Tối Tiên Du (Dịch) - Chuyện cũ (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tối Tiên Du (Dịch)


Chuyện cũ (Hạ)



Bạch Mục nói:

– Vân Thanh môn cùng Huyết Ảnh giáo chém giết suốt hai ngày một đêm, người chết vô số. Chưởng môn Lôi Sơn ở Nam Châu tự đem người đến, đánh tan Huyết Ảnh giáo, việc này cũng làm cho Vô Thượng Cửu Huyết pháp trận vẫn còn khiếm khuyết. Mà tà nhân hèn hạ vô sỉ, giáo chủ Huyết Ảnh giáo xuất lĩnh phần lớn bộ phận cao thủ của tà phái dẫn binh vào Đông Châu tiến thẳng đến Vân Thanh môn. Chưởng môn Vân Thanh môn đem đệ tử ra nghênh chiến, cuối cùng đánh tan tà phái, giết chết giáo chủ Huyết Ảnh giáo nhưng chưởng môn cũng bị thương nặng không thể điều trị được.

– Trưởng môn hiện tại Thiên Vũ chân nhân chính là trưởng đệ tử chấp pháp của Vân Thanh môn đời trước, nàng phụng mệnh liên lạc các môn các phái, bỏ qua thái độ đối địch với ma giáo khi xưa, rốt cuộc cùng ma giáo lập thành minh ước. Đệ tử ma giáo tiến vào tuyệt địa mênh mông, thẳng đến hang ổ của bọn chúng. Mà chính đạo tính cả tán nhân bắt đầu ở mười hai châu tiễn trừ tà phái. Cái này chính là kế vây ngụy cứu triệu vô cùng hiệu dụng. Sau khi tà nhân tháo chạy vào tuyệt địa mênh mông, chúng liền bị đệ tử ma giáo bao vây, thương vong thảm trọng.

– Sau chiến dịch này, cao thủ ma giáo Cửu Cung mười phần thì mất đi bảy tám, Lôi Sơn, Vân Thanh môn là tu chân đại phái cũng tổn hao thảm trọng, Vân Thanh môn càng ác liệt hơn, chưởng môn qua đời trong trận chiến ấy. Tổn thất lớn nhất chính là Vân Thanh môn và ma giáo, đa số đạo pháp đều bị thất truyền. Vân Thanh môn qua cơn bĩ cực liền lập nên Ẩn Tiên tông, bên trong tông đều là tiền bối trưởng lão, tự có bản lĩnh của chính mình.

Kế tiếp thì Lâm Phiền biết rõ, Lâm Phiền mặc dù là đệ tử Chính Nhất tông nhưng chỉ là bái nhập môn phái chứ chưa có bái nhận vi sư. Tông chủ chính là hy vọng một ngày nào đó cao nhân Ẩn Tiên tông có thể nhìn trúng Lâm Phiền, thu tên này làm quan môn đệ tử. Cao thủ Ẩn Tiên tông trước lúc đại nạn hoặc phi thăng cần phải thu một đệ tử nhằm tránh bi kịch đạo pháp thất truyền lần nữa. Bất quá Tông chủ lại uổng phí tâm cơ, trong Ẩn Tiên tông hiện giờ chỉ có mười hai người, trong đó một người đã có quan môn đệ tử, còn lại chính là… nguyên lão của Tử Trúc lâm, cũng chính là một đám lão thái bà chỉ thu nử không thu nam. Diệp Vô Song bởi vì đã bái Duyệt Tuyệt chân nhân là sư phụ nên không có khả năng này.

Bạch Mục tổng kết nói:

– Ma giáo tự xưng là ma giáo nhưng cùng chính đạo bất quả chỉ khác về cái nhìn tu chân, kiểu như chống đánh xuôi kèn thổi ngược. Bọn họ không khi dễ kẻ nhỏ yếu, cũng không sợ cường địch. Mà tà nhân lại làm nhiều việc ác, hung tàn vạn phần. Bây giờ nghe nói chỉ có Trúc Kiếm đường của Huyết Ảnh giáo là ma giáo của tà phái, không lạm sát vô cớ, nhưng cũng không đem mạng người để vào mắt. Tà phái luyện phần nhiều là pháp thuật tà môn, giống như Thực Thiên Tàm của Thiên Cương phái, phải đem Thiên Tàm đặt lên người xử nử, qua trăm ngày, Thiên Tàm thành thục chui ra từ bụng, cắn nuốt máu thịt trinh nữ như thức ăn, thủ đoạn cực kỳ bi thảm. Nhưng khi đối địch thì Thực Thiên Tàm vô cùng hung ác ác độc, có thể xâm nhập vào chân khí hộ thể, chui thẳng vào thể nội, ăn hết toàn bộ những gì có bên trong con người mới chịu bỏ qua. Cho nên gặp phải tà nhân thì cần phải tru diệt.

Diệp Vô Song gật đầu:

– Cho nên sư phụ ta cũng nói với ta, đối địch với tà nhân cần phải bảy phòng ba công, xem xét kỹ đối phương rồi quyết đoán phải làm như thế nào.

Lâm Phiền nhíu mày:

– Thiên địa bất nhân vĩ vạn vật vi sô cẩu, thiên địa đối đãi vạn vật đều bình đẳng. Chúng ta là người tu đạo, tại sao lại phải xuất thế cứu trợ dân chúng? Ta không phải có ý như thế, gặp chuyện bất bình ta sẽ ra tay tương trợ. Nhưng tựa hồ…

Bạch Mục gật đầu:

– Thiên đạo luân hồi, cho nên thiên kiếp của tà nhân cũng dị thường hung ác. Chỉ có Tà Hoàng vào năm trăm năm trước đột phá được thiên kiếp tiểu thừa, nhưng thân thể lại bị đánh nát, chỉ lưu lại được hai hồn sáu phách, cũng bởi vì hồn phách không trọn vẹn nên không cách nào đầu thai, chỉ có thể phiêu đãng trọng đời trong thiên địa.

Thiên kiếp tiểu thừa chính là một cách gọi. Tu vi đến giai đoạn nhất định hoặc là giết người quá nhiều hoặc là cứu người quá nhiều đều dẫn đến thiên kiếp. Cũng được gọi là thiên kiếp tiểu thừa. Một khi độ kiếp thành công thì gần đạt được hồn phách bất diệt, nếu như qua được thiên kiếp tiểu thừa thì đã trở thành tán tiên, điểm cuối cùng của tán tiên chính là một cửa ải, nếu như có thể ngộ ra đại đạo hay chính là thiên đạo huyền cơ thì có thể phi thăng thành tiên. Vượt qua thiên kiếp tiểu thừa nếu không gặp thiên kiếp đại thừa thì có thể sống lâu gần ngàn năm, cuối cùng không bệnh mà chết.Về việc sau khi chết đi đâu thì không ai biết. Qua thiên kiếp đại thừa, nếu không ngộ ra thiên đạo chi lý, sống lâu bội tăng, cuối cùng cũng không bệnh mà chết, vẫn không có người nào biết sau khi chết họ đi đâu. Căn cứ theo sách sử về việc phi thăng ghi lại, ba ngàn năm qua tổng cộng có bảy lần, mà toàn bộ đều là người chính đạo. Trước khi phi thăng trên trời sẽ hiện ra pháp tướng, sau đó nhắc nhở đệ tử mấy lời thiên cơ, rồi cuối cùng bạch nhật phi thăng, hóa thành một đạo tường quang mà xông thẳng lên trời.

Đáng tiếc năm trăm năm qua không một ai phá được tiên kiếp tiểu thừa. Về phần nguyên nhân thì không ai biết. Đây vốn là thiên đạo, huyền diệu khó giải thích. Bất quá thì thiên kiếp tiểu thừa của chính đạo là thoải mái nhất, ma giáo thì vô cùng khó khăn, về phần tà phái căn bản không tồn tại khả năng độ kiếp thành công.

Thiên kiến đại thừa cùng thiên kiếp tiểu thừa là hai điểm lớn xuất hiện sau cùng. Thiên kiếp bình thường lại xuất hiện rất nhiều, những thiên kiếp này cũng không có biểu hiện thực chất. Ví như một hòn đá từ trên trời rơi xuống đập chết người, đây là kiếp số. Cũng là tảng đá rơi xuống nhưng trùng hợp có người cản lại giúp người này, cái này gọi là tạo hóa. Phật gia cho rằng kiếp số cùng tạo hóa đều có nhân quả, mà đạo gia lại cho rằng không nhân không quả, bởi vì thiên đạo bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu. Chính đạo, ma giáo, phật gia cả ba đều có cái nhìn bất đồng về tu chân. Nhưng vô luận là tu tiên, tua ma hay tu phật, thiên kiếp lớn nhỏ đều phải có kinh nghiệm. Mà muốn dẫn đến thiên kiếm lớn nhỏ, ngoại trừ cảnh giới bên ngoài thì điệu kiện cơ bản nhất phải là tu vi.

Cổ Nham nghe Bạch Mục giới thiệu xong, không nói tiếng nào liền lâm vào trầm tư. Lâm Phiền thì tính tình tùy ý, phát hiện mất trộm thì hô to gọi nhỏ mà thấy không cầm được vật lại cũng vô cùng bình tĩnh. Lâm Phiền hỏi:

– Thầy tướng số, cái bảo vật ấy bao giờ xuất thế?

Đã quen với Bạch Mục rồi nên Lâm Phiền cũng không xưng hô sư huynh nữa, thuận tiện nên hắn ném ra vài cái ngoại hiệu.

Bạch Mục thở dài:

– Có lẽ năm ba ngày, có lẽ năm ba giờ, đợi chút đi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bảy ngày sau, ba người khác đều ở Liên Hoa sơn, duy chỉ có Lâm Phiền là chạy đông chạy tây, cùng tất cả đệ tử môn phái hoặc tán nhân nói chuyện phiếm luyên thuyên, thời gian nhàn hạ lại rủ một đám người chơi Thiên Cửu bài. Thời gian ngược lại không khó qua.

Buổi chiều ngày thứ bảy, Lâm Phiền mặt mệt mỏi trở về. Diệp Vô Song xa xa đã nhìn thấy liền gọi lớn:

– Tên cờ bạc, hôm nay lại lừa gạt được cái gì đấy?

Lâm Phiền đáp xuống đất cười hắc hắc mấy cái, sau đó lại thở dài:

– Bọn họ đều không muốn đánh cuộc với ta.

Bảy ngày qua Lâm Phiền thắng rất nhiều đồ chơi, nhỏ có ngọc ấm, lớn có yêu cốt, phương ngoại chi nhân, có thể đánh cuộc được thì không nhiều thứ lắm. Lâm Phiền nói:

– Ta nghe nói Vân Long cốc ở Trung Châu mỗi năm năm lại tổ chức một phiên chợ tu chân.

– Chợ tu chân?

Diệp Vô Song hết sức hiếu kỳ:

– Bán cái gì vậy?

Bạch Mục biết rất nhiều:

– Là một loại hội giao dịch của người tu chân đấy, có những pháp bảo, bảo kiếm, bảo khí chưa luyện hóa, cũng có các loại tài liệu hi hữu. Thậm chí có một ít môn đồ đem tâm pháp bổn môn hoặc đạo pháp xuất ra giao dịch. Chợ tu chân cũng là địa phương ưu ái của luyện đan giả cùng luyện khí giả. Trong chợ tu chân bọn họ có thể thu thậm tài liệu mà sử sách ghi lại, có duyên sẽ đạt được thứ gì đó, đương nhiên cũng phải cho người bán hàng vật có giá trị thỏa mãn để trao đổi. Chợ tiến hành tổng cộng bảy ngày, là do đệ tử Tử Tiêu điện của Trung châu thiết lập.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

– Những vật khác ta biết, nhưng pháp bảo chưa luyện hóa thì làm sao biết tốt xấu?

– Không biết, pháp bảo không luyện hóa thậm chí còn chẳng biết được nó có thuộc tính nào, càng không biết công dụng của nó.

Bạch Mục nói:

– Nhớ có lần hợp chợ, tiền bối Ẩn Tiên tông của chúng ta dùng da lông của yêu hồ ngàn năm ra đổi một kiện pháp bảo, sau khi luyện hóa mới bi ai phát hiện, cái pháp bảo ấy cần phải có tâm pháp tà phái mới có khả năng thúc dục, rơi vào đường cùng chỉ đành phải đem pháp bảo ra tự bạo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN