiếm do sư phụ hắn luyện chế có lưu lại chút niệm tình thôi. Tây Môn Suất một mực ở Tây Châu vốn là địa bàn của ma giáo, hắn một mực không gặp cao thủ gì cả, trong lúc nhất thời có điểm dương dương tự đắc. Hiện tại mới biết được, ma giáo vốn với tới sư phụ hắn là Ma Quân đời trước nên dù truy nã đuổi bắt hắn nhưng chưa bao giờ phái ra cao thủ.

Hôm nay đối phó với một nhân vật không biết tên của Huyết Ảnh giáo thì mình liền bị ép dùng đến Thất Phá kỳ, làm cho sư phụ mình đến chết rồi mà vẫn phải bật dậy chửi mấy câu, điều này làm cho hắn có chút uể oải. Thiếu mất vài phần tâm ý muốn đi đoạt lại Huyết Diệu thạch, yên tĩnh bay qua Cửu Lang sơn, cũng không có tâm tình đi khiêu khích, không hướng tới phụ cận Liên Hoa sơn, mà hắn tiến nhập địa giới Trung Châu, một đường về phía tây, hướng về Tây Châu mà bay.

Lâm Phiền trở lại Liên Hoa sơn hỏi:

– Cổ Nham sư huynh đâu rồi?

– Bạch Mục đang đả tọa liền trả lời:

– Không biết, hắn nói muốn đi một lát.

– À.

Lâm Phiền cũng ngồi xuống ăn chút gì đó, hôm nay mua được không ít thứ tốt.

Cách Liên Hoa sơn khoảng mười dặm, bên dưới một khe núi, Cổ Nham đang đứng trước mặt một nam tử, nam tử hỏi:

– Xuất chiêu!

– Ngươi đối với Vân Thanh môn bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa với ngươi.

Nam tử gật đầu:

– Vân Thanh môn cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không làm cho đứa con phản lại lão tử.

Cổ Nham hỏi:

– Ngươi tới đây làm gì?

– Ta tới lấy vật đó, Huyết Diệu thạch.

Nam tử nói:

– Nó nằm trên người đồng bạn của ngươi, ngươi đi lấy nó về cho ta.

– Vì cái gì?

Cổ Nham hỏi:

– Tại sao ta phải nghe theo lời ngươi?

Nam tử trả lời:

– Nếu không ta sẽ tự thân đi lấy.

– Được, ta giúp ngươi đi lấy, bất quá, ngươi phải trả lời ta, vì cái gì phản bội Vân Thanh môn, còn lên làm giáo chủ Huyết Ảnh giáo.

Nam tử này dĩ nhiên là phụ thân của Cổ Nham, giáo chủ Huyết Ảnh giáo.

– Không có đáp án, bây giờ là ngươi đi lấy hay ta đi lấy, tự mình chọn lựa. Ngươi nên biết dù tất cả người trong Cửu Lang sơn này tụ hợp lại thì căn bản không đủ làm ta để ý tới.

– Chờ.

Sáng sớm, Lâm Phiền kêu to:

– Huyết Diệu thạch?

– Hửm?

Ba người khác lập tức mở to mắt, Diệp Vô Song hỏi:

– Huyết Diệu thạch bị mất? Ta sớm bảo ngươi đem Huyết Diệu thạch giao cho Cổ Nham sư huynh bảo quản đi, ngươi lại không thèm nghe.

Lâm Phiền nhe răng:

– Bạch Mục?

Bạch Mục lắc đầu:

– Không có ai xâm nhập Cửu Lang sơn mạch hết, hay là người lúc trước đã trộm đi đồ của ngươi?

– Ây da.

Lâm Phiền vỗ đùi ảo não nói:

– Hôn trước điều khiển động vật đi trộm giấy vàng và bút lông của ta, hôm nay… Tây Môn Suất chết tiệt, vậy mà để cho hắn đắc thủ lần nữa.

Cùng một dạng chiêu thức mà bị chơi đến hai lần, cái này… Lâm Phiền không quan tâm Huyết Diệu thạch có bị mất hay không, bởi vì hắn căn bản không có xác định được giá trị của Huyết Diệu thạch. Lâm Phiền chỉ hối hận là mình lại bị Tây Môn Suất đùa giỡn, hơn nữa lại là thủ đoạn bình thường nhất nữa chứ.

Cổ Nham nói:

– Có thể bỏ thì bỏ đi, đó là vật của tà nhân đấy.

Lâm Phiền nói:

– Cũng chính vì đó là vật của tà nhân nên ta mới cảm thấy nó chắc chắn là bảo bối… Thôi thôi, không phải vật của ta thì ta không nghĩ đến nữa, đây chính là tạo hóa.

Nói xong hắn liền phi tốc đến bên người Bạch Mục xem bói, Diệp Vô Song mắt trợn lên khinh bỉ, lúc trước còn nói tạo hóa, hiện tại đã không tạo hóa rồi à? Bạch Mục vuốt cằm nói:

– Mất đi một vật thì làm sao biết được có phải phúc hay không.

Diệp Vô Song tham gia nào nhiệt:

– Xem ra Cổ Nham sư huynh nói rất đúng, Huyết Diệu thạch bị mất ngược lại có thể là một chuyện tốt.

Cổ Nham co rúm hạ khóe miệng xuống, tựa hồ như muốn cười.

Lâm Phiền hỏi:

– Ngươi không sợ pháp quyển của mình bị mất à?

– Pháp quyển của ta không giống như người nào đó, hôm qua bị trộm giấy và bút lông, ngày hôm sau lại bị trộm bảo bối, không chừng ngày thứ ba cũng bị trộm cái gì đó đấy.

Diệp Vô Song lộ ra một cái răng khểnh cười:

– Các ngươi có thể nghĩ đến chuyện cả người hắn cũng bị lấy mất hay không?

Lâm Phiền nện lên đầu Diệp Vô Song, Diệp Vô Song nộ, Lâm Phiền cười hì hì:

– Ngày hôm qua bị gõ đầu, hôm nay bị gõ đầu, không biết ngày mai còn có thể bị gõ đầu hay không.

Diệp Vô Song duỗi móng tay ra, lao đến Lâm Phiền cào cấu, Lâm Phiền trốn tránh, nhìn hai người đùa giỡn một hồi Cổ Nham vội ho khan một tiếng:

– Tự giữ.

Ý là chúng ta là đệ tử Vân Thanh môn, ở bên ngoài không thể có mấy phần ấy ấy như vậy được. Hôm nay Cổ Nham có chút không yên lòng, hoàn toàn không có đem tâm tư phải giữ gìn uy tín môn phái lên đầu.

– Ý?

Bạch Mục kinh ngạc một tiếng.

– Sao vậy?

Diệp Vô Song cùng Lâm Phiền ngừng đùa giỡn cùng lúc hỏi. Bạch Mục nói:

– Ta tính một quẻ cho Tây Môn Suất, nói rằng không tại núi này, vân sâu không biết. Ý tứ chính là muốn nói Tây Môn Suất đã rời khỏi Cửu Lang sơn.

Lâm Phiền giận dữ:

– Quả nhiên là tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này mà. Tính thêm cái nữa nào.

Cổ Nham lúc này mới khuyên giải một câu.

– Tà ma chi bảo, hãy để cho bọn họ tự tranh nhau đi. Bạch Mục, ba trăm năm trước tà đạo đại chiến, sử sách ghi lại sinh linh đồ thán, vì cái gì mà nói như vậy?

Bạch Mục vốn đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, không cần ra khỏi cửa đã biết chuyện ngàn năm nói:

– Thiên hạ ngoại trừ mười hai châu còn có rất nhiều địa phương, nghe đồn ở biển lớn phía tây rất xa đất liền vẫn có sinh linh tồn tại. Nhưng vì cái gì mà lại kêu là thiên hạ mười hai châu? Bởi vì mười hai châu này dân chúng có phần đông nhất. Tuyệt địa mênh mông mà tà phái chiếm cứ vẫn có người sinh hoạt, nhưng dân số lại rất thưa thớt, cũng không có châu hay thành gì cả.

– Tà phái nhập Tây Châu, đứng mũi chịu sào chính là Bách Quỷ môn, bọn họ tàn sát tất cả sinh linh, phần lớn đều dùng để chế tạo Bạch Cốt phiên, câu hồn phách sinh linh vào đó, luyện thành pháp bảo tà môn. Bắt giết gia cầm, đối với Bạch Cốt phiên mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao. Bắt giết dân chúng, uy lực tăng lên cấp kỳ, bắt giết linh thú, người tu đạo, tu phật, uy lực càng bội tăng. Lúc ấy ma giáo bị đột kích, trận tuyến đầu bị rối loạn nê chỉ có thể tự bảo vệ bản thân. Tây Châu lúc ấy bị đồ sát không còn một thứ gì. Mặt khác còn có Tà Tu môn, cướp đoạt đồng nam đồng nữ luyện đan dược pha chế thuốc nhằm tăng cao công lực. Huyết Ảnh giáo càng kiêu ngạo hơn, tiến thẳng vào Trung Châu, một đêm tàn sát tám huyện, luyện thành vô thượng pháp bảo tà môn Cửu Huyết pháp trận, bây giờ đã trở thành pháp khí hộ giáo của Huyết Ảnh giáo. Lúc ấy Vân Thanh môn nghe được tin, lập tức phái đại bộ phận cao thủ, tại Trung Châu chiến đấu với Huyết Ảnh giáo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN