Tối Tiên Du (Dịch)
Tử Trúc lâm (Trung)
Lâm Phiền nói:
– Đáp án dĩ nhiên là đói bụng.
Mọi người đồng loạt nhìn Lâm Phiền, rồi sau đó đồng loạt nhìn Dương Tuyết Nhiên, muốn nổi bão chưa?
Dương tuyết Nhiêu gật đầu:
– Đáp đúng, câu tiếp theo.
Một nam đệ tử thấp giọng hỏi:
– Sư đệ, làm sao đoán được vậy?
Lâm Phiền trả lời:
– Ta từng đói bụng qua.
– Khi còn bé à?
– Không, tháng trước.
– Thật có lỗi, không biết sư đệ còn chưa Trúc Cơ.
Lâm Phiền buồn bực, vì cái gì mà các ngươi cảm thấy Trúc Cơ nhất định phải tích cốc? Bất kể nói thể nào thì câu đố này bởi vì Lâm Phiền chưa tích cốc nên thuận lợi phá giải.
Có ngươi niệm câu đố thứ hai:
– Ta không có nước nhưng có biển, không cát nhưng có đồi, không người nhưng có thành, không đất nhưng có núi. Ta là cái gì?
Một nam đệ tử nhanh miệng:
– Bàn Cổ, hắn mở thiên địa, hắn…
Hắn không dám nói tiếp, bởi vì Dương Tuyết Nhiên đang chuẩn bị ném kiếm về phía hắn.
– Ảo thuật.
Một đệ tử trả lời, cũng không phải.
Mọi người nghị luận tới tấp, Lâm Phiền đứng nhìn một bên, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép:
– Là địa đồ.
– Địa đồ?
Bọn họ hầu như không rời núi, cơ hồ chưa từng tiếp xúc với địa đồ, Lâm Phiền đi Cửu Lang sơn mạch đã phải dùng tới địa đồ, cùng Tây Môn Suất đi tuyệt địa mênh mông, vẫn phải dựa vào địa đồ.
Dương Tuyết Nhiêu đem kiếm trong tay bỏ vào suối nước để ngâm, nhìn nhìn Lâm Phiền hỏi:
– Ngươi tên gì?
Lâm Phiền nhìn hai bên một chút, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, trả lời:
– Cây lớn gió thổi, hơi nước trong phòng, đó là tên của ta. Mời đoán.
Lâm Phiền cười hì hì rời đi.
Dương Tuyết Nhiêu suy ngẫm:
– Cây lớn gió thổi, hơi nước trong phòng?
Nam đệ tử niệm:
– Đề thứ ba…
– Trở về đi, hết việc rồi.
Dương Tuyết Nhiên không chút khách khí hạ lệnh trục khách.
– Trở về tìm sư nương các ngươi học hỏi thêm đi.
Xua đuổi mọi người xong, Dương Tuyết Nhiêu bắt đầu chuyên tâm giải câu đố mà Lâm Phiền lưu lại.
…
Đỉnh cao nhất Tử Trúc lâm được gọi là Tử Vân sơn, Lâm Phiền đánh giá theo nhã ý, đã thấy bên vách núi có một thiếu niên mặc đạo bào đen đứng thẳng đón gió, kia không phải Cổ Nham thì còn có thể là ai đây? Lâm Phiền cảm thấy cùng Cổ Nham nói chuyện phiếm có điểm không giống bình thường, đang chuẩn bị quay trở ra, không ngờ Cổ Nham đã phát giác sau lưng có người, xoay người xem xét, chắp tay:
– Lâm Phiền sư đệ.
– Cổ Nham sư huynh.
Lâm Phiền chắp tay, không cần khách khí như vậy có được không đại ca?
Cổ Nham quay đầu lại, tiếp tục ngắm cảnh, Lâm Phiền lúc này đi không được, ở cũng không xong, đành phải tiến lên đứng bên cạnh Cổ Nham:
– Tử Trúc lâm rất đẹp!
– Gió bất động, lá bất động, khí vừa động, lá sẽ động.
Cổ Nham nói:
– Cự phong đột kích, lá không động sẽ bị hủy, thuận thế mà động, mặc dù lắc lư bất định nhưng lại vững như bàn thạch.
Lời này thì Lâm Phiền có thể giải thích được, nhưng mà ngươi không cảm thấy ngươi lạc đề à? Còn là đi lạc cách xa vạn dặm nữa đấy…
– Thuận thế mà động.
Cổ Nham nhắm mắt lại, tay trái chậm rãi chuyển động, một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, dùng chuôi kiếm làm trung tâm, vẽ một vòng tròn trong không trung.
– Dựa thế mà động.
Bảo kiếm lại trở nên bay bổng, giống như một phiến lá rụng đang phiêu lãng trong gió. Mũi kiếm hàm mà không lộ, tả hữu linh động, lắc lư bất định.
– Phá thế mà công!
Cổ Nham trợn mặt, kết kiếm quyết, bảo kiếm cấp tốc bay ra, đem bốn cái Khổng Minh đăng bắn thủng.
Lâm Phiền nhìn ra được phương thức, thuận thế mà động là Cổ Nham đang chờ đợi, dùng bảo kiếm cảm thụ sự tồn tại cảu gió, rồi sau đó dựa thế mà động, tựa hồ mất đi khống chế, nhưng thật ra đang lặng lẽ mai phục tại bốn cái Khổng Minh đăng để tạo thành một đường. Cái này nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn chứa mấu chốt không cách nào Lâm Phiền có thể lĩnh hội được.
Mặt Cổ Nham lộ vẻ vui mừng, chắp tay:
– Lâm Phiền sư đệ, ta cáo từ trước.
– Đi thong thả.
Lâm Phiền đưa mắt nhìn Cổ Nham rời đi, đây là chỗ để du ngoạn, làm sao lại trở thành chỗ ngươi tu luyện rồi hả?
– Lâm Phiền.
Một cái nữ âm truyền đến.
– Làm trò gì vậy?
Lâm Phiền quay đầu lại, lại là Diệp Vô Song.
– Phích Lịch Chấn Quang Quyết.
– Cái gì?
Lâm Phiền không có phòng bị, vậy nên rất nhanh hắn đã bị pháp quyển vây khốn, Diệp Vô Song nói:
– Lâm Phiền, ngươi dùng phi kiếm bắn thủng bốn cái Khổng Minh đăng, khoe khoang vũ lực, phá hư tết hoa đăng, đem ngươi bắt lại, giao cho tông chủ xử lý.
Lâm Phiền vội thanh minh:
– Không phải ta.
– Vậy là ai?
– Cổ Nham sư huynh.
– Ở đâu?
Diệp Vô Song hỏi.
– …
Cổ Nham có thật là quân tử không đây? Hắn có phải đã biết mình làm chuyện xấu, hất đầu bỏ chạy, ném cái tiếng xấu này lại cho người khác rồi không? Lâm Phiền bất đắc dĩ nói:
– Vô Song, ngươi xem lúc nào thì ta có thể ngự kiếm được vậy?
– Ngươi có trúc kiếm.
Diệp Vô Song trả lời.
– …
Lâm Phiền suy nghĩ kỹ một hồi:
– Bắt đi, bắt đi.
Diệp Vô Song bắt chân, dùng pháp quyển trói Lâm Phiền lại, chỉ dẫn Lâm Phiền đi về phía tông điện, trên đường đi mọi người tới tấp nghị luận: Tên này làm chuyện gì mà mình không dám làm vậy?
Đến tông điện, Diệp Vô Song thì thầm bên cạnh Diệt Tuyệt chân nhân, Diệt Tuyệt chân nhân hỏi:
– Lâm Phiền, nhìn thấy Vụ Nhi chưa?
– Chưa, lúc này vẫn còn đang lạc đường. Hơn nữa còn đi hơi xa.
Lâm Phiền trả lời.
Diệt Tuyệt chân nhân nói:
– Nàng đang ở tại nam kiều, ngươi theo dòng suối nhỏ là có thể nhìn thấy. Sương phòng của nàng không có treo đèn. Vô Song, thả hắn đi.
…
Lâm Phiền được thả ra, một tên chen tới thấp giọng hỏi:
– Sư đệ, ngươi là nhìn người ta tắm rửa hay vô lễ với người ta vậy?
Lâm Phiền giận dữ, tay sờ soạng cái mông của vị huynh đài này một cái:
– Ta vô lễ với nam nhân nên mới bị bắt.
Nam đệ tử hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Vô Song chết tiệt, sớm muộn gì cũng đem ngươi đóng gói lại bán cho Bạch Mục làm mắt trận. Lâm Phiền thầm nghĩ trong nội tâm, đi theo dòng suối nhỏ, rất nhanh đã thấy được nam kiều, Vụ Nhi không có che mặt, một thân một mình bên dòng suối nhỏ gấp thuyền giấy.
– Vụ Nhi.
Lâm Phiền cất tiếng.
– Lâm Phiền.
Vụ Nhi kinh hỉ, không khỏi sờ sờ túi thơm trong ngực.
– Sao rãnh rỗi vậy?
Lâm Phiền đi qua hỏi:
– Ở Tử Trúc lâm có quen không? Có bị người nào khi dễ không? Đặc biệt có hay không có một người tên là Diệp Vô Song khi dễ ngươi?
Không nên cho ta lấy cớ báo thù đấy, ca là quân tử.
– Không có, không có.
Vụ Nhi bối rối khoát tay:
– Diệp hộ pháp đối với ta rất tốt, tất cả mọi người cũng đối với ta rất tốt, ta ở đây rất cao hứng.
– Vậy là tốt rồi.
Lâm Phiền lấy ra một cái túi nhỏ:
– Đồ ăn vặt đấy.
– Ta không hay ăn… Được rồi, cảm ơn Lâm Phiền.
Vụ Nhi tiếp lấy đồ ăn vặt, Lâm Phiền ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng cái hành động này để tỏ vẻ mình căn bản không chê Vụ Nhi xấu xí, đây chính là điểm làm Vụ Nhi tin tưởng. Ai ngờ được Vụ Nhi lại hiểu lầm, mặt đỏ lên, mấy lần muốn lấy túi thơm trong ngực ra, mấy lần lại rút tay về.
– Ây, cái người kia.
Dương Tuyết Nhiêu đáp xuống trước mặt hai người, tay chỉ Lâm Phiền:
– Ta đoán ra rồi, ngươi tên là Phong Mật.
– Không bằng ngươi nói ta là ong mật luôn đi.
Dương Tuyết Nhiêu sững sờ:
– Vậy ngươi tên gì?
Vụ Nhi giới thiệu:
– Tuyết Nhiêu sư tỷ, hắn gọi là Lâm Phiền, là đệ tử Chính Nhất tông.
– Lâm Phiền?
Dương Tuyết Nhiêu nghi vấn:
– Cây lớn gió thổi, hơi nước trong phòng. Cùng Lâm Phiền có quan hệ gì?
Lâm Phiền chăm chú trả lời:
– Cây dù có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ, mộc bị gió chặt đứt, có phải là biến thành hai cái mộc không? Hai cái mộc đứng kế nhau có phải chính là chữ lâm không?
Dương Tuyết Nhiêu nghe giải thích xong liền có xúc động muốn bạo hành Lâm Phiền một trận, nhịn xúc động xuống, hiếu kỳ hỏi tiếp:
– Vậy thì hơi nước trong phòng cùng chữ phiền có quan hệ gì?
Lâm Phiền trả lời:
– Trong phòng có hơi nước, mọi người rình trộm, có lửa trong phòng đó. Có hơi nước làm sao nhìn được, phiền.
Dương Tuyết Nhiêu giận quá hóa cười, hỏi:
– Ngươi có biết hỏa thêm hỏa là cái gì không?
– Viêm à?
Lâm Phiền hỏi lại.
– Đáp đúng rồi, Viêm Hỏa.
Dứt lời, hỏa diễm cũng lao thẳng tới trước mặt Lâm Phiền, Lâm Phiền phản xạ có điều kiện, thân thể như thủy xà uống éo, tránh thoát.
– Ngươi đùa thật à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!